“Cảm...cảm ơn...”, Nigi ngập ngừng lên tiếng, mắt không dám nhìn thẳng vào mặt Fuu đang lạnh lùng dần. Có thêm người vào tàu, người người chen nhau đông đúc. Fuu đứng ngay trước mặt cô, che chắn cho đoàn người ấy sẽ đứng sát gần cô. “Anh không cần phải làm vậy đâu! Anh đi đi!” Nigi vốn đã rất giận Fuu, nên cô không ngần ngại mà đuổi anh đi. “Tốt nhất cô nên im đi! Không là tôi sẽ ăn thịt cô tại đây đó.”, một lời đe dọa khiến Nigi nín thinh. Tên này quả thật là có ma lực mà, lời nói như mệnh lệnh của chúa tể vậy, chẳng hiểu vì nguyên do nào mà khiến người ta chẳng thể làm trái lại được. Nigi cúi mặt, có phần ngại, có phần sợ, có phần tức, không nói thêm câu nào. Còn Fuu, anh đưa mắt nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt mình. Hai người đối diện nhau im lặng như thế mãi cho đến khi tàu đến trạm, mỗi người mỗi ngã rẽ.