“DỪNG LẠI!” Từ ngoài cửa nhà vệ sinh, một giọng nam vang lên. Mọi ánh mắt đều hướng về phía người con trai ấy, là Shita. Đôi mày anh chau lại, đôi mắt sắc bén liếc qua như muốn xé xác bọn chúng vậy. Không ngần ngại đó là nhà vệ sinh nữ, anh bước vào, lại gần Nigi, trừng mắt nhìn họ “Tôi thấy cô ấy nói chẳng sai gì cả. Mấy người còn dám đụng vào cô ấy xem?” Tại sao Shita tuy đã chia tay rồi mà vẫn còn bênh vực con nhỏ chứ, cam chịu, chúng bước đi.
“Không sao chứ?” Shita liền quay lại hỏi han. “Ừm, không sao. Cảm ơn nha!” “Lần sau nhớ cẩn thận đấy” “Ừm...mà...đây là nhà vệ sinh nữ ấy...” Đỏ mặt, Shita liền quay mặt đi “Biết rồi” Có tiếng bước chân chạy lại vội vã, bất ngờ khuôn mặt lo lắng của Fuu xuất hiện ngay cửa ra vào. Anh đứng đợi Nigi, nhưng mãi không thấy, rồi nghe bảo có biến xảy ra ở nhà vệ sinh, ba chân bốn cẳng ngay tức khắc anh dốc sức chạy nhanh đến. Mà, Shita đứng đó, với Nigi của anh, xem ra... Gương mặt Fuu tái đi. Sợ rằng anh hiểu lầm, Nigi liền chạy ra giải thích “Fuu à, chuyện là...” “Xin lỗi, anh đến trễ. Em có sao không?” Tưởng rằng anh sẽ lên cơn giận dữ, ai dè, anh lại quan tâm cô với giọng nói dịu dàng ấy. “Em không sao đâu ah!” Nigi cảm thấy hạnh phúc lắm. Trong khi, Shita đứng đó, nhìn họ thân thiết, cậu không nói gì, lướt qua. “Cảm ơn cậu” Cậu chợt nghe thoáng tiếng Fuu nói khẽ vào tai mình lời cảm ơn. Không đáp lại, Shita bước đi, vì cậu cảm thấy khó chịu lắm, tim như bị thắt chặt lại. Lí do là tại sao vậy chứ, tại sao lại cảm thấy nhói khi nhìn Nigi cười. Đứng dựa lưng nấp vào một góc khuất gần đó, đợi Nigi và Fuu đi rồi, Shita mới bước chân đi về hướng ngược lại. Ơ, cậu chợt phát hiện ra, người đứng đằng kia, không phải là Gin mà mọi người vẫn hay đồn đại với Fuu à. Hình như lúc cậu bước ra từ nhà vệ sinh, cô ấy cũng ở đứng ở gần đó, tay còn cầm chiếc điện thoại như đang chụp ai đó vậy. Không lẽ nào... Shita lặng lẽ bước gần đến nơi Gin đang đứng với khuôn mặt thỏa mãn “Chị này...”