Mọi chuyện như được sắp đặt, lúc nãy là sự vô tình của Fuu, giờ sự tình cờ của Nigi. Bỏ Shita đi, cô lại bắt gặp lấy khung cảnh nóng hổi trước mắt. Cô xem như mình không thấy gì, cúi mặt bỏ đi thật nhanh. Cô tìm đến một mõm đá dài trên bãi biển, ngồi ngắm ánh trăng đang soi sáng cả một vùng biển. “Rốt cuộc hắn ta vẫn chỉ là một tên biến thái mà thôi.”, Nigi thầm nghĩ, rồi cô thở một hơi dài.