Nigi nằm xuống nghỉ ngơi, chợt, hình ảnh khi nãy hiện lên [ Ai lại có thể để người mình yêu nguy hiểm chứ!] Câu nói đó vang vọng trong đầu cô mãi thôi. Đến giờ cô vẫn nghĩ là mình đang mơ. Rõ là anh ta có bạn gái rồi cơ mà, sao lại như thế. Trên chuyến xe đi về thành phố, cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhớ lại mọi thứ về anh với cô. Mọi chuyện cứ từ từ mà tiến triển, lời nói của anh lúc đó, liệu có được xem là lời tỏ tình không nhỉ? Nếu là lời tỏ tình thì...Nigi cảm thấy tai mặt đỏ phừng phừng. Làm sao cô dám nhìn mặt anh nữa đây. Cảm xúc lẫn lộn quá. Vừa bối rối, mà, hình như có chút gì đó vui vui nơi tận đáy lòng. Phức tạp quá, cô nhắm tịt mắt lại, cố ngủ để không phải nghĩ ngợi gì nữa. Trong khi đó, ở trên một chiếc xe khác, Fuu đang đeo chiếc headphone trên tai, nhịp theo điệu nhạc, cũng đang nhìn ra ngoài khung cảnh xung quanh kia. Đã lỡ để lộ rồi, nên giờ, anh không chần chừ, vòng vo gì nữa. Nigi, sẽ là của anh.