Fuu đứng yên đó, tâm trạng rối bời bởi những suy nghĩ tiêu cực. Khuya thế này rồi, trời mưa tầm tã, Nigi chưa đến, không biết có chuyện gì không, hay thật sự là, cô ấy... Trầm lặng hồi lâu, anh cũng bước chân chạy đuổi theo Gin, vì dù gì, Fuu cũng nghĩ Gin như một người bạn tốt của mình, để đêm tối mưa giông bão bùng vậy mà về một mình, Gin có mệnh hệ gì, anh cũng sẽ hối hận lắm. Bắt kịp Gin, anh dỗ, rồi dẫn cô về. Nghĩ rằng mình đã đạt được mục đích, Gin khẩy cười thầm, rồi dựa đầu vào vai Fuu, cùng anh bước về nhà.