Anh lấy tay che mắt Ayman lại, rồi đẩy anh ngã xuống sàn. “Còn dám ngắm nữa, là cậu lên trời nhé!”, Fuu bóp nắm tay răn rắc giận dữ. “Thôi thôi không dám không dám...” Ayman lắc lắc tay cười trừ, rồi, anh hỏi tiếp “ Hiểu lầm lớn vậy, mà giải quyết nhanh nhỉ?” “Cô ấy, vẫn chưa tin tôi.” “Ơ...” Fuu im lặng một hồi, giương đôi mắt buồn bã nhìn Nigi, tay khẽ vuốt lấy mái tóc đen nhánh của cô “ Lỗi này do tôi hết, cô ấy đã chịu nhiều đau khổ rồi. Và, xin lỗi, vì đã hiểu lầm cậu.” “Chả sao, người ta nói yêu quá hóa ngu mà” Ayman lập tức lè lưỡi cười hè hè khi Fuu liếc anh vì vừa lên tiếng trêu chọc. “Đồ em gái trong phòng kia kìa, cậu vào thay cho cô ấy rồi đưa em gái về nghỉ ngơi đi”, vừa nói, Ayman vừa chỉ tay về phía phòng tay đồ. “Cảm ơn!”, rồi, Fuu bế Nigi lên nhẹ nhàng, đưa cô vào. “Mà nè.” Ayman cất tiếng khiến Fuu phải ngừng lại “ Chăm sóc em gái cho tốt. Tôi mà thấy em ấy khóc nữa, là đừng trách tôi vũ phu mà cướp lấy cô ấy đấy!” Fuu nghe thế, nhếch mép cười, rồi quay đầu lại đáp dõng dạc “Cậu sẽ chẳng bao giờ có được cô nàng của tôi đâu, yên tâm đi!” Ayman mở to mắt nhìn Fuu, rồi cất tiếng rạng rỡ “Trồi ạ nhìn cậu ngầu quá đi mất! Thôi không xong tôi rồi! Tôi chết mất! Mà... cậu làm lại khuôn mặt lúc nãy được không?” “ĐỒ KHÙNG, IM ĐI!”