Mạc Hân Hy nhéo nhéo eo anh, hai mắt hiện lên ý cười hạnh phúc: “Chồng là, anh lấy lòng em như thế này có mục đích gì?”
Lục Khải Vũ thừa dịp không có ai ở xung quanh cắn nhẹ vào vành tai cô, “Em nghĩ thế nào! Anh muốn buổi tối…”
Mạc Hân Hy cảm thấy hơi ngượng ngùng khi bị trêu chọc ở nơi công cộng như thế này.
Cô nhanh chóng kéo anh vào một cửa hàng quần áo phụ nữ: “Không phải anh muốn cùng em đi mua quần áo sao? Đi thôi!”
Chẳng mấy chốc cô đã nhìn trúng một chiếc váy màu xanh lam, kiểu dáng mới mẻ và tỉ mỉ đến từng chi tiết tôn lên nét quyến rũ độc đáo của phụ nữ.
Lục Khải Vũ gật đầu: “Cái này không tệ, em thử xem.”
Mạc Hân Hy cầm lấy chiếc váy đó đi vào phòng thử đồ, Lục Khải Vũ xoay người định ngồi xuống đợi cô nhưng anh lại nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài ngang vai lướt qua cửa cửa hàng, người phụ nữ đó rất giống một người trong trí nhớ của anh, anh cảm thấy trong lòng trào dâng một cảm xúc mãnh liệt nên vội vàng đuổi theo.
Anh nhìn con đường đi dạo của trung tâm mua sắm nhưng không gặp lại người phụ nữ đó nữa. Chẳng lẽ là anh đã nhìn nhầm rồi sao?
Không, anh ấy không thể nhìn nhầm được, mặc dù khuôn mặt của người phụ nữ đã không còn nét ngây ngô thời trung học nhưng anh chắc chắn đó là Mai Huyền Hạ.
Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn sống? Không, không thể nào, Lục Khải Vũ lắc đầu, sau khi Mai Huyền Hạ gặp chuyện không may thì anh đã đến nhà cô ấy, mặc dù bị gia đình cô ấy đánh đập bầm tím khắp người nhưng anh vẫn nhìn rõ ràng cô ấy đã được chôn cất.
Có người ở phía sau vỗ vỗ vai anh ta: “Tổng giám đốc Lục, tôi còn tưởng là mình hoa mắt! Sao vậy, sớm như vậy đã phải chịu cảnh đi theo vợ tới trung tâm 11 mua sắm rồi sao.”
Bạch Vĩ Hạo vui vẻ khi người khác gặp họa mở miệng chế giễu anh, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lục Khải Dã thì anh ta liền cau mày: “Cậu sao vậy? Sao trông cậu giống như gặp ma giữa ban ngày thế.”
Lục Khải Dã kéo anh ta đến một góc, trong lòng anh vẫn còn sợ hãi: “Bạch Vĩ Hạo, tôi vừa nhìn thấy Mai Huyền Hạ.”
Bạch Hạo sửng sốt một chút rồi lập tức đưa tay ra sờ trán anh: “Cậu cũng không sốt! Không phải Mai Huyền Hạ đã chết từ lâu rồi sao?”
Lục Khải Dã hơi căng thẳng, trên trán anh đã chảy ra đầy mồ hôi và sắc mặt cũng có chút tái nhợt, thân hình cao lớn nhìn có vẻ yếu ớt: “Vừa rồi tôi đã nhìn thấy cô ấy.”
Bạch Vĩ Hạo thấy tâm trạng anh có chút không đúng nên nhanh chóng đỡ anh ngồi xuống ghế cách đó không xa.
“Khải Dã, không phải cậu vẫn còn giữ chuyện kia trong lòng đó chứ? Đã nhiều năm như vậy, đó là tai nạn ngoài ý muốn, không phải lỗi của cậu!”
Lục Khải Dã không nói gì mà chỉ cúi xuống vùi đầu thật sâu.
Mai Huyền Hạ là bạn học thời cấp 3 của họ, là hoa khôi nổi tiếng ở Trường Trung học số 1 Hà Thành. Cô ấy trắng trẻo, xinh đẹp, mái tóc bồng bềnh và đẹp hơn cả quảng cáo dầu gội trên TV. Cô ấy trầm lặng và toát ra nét đẹp trí tuệ. Các bạn học đều xì xào sau lưng rằng cô ấy chính là Hồ Xuân Hương của Trường Trung học Số 1.
Khi đó, Lục Khải Dã là chủ tịch hội học sinh trường trung học, thành tích học tập hay bóng rổ cũng là thứ nhất, tính tình hiền lành và hòa nhã với mọi bạn học. Đó là hoàng tử bạch mã trong tâm trí của nhiều cô gái.
Sau đó, vào một buổi sáng của nửa đầu học kỳ hai năm lớp 11, Mai Huyền Hạ đỏ mặt chặn lại anh trên đường đến trường: “Cậu có thấy lá thư mình viết cho cậu không?..
Lúc đó anh cảm thấy hơi khó giải thích nên hỏi: “Thư gì?”
Sắc mặt Mai Huyền Hạ càng đỏ hơn: ‘Hôm qua mình đã kẹp một bức thư trong sách giáo khoa Ngữ văn của cậu.”
Sau khi nghe Mai Huyền Hạ nói vậy thì anh nhớ tới lúc thu dọn đồ bỏ vào cặp sách sau giờ học ngày hôm qua, hình như anh đã làm rơi một mảnh giấy màu hồng trong sách giáo khoa Ngữ văn.
Nhưng lúc đó anh nhận được cuộc gọi của em trai nói bố mẹ cãi nhau chuyện công ty rồi bảo lần này còn muốn ly hôn nên anh vội vàng về nhà không kịp lấy mảnh giấy. Thậm chí anh còn không biết nội dung trên đó là gì.
Khi đó, xí nghiệp nhà họ Lục đang trong giai đoạn sinh tử, không khí hàng ngày ở nhà rất căng thẳng. Anh chưa bao giờ đặt tâm trí vào tình yêu với con gái và cũng không có ý nghĩ gì vê Mai Huyền Hạ, anh chỉ muốn nhanh chóng vào đại học sớm và san sẻ nỗi lo cho bố mẹ.
Anh vốn nghĩ rằng đó chỉ là một câu chuyện vụn vặt nhưng sau ngày Quốc Khánh thì anh nghe được tin tức Mai Huyền Hạ đã tự tử.
Các thành viên nhà họ Mai đã dẫn cảnh sát xông vào nhà anh và nói rằng anh đã giết Mai Huyên Hạ.
Khi đó anh mới mười bảy tuổi, cứ như vậy anh đã vào đồn cảnh sát một cách khó hiểu.