Vẫy tay chào tạm biệt Ayman ở sân ga cuối, Fuu cùng Nigi thong thả bước về nhà của cô. “Anh này, hay là mai, anh dọn sang nhà em luôn đi!” Nigi lên tiếng đề nghị vì ba cô đã đồng ý rồi. “Muốn ở cùng anh đến thế luôn?” Câu nói của Fuu khiến Nigi ứ nghẹn lời, đỏ mặt ấp úng mà đáp “Kh...Không có ahhhh... Người ta chỉ là...muốn tốt cho anh thôi!! Không thích thì thôi!!” Kéo cô vào lòng, anh khẽ hôn lên đôi má ửng hồng “Vậy ngày mai sang dọn nhà với anh”
Tối đó, Shita vẫn còn vương vướng mãi câu nói của Gin “Hay là, cậu giúp tôi đi. Tôi vừa có được Fuu mà cậu cũng có thể giành lại Nigi” Mấy này, đúng thật là mỗi lần nhìn thấy Nigi, Shita lại cảm nhận được một luồng gió lạ thổi ngang mình. Cảm giác đó, anh không thể hiểu nỗi. Buồn pha lẫn một tí gì đó vui khi được thấy cô cười. Lẽ nào thời gian trôi qua, anh vẫn còn vương vấn tình cảm với cô? Đúng là nhiều khi, hình ảnh Nigi lại hiện ra trong trí não anh, rồi còn khiến anh cười một mình khi nghĩ đến. Một lần nữa, được nắm tay Nigi à, được ôm cô gái bé nhỏ vào lòng, được chạm vào đôi môi đáng yêu, được nựng lấy đôi gò má ửng hồng, và, còn có thể âu yếm cơ thể nõn nà của cô. Chỉ nghĩ đến thôi mà lòng cậu đã rạo rực rồi. Tự đập đầu vào gối, ráng nhắm mắt, nhưng không ngủ được, cũng không biết nên làm thế nào trước lời đề nghị kia. Thế là, một đêm của Shita trôi qua thật dài.