Hai vợ chồng liền nhìn theo hướng Mạc Minh Húc chỉ, Vũ Tuệ đang kéo một cậu bé mặc áo phông trắng tay ngắn và quần đùi denim màu xanh, nhiệt tình nhét kẹo vào tay người ta.
Cậu bé quay lưng về phía họ nên họ không nhìn rõ vẻ mặt của đối phương.
Mạc Hân Hy vội chạy đến, kéo cô bé lại: “Vũ Tuệ, con làm gì thế?”
Sau đó cô nở nụ cười, đang chuẩn bị giải thích với đối phương, nhưng khi nhìn thấy mặt cậu bé thì lại nuốt lời đến bên miệng lại.
“Lư Tử Tín? Sao con lại ở đây một mình? Cậu con đâu?”
Lúc nãy ở tầng 3, không phải thẳng bé luôn ở cùng cậu Khúc Lăng Cường của nó sao?
Lư Tử Tín cầm viên kẹo trái cây trong tay Vũ Tuệ cho cậu, trên khuôn mặt nhỏ luôn lạnh nhạt của cậu bé lộ ra chút kinh ngạc, sau đó cậu chỉ vào Vũ Tuệ, hỏi một cách không chắc: “Dì ơi, em ấy là con gái dì ạ?”
Vũ Tuệ kéo tay Mạc Hân Hy, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, kiêu ngạo giới thiệu với cậu: “Đúng thế, đây là mẹ em, mẹ nấu ăn rất ngon, anh ơi, anh có muốn đến nhà em ăn thử không?”
Nghe Vũ Tuệ giới thiệu, Lư Tử Tín buồn bã, trong đôi mắt ảm đạm có chút hâm mộ.
Lúc này Khúc Lăng Cường đột nhiên chạy từ trong phòng vệ sinh ra: “Tử Tín, hoá ra con ở đây? Làm cậu đi tìm.”
Nói xong, vừa ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Lục Khải Vũ đang dẫn một đám nhóc đến phía sau Mạc Hân Hy.
“Tổng giám đốc Lục? Trùng hợp thật?” Trong siêu thị ồn ào lại tràn đây hơi thở cuộc sống lại gặp được Lục Khải Vĩ, khiến anh ta rất kinh ngạc.
Trong hai năm nay làm việc ở tập đoàn nhà họ Lục, chỉ những hội nghị quan trọng của bộ phận mới có thể nhìn thấy Lục Khải Vũ. Mỗi lần, vị chủ tịch trẻ tuổi này luôn cho người khác cảm giác lạnh lùng, vô tình, người sống chớ lại gần, rời xa thế gian.
Hôm nay đột nhiên nhìn thấy anh ăn mặc đơn giản, tay còn dắt mấy đứa trẻ, khoé miệng còn có nụ cười hiền lành của tình cha, chủ tịch như thế khiến anh ta có cảm giác sét đánh giữa trời quang, thật không chân thực.
Đám người lớn còn chưa bắt đầu nói, lúc Lư Tử Tín nhìn thấy Tư Nhã với Mộc Lam, đôi mắt nhỏ buồn bã đột nhiên mở lớn, trên mặt đầu vẻ không thể tin được.
Cậu chỉ phía sau Vũ Tuệ, hỏi: “Các em ấy là chị em của em hả?”
Vũ Tuệ quay đầu lại nhìn phía sau Lục Khải Vũ, vui vẻ kéo Lục Khải Vũ, Tư Nhã với Mộc Lam qua.
Sau đó nhiệt tình giới thiệu với Lư Tử Tín: “Đây là bố em, bố em có phải rất đẹp trai không?”
“Đây là chị thứ tám của em, Mộc Lam, chị ấy biết nhảy, đàn dương cầm, kéo violon, đa tài đa nghệ, rất giỏi đấy.”
“Đây là chị thứ bảy của em, người chị này của em lúc nhỏ chịu khổ rất nhiều, giờ có chút nhút nhát, nhưng chị ấy biết nấu cháo, biết làm trứng xào cà chua, có phải rất giỏi không?”
Nói xong, cô bé kéo Tư Nhã với Mộc Lam lại, đứng thành một hàng, nghiêng đầu hỏi Lư Tử Tín: -Chúng em là chị em sinh 3 cùng trứng, có phải rất giống nhau không?”
Ánh mắt Lư Tử Tín dần chuyển từ kinh ngạc sang hâm mộ.
“Vũ Tuệ, em thật hạnh phúc.”
Nếu năm đó bố cậu không tàn nhẫn vứt bỏ mẹ, nói không chừng giờ cậu cũng có em gái đáng yêu thế này.
Nếu như thế cậu sẽ không cảm thấy cô độc thế này nữa.