Chương 29: Thần Long Bái Vĩ ()

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau


Lê Sinh thấy tình hình như thế lửa giận bốc lên, quát:
- Bằng hữu cao tính đại danh là gì? Là đồ đệ môn phái nào?
Âu Dương Khắc vẻ mặt vẫn nhơn nhơn như vô sự, nói:
- Ta họ kép là Âu Dương, lão huynh ngươi có gì dạy bảo?
Lê Sinh quát:
- Ta với ngươi tỷ thí một phen.
Âu Dương Khắc nói:
- Vậy thì tốt quá, ra chiêu đi.
Lê Sinh nói:
- Được!.
Tay phải giơ lên, đang định ra chiêu, đột nhiên trước mắt bóng trắng chớp lên, sau lưng có tiếng gió rít, vội vàng nhảy vọt lên phía trước, sau cổ đã bị người ta đánh trúng, may mà y nhảy rất nhanh, nếu không thì yếu huyệt trên cổ đã bị chụp rồi. Lê Sinh là đệ tử tám túi trong Cái bang, vai vế rất cao, võ công lại giỏi, quần cái ở vùng Lưong Chiết đều do y quản lĩnh, là nhân vật nổi tiếng trong Cái bang, nào ngờ vừa ra tay đã gặp nguy hiểm, mặt đột nhiên nóng bừng, không kịp quay lại đã lật tay chém ngược lại một chưởng. Hoàng Dung nói khẽ vào tai Quách Tỉnh:
- Y cũng biết Hàng long thập bát chưởng!.
Quách Tỉnh gật gật đầu.
Âu Dương Khắc thấy y trả đòn trầm mãnh, không dám thẳng thắn đón tiếp, nhảy ra một bên tránh khỏi. Lê Sinh lúc ấy mới quay lại, sãi chân sấn lên ra chiêu, hai tay ôm hờ trước bụng, vù một tiếng vẽ thành một vòng tròn. Quách Tỉnh nói khẽ vào tai Hoàng Dung:
- Đây là chiêu Số trong quyền pháp Tiêu dao du phải không?
Hoàng Dung cũng gật gật đầu, chỉ là thấy Lê Sinh quyền thế trầm hùng, rất ít phong thái phiêu nhiên phải có trong quyền pháp Tiêu dao du.
Âu Dương Khắc thấy y bộ pháp trầm ổn, thủ kình cương mãnh, chiêu Số tinh kỳ cũng không dám coi thường, cắm chiếc quạt lên gáy, tránh qua phát quyền của đối phương, ra quyền như chớp đánh vào vai phải Lê Sinh. Lê Sinh dùng chiêu Phạn lai thân thủ trong Tiêu dao du quyền pháp gạt ra. Âu Dương Khắc quyền trái ngoặc lại, đợi đối phương giơ tay gạt ra, trong chớp mắt lách ra sau lưng y, năm ngón hai tay chụm lại cùng đánh vào yếu huyệt trên lưng y. Hoàng Dung và Quách Tỉnh giật nảy mình:
- Chiêu này thật là khó đo.
Lúc ấy quần cái bên ngoài nhìn thấy Lê Sinh và địch nhân động thủ đều ào ạt sấn vào sảnh, dưới ánh đèn vừa thấy Lê Sinh gặp nguy hiểm muốn xông lên giúp đo những đã không kịp.
Lê Sinh nghe thấy tiếng gió sau lưng, đã cảm thấy đòn chạm tới áo, trong chớp mắt ấy lật tay chém ngang ra, vẫn là chiêu Thần long bái vĩ trong Hàng long thập bát chưởng vừa sử dụng. Chiêu này lấy từ quẻ Lý trong kinh Dịch, vị cao nhân sáng chế ra Hàng long thập bát chưởng vốn đặt tên chiêu này là Lý hổ vĩ, ví với việc đánh sau lưng cọp, một chân đạp lên đuôi cọp, cọp già quay đầu táp một miếng, tự nhiên là vô cùng hung dữ. Người truyền nhân về sau hiềm vì câu ấy trong kinh Dịch nói ra rất không thuận miệng bèn đổi thành Thần long bái vĩ. Âu Dương Khắc không dám đón đỡ chưởng ấy của y, thân hình lui mau lại phía sau tránh ra. Lê Sinh kêu thầm:
- Nguy hiểm thật!.
Rồi xoay người cự địch, võ công của y kém xa Âu Dương Khắc, đánh được ba bốn mươi chiêu đã năm sáu lần liên tiếp gặp nguy hiểm, lần nào cũng dùng chiêu Thần long bái vĩ giải nạn thoát hiểm.
Hoàng Dung hạ giọng nói với Quách Tỉnh:
- Thất Công chỉ dạy y một chưởng này.
Quách Tỉnh gật gật đầu, nghĩ tới việc hôm trước mình chỉ dùng một chiêu Kháng long hữu hối chống cự với Lương Tử Ông, lại nghĩ tới Hồng Thất Công đối với nhân vật quan trọng trong Cái bang như thế này mà chỉ dạy cho một chưởng, mình thì lại được y dạy tới mười lăm chường, trong lòng bất giác vô cùng cảm kích.
Chỉ thấyÂu Dương Khắc sãi chân bước lên, từng bước từng bước ép Lê Sinh vào góc sảnh. Nguyên là Âu Dương Khắc đã nhìn thấy y chỉ có một chiêu lợi hại, mà một chiêu ấy thì phải quay người đánh lại phía sau lưng, lúc ấy bèn ép y vào góc sảnh để y không còn cách nào xoay người phát chưởng. Lê Sinh, hiểu rõ dụng ý của địch nhân, dời bước xoay người, muốn từ góc sảnh xoay ra giữa sảnh, nhưng mới lùi một bước Âu Dương Khắc đã buông tiếng cười dài, vung quyền sấn vào, bùng một tiếng đánh trúng trán y. Lê Sinh bị đau trong lòng hoảng sợ, vượn tay đón đỡ, địch nhân quyền trái đã đánh tới, trong chớp mắt trên đầu liên tiếp bị trúng năm sáu quyền, lập tức đầu váng chân nhũn, loạng choạng mấy cái ngã lăn ra đất.
Quần cái ào lên cứu viện, Âu Dương Khắc quay người lại chụp lấy hai người sấn lên đầu tiên ném ra ngoài tường, hai người đập mạnh vào tường lập tức ngất đi, số còn lại nhất thời không dám xông tới..
Âu Dương Khắc cười nhạt nói:
- Công tử gia là hạng người nào mà lại làm theo ý bọn ăn mày thối tha các ngươi? Ta cho các ngươi gặp một người!
Rồi vỗ hai tay vào nhau một cái, hai nữ đệ tử của y đẩy một cô gái trong nội đường ra, hai tay bị trói quặt ra sau lưng, thần thái bơ phờ, nước mắt không ngừng chảy xuống trên khuôn mặt trắng như ngọc, chính là Trình đại tiểu thư. Đây mới quả thật là điều mọi người không ngờ, Hoàng Dung và Quách Tỉnh cũng không sao hiểu được.
Âu Dương Khắc xua xua tay phải, đám nữ đệ tử lại dắt Trình đại tiểu thư trở vào nội đường. Y đắc ý nghênh ngang nói:
- Lão ăn mày trên lầu mai phục nhưng không biết tại hạ đã giữ dưới cầu thang, lập tức mời Trình đại tiểu thư rồi về trước chờ đón đại giá của các ngươi.
Quần cái ngớ mặt nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ phen này quả thật là thua sát đất Âu Dương Khắc phe phẩy chiếc quạt, nói:
- Cái bang danh vọng không phải nhỏ, nhưng hôm nay gặp nhau quả thật khiến người ta cười hở cả răng, Thâu kê mô cẩu quyền, Yếu phạn tróc xà chưởng gì gì đều đánh ra cả rồi. Từ nay trở đi còn dám cản trở công việc của công tử gia không? Nể mặt Hồng bang chủ của các ngươi, ta tha mạng cho lão ăn mày này chỉ là muốn mượn y hai con mắt để ghi nhớ.
Nói xong chìa hai ngón tay ra đâm thẳng vào mắt Lê Sinh.
Chợt nghe có tiếng quát lớn:
- Khoan đã!
Một người vọt vào sảnh vung chưởng đánh tới Âu Dương Khắc.
Âu Dương Khắc chợt thấy có một luồng chưởng phong mạnh mẽ xô tới trước ngực vội nghiêng người tránh qua nhưng đã bị chưởng phong quét trúng, thân hình loạng choạng hai cái, lui lại hai bước, bất giác ngấm ngầm hoảng sợ:
- Từ khi rời Tây vực đến nay đã liên tiếp gặp nhiều cao thủ, nhưng người này là ai mà lại có công lực như thế?
Định thần nhìn kỹ, lại càng kinh ngạc, chỉ thấy người đứng giữa y và Lê Sinh chính là gã thiếu niên Quách Tỉnh đã gặp trong tiệc ở Triệu vương phủ. Người này võ công bình thường, tại sao một chưởng mới rồi lại trầm mãnh tới mức ấy? Chỉ nghe y nói:
- Ngươi làm ác đã nhiều, không chịu hối cải, lại muốn đả thương người tốt, đúng là không coi hảo hán trong thiên hạ ra gì phải không?
Âu Dương Khắc nghĩ thầm một chưởng mới rồi chẳng qua chỉ là mạnh mẽ chứ đâu coi y ra gì, nghiêng đầu nhìn xéo, cười nói:
- Ngươi cũng là hảo hán trong thiên hạ à?
Quách Tỉnh nói:
- Ta không dám xưng hai chữ hảo hán, chỉ là lớn mật muốn khuyên ngươi một câu là nên thả Trình đại tiểu thư ra, mình thì sớm trở về Tây vực đi.
Âu Dương Khắc cười nói:

- Nếu ta không nghe lời khuyên của tiểu bằng hữu ngươi thì sao?
Quách Tỉnh còn chưa trả lời, Hoàng Dung đã từ ngoài cửa sổ kêu lên:
- Tỉnh ca ca, đánh y đi?
Âu Dương Khắc nghe thanh âm Hoàng Dung, lập tức tâm thần bay bổng, cười nói:
- Hoàng cô nương, cô muốn ta thả Trình đại tiểu thư, chuyện đó cũng không khó, chỉ cần cô chịu đi theo ta thì không những Trình đại tiểu thư mà ngay cả các cô gái bên cạnh ta cũng thả ra hết, mà ta còn đáp ứng với cô là từ nay về sau sẽ không tìm cô gái nào khác nữa, vậy được không?
Hoàng Dung vọt vào sảnh cười nói:
- Vậy thì tốt ìắm, chúng ta tới Tây vực chơi, kể cũng không tệ. Tỉnh ca ca, ngươi nói có đúng không?
Âu Dương Khắc lắc đầu cười nói:
- Ta chỉ muốn cô đi với ta, dắt thằng tiểu tử thối tha này theo làm gì?
Hoàng Dung cả giận, lật tay một cái quát:
- Ngươi chửi y à? Ngươi mới thối tha đấy!
Âu Dương Khắc thấy Hoàng Dung rảo bước tới gần, vừa cười vừa nói, xinh đẹp không ai bằng, lại mang ba phần ngây thơ, càng thêm kiều diễm, đã sớm thần hồn phiêu đãng, nào ngờ nàng lại đột nhiên trở mặt. Lúc ấy hoàn toàn không đề phòng, mà nàng sử dụng lại là chiêu số tinh diệu trong Lạc anh thần kiếm chưởng, chát một tiếng, má trái đã trúng chưởng, Hoàng Dung công lực không thâm hậu, chưa đến nỗi làm y bị thương, tuy nhiên cũng đã đánh y đau rát cả mặt.
Âu Dương Khắc phì một tiếng, tay trái đột nhiên vươn ra chụp vào ngực nàng. Hoàng Dung không né không lui, song quyền đánh thẳng xuống đầu y. Âu Dương Khắc là kẻ hiếu sắc, thấy nàng không tránh, trong lòng cả mừng liều mạng giơ đầu chịu hai quyền của nàng, cũng muốn chạm vào ngực nàng một cái, nào ngờ ngón tay vừa mới chạm tới áo nàng, chợt thấy hơi đau nhói, lúc ấy mới hoảng sợ:
- A, y thị mặc Nhuyễn vị giáp.
May mà y chỉ có ý khinh bạc, hoàn toàn không muốn đả thương người nên cái chụp ấy chưa dùng kình lực, vội giơ tay gạt song quyền của nàng. Hoàng Dung cười nói:
- Ngươi đánh nhau với ta thì không tiện, chỉ có ta đánh ngươi, chứ ngươi thì không đánh ta được.
Âu Dương Khắc tim ngứa khó gãi, đột nhiên trút giận qua Quách Tỉnh, nghĩ thầm:
- Trước tiên cứ giết thằng tiểu tử này cho ngươi hết lưu luyến y.
Mắt đang nhìn Hoàng Dung, đột nhiên phóng chân đá về phía sau, ngọn cước đập mạnh vào ngực Quách Tỉnh. Một cước này đã nhanh lại ác, âm độc dị thường, chính là tuyệt kỹ gia truyền của Tây độc Âu Dương Phong, đối phương khó tránh khó đo, chỉ cần trúng cước là lập tức phủ tạng vo nát. Quách Tỉnh tránh không kịp, vội xoay người lật tay chém mạnh xuống, chỉ nghe bùng một tiếng, Quách Tỉnh mông bị trúng cước, Âu Dương Khắc thì chân bị trúng chưởng, hai người đều đau thấu xương, cùng xoay người lại trừng mắt nhìn nhau rồi lập tức nhảy xổ vào nhau.
Các cao thủ trong Cái bang đều cảm thấy kinh ngạc:
- Chưởng này rõ ràng là tuyệt kỹ Thần long bái vĩ hộ mạng của Lê lão, sao thiếu niên này cũng biết? vả lại y ra tay vừa nhanh vừa mạnh, dường như còn hơn cả Lê lão?
Lúc ấy người Cái bang đã đo Lê Sinh lên đứng qua một bên. Y thấy Quách Tỉnh chưởng lực trầm mãnh, chiêu số tinh diệu, y chỉ biết chiêu Thần long bãi vĩ, thấy chưởng pháp của Quách Tỉnh đều gần với quyền lý của chiêu ấy, bất giác kinh ngạc nghĩ thầm:
- Hàng long thập bát chưởng là tuyệt kỹ bí mật của Hồng bang chủ, mình không tiếc tính mạng lập được công lớn cho bản bang ông mới truyền cho mình một chưởng coi như trọng thưởng, gã thiếu niên này học được ở đâu cả mười tám chưởng ấy thế?
Âu Dương Khắc trên tay đối chiêu với Quách Tỉnh, trong lòng thì thầm khen ngợi:
- Tại sao mới có hai tháng mà võ công của gã tiểu tử này đột nhiên tiến bộ như vậy?
Trong chớp mắt hai người đã đánh hơn bốn mươi chiêu, Quách Tỉnh đã đánh đi đánh lại mấy lượt mười lăm chiêu Hàng long thập bát chưởng, cũng đủ tự bảo vệ nhưng Âu Dương Khắc võ công hơn y rất nhiều, muốn thủ thắng thì không được. Lại đánh hơn mười chiêu, Âu Dương Khắc quyền pháp đột nhiên thay đổi luồn trước nhảy sau, dương đông kích tây, thân pháp vô cùng mau lẹ. Quách Tỉnh một chiêu đo không kịp bị đá trúng một cước, lập tức bước chân loạng choạng, may mà võ công của y chủ yếu là trên tay chưởng, lúc ấy bèn đem mười lăm chưởng đánh từ chiêu cuối lên chiêu đầu, đổi ngược trật tự. Âu Dương Khắc thấy chưởng pháp của y điên đảo, nhất thời không dám vào gần, nghĩ là cứ đánh thêm vài mươi chiêu, hiểu được đại lược chỗ biến hóa trong chưởng pháp của y rồi sẽ nhân sơ hở tấn công.
Quách Tỉnh đánh hết từ chiêu cuối tới chiêu đầu một lượt, lại từ chiêu đầu đánh tới chiêu cuối. Chiêu thứ mười lăm là Kiến long tại điền đánh ra xong, nếu tiếp vào chiêu thứ nhất là Kháng long hữu hối, nếu từ dưới đánh lên thì là đánh lại chiêu Kiến long tại điền. Y đầu óc chậm chạp, nghĩ thầm:
- Nên từ chiêu đầu đánh xuống hay tiếp tục từ chiêu cuối đánh lên?
Chính trong lúc ngần ngừ ấy, Âu Dương Khắc đã lập tức nhìn thấy chỗ sơ hở, vươn tay đập vào vai y một chưởng.
Quách Tỉnh tư thế bất lợi, bất kể dùng chiêu nào trong mười lăm chưởng cũng không đón đỡ được, thuận thế lật tay lại đập xuống cánh tay đối phương. Chiêu này là y trong lúc nguy cấp đánh bừa chứ chẳng có chưởng pháp đường lối gì cả.
Âu Dương Khắc đã thấy rõ chưởng pháp của y, quyết không ngờ đối phương lại bất ngờ đánh ra chiêu mới, một chưởng ấy lại chát một tiếng đánh trúng vào cổ tay. Âu Dương Khắc giật nảy mình nhảy lùi về phía. Sau, co duỗi cánh tay mấy lần, may mà tuy đau buốt nhưng cổ tay vẫn chưa bị gãy.
Quách Tỉnh công bừa đánh bậy mà lại thành công, nghĩ thầm:
- Mình bây giờ sau vai, đùi trái, sườn phải vẫn còn bị hở, cứ đánh thêm hai chưởng để bảo vệ những chỗ ấy.
Vừa nghĩ xong Âu Dương Khắc lại đã đánh tới. Quách Tỉnh đầu óc chậm chạp, cho dù suy nghĩ mười ngày nửa tháng cũng không sáng chế được nửa chiêu thức mới, huống chi đang lúc đánh nhau kịch liệt làm sao có thể nghiền ngẫm, cứ theo đường lối Hàng long chưởng pháp đúng bài bản đánh ra ba chưởng giữ kín sau vai, đùi trái, sườn phải.
Âu Dương Khắc ngấm ngầm kêu khổ:
- Chưởng pháp của y vốn có hạn, kéo dài thêm thời gian thì nhất định có thể thắng y, tại sao đột nhiên lại thêm ra được ba chưởng này?
Y không biết ba chiêu ấy của Quách Tỉnh thật ra hoàn toàn vô dụng, chỉ là trước đó đã bị đánh trúng cổ tay nên không dám xông bừa vào nữa, chợt xoay chuyển ý nghĩ:
- Phải rồi, chưởng này y còn chưa học tới nơi tới chốn nên lúc đầu không sử dụng.
Y đột nhiên phi thân vọt lên, tay trái ra thế cầm nã chụp xuống đỉnh đầu Quách Tỉnh, chân phải phóng ra đá thẳng vào sườn trái y.
Ba chưởng của Quách Tỉnh tự sáng chế ra rốt lại không ích lợi gì, đột nhiên thấy địch nhân toàn lực tấn công vào chỗ sơ hở, trong lòng nhất thời khiếp sợ, một chưởng vừa đánh được nửa đường lập tức rút lại, nghiêng người tránh qua một cước của y.
Hoàng Dung kêu thầm không hay, xoay chuyển ý nghĩ nhanh như chớp:
- Lâm địch mà do dự là điều đại kỵ của võ học, Tỉnh ca ca một chưởng ấy cứ đánh bừa ra cũng xong, nếu không đả thương được đối phương cũng đủ tự bảo vệ, bây giờ lại đột nhiên thu chưởng lui lại, chỗ hở càng lớn.
Nhìn thấy Âu Dương Khắc một cước ấy dùng đủ mười thành công lực, Quách Tỉnh thế đã không sao giải cứu, lập tức giang thẳng tay phải một cái, bảy tám mũi cương châm phóng mau ra.
Âu Dương Khắc rút chiếc quạt cắm sau gáy ra, chiếc quạt vừa vào tay đã xòe ra, vung nhẹ hai cái đo hết mấy ngọn cương châm, một cước phóng ra vẫn không hể vì thế mà chậm lại, đã thấy phát cước ấy nhất định có thể đá Quách Tỉnh ngã lăn xuống đất, chợt thấy bắp chân tê rần, đã bị một vật đánh trúng vào huyệt đạo, cước ấy tuy vẫn đá trúng đối phương, nhưng không còn chút kình lực nào nữa. Âu Dương Khắc sau lúc kinh hoảng, lập tức nhảy lùi ra quát lên:
- Bọn chuột dám ám toán công tử gia, có giỏi thì ra đây... .
Câu nói chưa dứt, đột nhiên trên đỉnh đầu y có tiếng gió khẽ vang lên, đang định né tránh, nhưng vật kia sa xuống rất mau, không biết thế nào trong miệng đã có thêm một vật, lập tức trong miệng thấy tanh tưởi, vừa giận vừa sợ, vội nhổ ra thì là một cái xương gà. Âu Dương Khắc hoảng sợ ngẩng lên nhìn, chỉ thấy trên xà nhà có một đám bụi rơi xuống chụp lên đầu, vội nhảy tránh qua bên cạnh, bụp một tiếng, trong miệng lại thêm một cái xương gà. Lần này lại là một cái xương chân gà đánh trúng miệng khiến y thấy răng lợi đau ê ẩm.
Âu Dương Khắc đang bừng bừng lửa giận thì thấy trên xà nhà có bóng người chớp lên, lập tức phi thân nhảy lên phát chưởng lăng không đánh vào bóng người ấy. Đột nhiên lại thấy trong tay có thêm một vật lập tức co ngón tay chụp lấy, rơi xuống đất đưa ra nhìn lại đàng tức giận hoảng sợ, chính là hai cái bàn chân gà đã bị nhai nát, chỉ nghe trên xà nhà có tiếng người hô hô cười rộ, nói:
- Thâu kê mô cẩu quyền của lão khiếu hóa ra sao?
Hoàng Dung và Quách Tỉnh vừa nghe thấy giọng nói ấy trong lòng cả mừng cùng kêu lên:
- Thất Công!
Mọi người đều ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hồng Thất Công ngồi trên xà nhà, hai chân đong đưa, tay cầm nửa con gà, đang vừa nhai vừa nuốt. Bang chúng Cái bang nhất tề khom lưng làm lễ, đồng thanh nói:
- Chào bang chủ! Lão nhân gia người khỏe chứ?
Âu Dương Khắc nhìn thấy y lạnh buốt nửa người, nghĩ thầm:
- Người này liên tiếp ném hai cái xương gà vào liệng mình, nếu không ném xương gà mà là phóng ám khí thì bây giờ mình đã mất mạng rồi. Hảo hán không chịu thiệt trước, thì còn may mắn.
Liền khom lưng vâng dạ, nói:
- Lại được gặp Hồng lão bá ở đây. Tiểu điệt xin dập đầu lạy lão nhân gia, miệng nói dập đầu nhưng đầu gối thì không hề khuỵu xuống.
Hồng Thất Công nhai thịt gà ngồm ngoàm nói:
- Ngươi còn chưa về Tây vực sao? Còn ở đây làm chuyện bậy bạ, định chôn cái mạng nhỏ của ngươi ở Trung nguyên à?
Âu Dương Khắc nói:
- Trung nguyên cũng chỉ có lão thế bá là anh hùng vô địch. Chỉ cần lão thế bá thủ hạ lưu tình, không cậy lớn hiếp nhỏ làm khó vãn bối thì cái mạng nhỏ của tiểu diệt có thể giữ được. Gia thúc từng dặn tiểu diệt là gặp Hồng thế bá thì phải cung kính, lão nhân gia người tự trọng thân phận, quyết không động thủ với vãn bối đến nỗi làm mất oai danh, để thiên hạ chê cười.
Hồng Thất Công hô hô cười lớn, nói:
- Ngươi dùng lời nói vuốt ve ta để lão khiếu hóa không tiện động thủ với ngươi, nhưng những người có thể giết được ngươi ở Trung nguyên rất đông, cũng chưa chắc lão khiếu hóa không ra tay thì không xong đâu. Mới rồi nghe ý tứ trong lời ngươi thì rất khinh bỉ Thâu kê mô cẩu quyền, Yếu phạn tróc xà chưởng của ta, có phải thế không?
Âu Dương Khắc vội nói:
- Tiểu diệt quả thật không biết Lê lão anh hùng đây là môn hạ của lão thế bá, nên ngông cuồng nói bậy, xin thế bá và vị lão anh hùng đây thứ tội.
Hồng Thất Công nhảy xuống đất, nói:
- Ngươi gọi y là anh hùng nhưng y đánh không lại ngươi, vậy thì ngươi càng là đại anh hùng rồi, hô hô, không sợ là kiêu căng quá sao?
Âu Dương Khắc rất tức tối, chỉ vì biết võ công của mình còn kém y rất xa, không dám mở miệng trả treo, chỉ đành nén giận không dám lên tiếng. Hồng Thất Công nói:
- Ngươi cậy võ công lão Độc vật truyền thụ định hoành hành ở Trung nguyên, hừ hừ, lão khiếu hóa chưa chết thì không tha ngươi đâu.
Âu Dương Khắc nói:
- Thế bá nổi tiếng ngang với gia thúc, vãn bối chỉ còn cách hết sức theo lời thế bá sai bảo.
Hồng Thất Công nói:
- Được lắm, ngươi nói ta cậy lớn hiếp nhỏ, lấn lướt bọn hậu bối nhà ngươi chứ gì?
Âu Dương Khắc không đáp, kể như mặc nhận.
Hồng Thất Công nói:
- Thủ hạ của lão khiếu hóa có ăn mày lớn, ăn mày nhỏ, ăn mày không lớn không nhỏ trong một bang lớn, nhưng đều không phải là đồ đệ của ta, họ Lê này chỉ học được của ta một chiêu công phu thô thiển, làm sao tính là truyền nhân của ta được? Y sử dụng quyền pháp Tiêu dao du chưa thành thục, nhưng không phải là lão khiếu hóa truyền thụ. Ngươi coi thường Thâu kê mô cẩu quyền của ta, hừ hừ, nếu lão khiếu hóa thực sự truyền cho một người, thì chưa chắc đã không hơn ngươi.
Âu Dương Khắc nói:
- Cái đó tự nhiên. Truyền nhân của lão thế bá nhất định giỏi hơn tiểu điệt nhiều. Chỉ có điều lão nhân gia người võ công rất cao, đồ đệ của người học được một phần bản lĩnh của người e không phải dễ.
Hồng Thất Công nói:
- Ngươi ngoài miệng nói dễ nghe lắm, chứ trong lòng nhất định đang chửi ta đấy.
Âu Dương Khắc nói:
- Tiểu diệt không dám.
Hoàng Dung chen vào:
- Thất Công, người đừng tin y bịa đặt, y trong lòng mắng người, mà còn mắng rất tàn tệ. Y mắng người võ công tuy không kém nhưng chỉ biết sử dụng một mình, không biết dạy đồ đệ, dạy đi dạy lại chỉ dạy được mấy chiêu gà lẻ chó nát, chẳng ai học được trọn vẹn.
Hồng Thất Công trợn mắt nhìn nàng một cái, hừ một tiếng nói:
- Con nhóc, lại nói khích ta à.
Rồi quay lại nói:
- Hay đấy, thằng tiểu tử này dám lớn mật chửi ta:
Vươn tay ra một cái đã nhanh như chớp đoạt được chiếc quạt trong tay Âu Dương Khắc, xòe ra thấy một mặt vẽ mấy đóa hoa mẫu đơn, đề hai chữ Từ Hy. Y cũng không biết Từ Hy là đại gia thời Bắc Tống, tuy thấy mấy đóa mẫu đơn vẽ rất tươi đẹp như thật, vẫn nói:
- Không đẹp!
Mặt kia của chiếc quạt viết mấy hàng chữ, dòng lạc khoản đề năm chữ Thiếu chủ Bạch Đà sơn, là Âu Dương Khắc tự tay viết. Hồng Thất Công hỏi Hoàng Dung:
- Mấy chữ này viết thế nào?
Hoàng Dung nhướng mày nói:
- Đầy vẻ tục khí. Có điều chắc y cũng không biết viết chữ, nhất định là nhờ triều phụng ở Đồng Nhân đường viết giúp thôi.
Âu Dương Khắc phong lưu tự đắc, tự phụ mình văn võ kiêm toàn, nghe Hoàng Dung nói thế vô cùng tức giận, liếc xéo nàng một cái, nhưng dưới ánh đèn chỉ thấy nàng đầu mày cuối mắt như cười mà không phải cười, xinh đẹp duyên dáng, bất giác ngẩn người.

Hồng Thất Công đưa chiếc quạt trong tay lên chùi chùi vào mép mấy cái. Y mới ăn thịt gà, môi mép dính đầy dầu mo, chùi vào thì chữ viết tranh vẽ trên quạt tự nhiên đều bị lem luốc, kế đó thuận tay vò một cái vo cái quạt thành một nắm ném luôn xuống đất như người ta vứt một tờ giấy nháp. Người ngoài không để ý chứ Âu Dương Khắc biết cái quạt của mình nan đúc bằng sắt mà y lại tiện tay vo lại thành một nắm thì kình lực trên tay quả thật không phải tầm thường, lúc ấy càng thêm hoảng sợ.
Hồng Thất Công nói:
- Nếu ta đích thân động thủ thì ngươi chết cũng không tâm phục, ta sẽ thu một tên đồ đệ đánh nhau với ngươi.
Âu Dương Khắc chỉ Quách Tỉnh hỏi:
- Vị thế huynh này mới đấu với tiểu điệt vài mươi chiêu, nếu thế bá không xuất thủ thì tiểu diệt đã may mắn chiếm được thượng phong rồi. Quách thế huynh, ngươi chưa thắng ta phải không?
Quách Tỉnh lắc đầu nói:
- Ta đánh không lại ngươi.
Âu Dương Khắc vô cùng đắc ý.
Hồng Thất Công ngẩng đầu lên trời cười lớn, nói:
- Tỉnh nhi, ngươi là đồ đệ của ta sao?
Quách Tỉnh nhớ tới hôm trước dập đầu lạy Hồng Thất Công mà y nhất định dập đầu lạy trả, vội nói:
- Vãn bối không có phúc làm đồ đệ của lão nhân gia người.
Hồng Thất Công nói với Âu Dương Khắc:
- Nghe rõ chưa hả?
Âu Dương Khắc trong lòng rất ngạc nhiên:
- Lão ăn mày nói thế nhất định không phải là lừa dối, vậy thì chưởng pháp tinh diệu của gã tiểu tử này là học được ở đâu nhỉ?
Hồng Thất Công nói với Quách Tỉnh:
- Nếu ta không nhận ngươi làm đồ đệ thì con nhóc kia nhất định không nản lòng, giở đủ quỷ kế ra, rốt lại cũng ép ta phải nhận ngươi làm đồ đệ mới thôi. Lão khiếu hóa không thể phiền phức lằng nhằng với đám tiểu cô nương mãi được, chịu thua cho rồi, bây giờ ta nhận ngươi làm đồ đệ.
Quách Tỉnh cả mừng vội lạy rạp xuống đất, dập đầu bình bình mấy cái, miệng nói:
- Sư phụ!
Hôm trước ở Quy vân trang y đã kể lại cho sáu vị sư phụ nghe việc Hồng Thất Công dạy y Hàng long thập bát chưởng, Giang Nam lục quái vô cùng mừng rở, đều nói đáng tiếc là vị cao nhân võ lâm kia tính tình kỳ quái không chịu nhận y làm đồ đệ, dặn y ngày sau nếu thấy Hồng Thất Công có ý muốn nhận đồ đệ thì cứ lập tức bái sư.
Hoàng Dung thì vui vẻ mặt mày tươi rói, cười nói:
- Thất Công, con giúp người thu được đệ tử tốt như thế, công lao không phải nhỏ, từ nay trở đi, người có được truyền nhân rồi, vậy tạ ơn con thế nào nào?
Hồng Thất Công làm mặt lạnh, nói:
- Đánh cho ngươi một trận vào đít.
Rồi nói với Quách Tỉnh:
- Tiểu tử hôi thối, trước hết ta dạy ngươi ba chưởng đã.
Lúc ấy bèn đem ba chưởng còn lại của Hàng long thập bát chưởng dạy y trước mặt mọi người, so với ba chiêu chó cùng cắn giậu đánh bậy phát bừa ngu ngốc của Quách Tỉnh mới rồi thì không thể nói là như nhau.
Âu Dương Khắc nghĩ thầm:
- Lão ăn mày võ công trác tuyệt nhưng đầu óc không khôn ngoan lắm, chỉ muốn có thể diện là thu được đồ đệ, mà lại quên mất là mình còn đứng cạnh đây nhìn.
Lúc ấy ngưng thần xem y dạy chưởng pháp cho Quách Tỉnh, nhưng thấy y vẽ vạch chiêu số thì lại bình thường chẳng có gì kỳ lạ, lại thấy Hồng Thất Công hạ giọng nói khẽ vào tai Quách Tỉnh, đoán là y nói tinh nghĩa của ba chiêu ấy, Quách Tỉnh ngẫm nghĩ hồi lâu, có lúc gật gật đầu, còn quá nửa thì lại ngơ ngác lắc đầu, đòi Hồng Thất Công phải nói lại lần nữa mới miễn cưỡng gật đầu, rõ ràng cũng chưa chắc đã lãnh hội được thật, nghĩ thầm:
- Gã này ngu ngốc gần chết, trong một giờ ba khắc nhất định không thể học được tới nơi tới chốn. Mình lại có thể thừa cơ học được chiêu số.
Hồng Thất Công chờ Quách Tỉnh luyện sáu bảy lần, bèn nói:
- Được rồi, đồ đệ ngoan, ngươi đã học được nửa thành công phu của ba chiêu ấy, vậy đánh thằng dâm tặc làm bậy này cho ta.
Quách Tỉnh đáp:
- Dạ!
Rồi sãi chân bước tới hai bước, ào một chưởng đánh tới Âu Dương Khắc. Âu Dương Khắc nghiêng người bước vòng lên đánh lại một quyền, hai người lại tiếp tục đánh nhau, sự tinh diệu của Hàng long thập bát chưởng toàn ở chỗ vận kình phát chưởng, còn chưởng pháp biến hóa thì cực kỳ đơn giản, nếu không thì với võ công cao cường của ba người Lương Tử Ông, Mai Siêu Phong, Âu Dương Khắc đâu lại để Quách Tỉnh đem một chưởng pháp biến chiêu nhiều lần vẫn không có cách phá giải? Mới rồi Âu Dương Khắc chính mắt nhìn thấy Hồng Thất Công dạy ba chiêu chưởng pháp, Quách Tỉnh còn chưa lãnh hội được một phần, đã sớm hiểu rõ nhưng khi giao đấu thì với ba chiêu Quách Tỉnh mới học được ấy lại đối phó rất khó khăn.
Quách Tỉnh học được hết mười tám chưởng, thông suốt từ trên xuống dưới, oai lực của mười lăm chưởng học trước lại càng gia tăng. Âu Dương Khắc liên tiếp thay đổi bốn loại chưởng pháp nhưng thủy chung vẫn chỉ ngang sức, lại đánh thêm vài mươi chiêu. Âu Dương Khắc trong lòng nôn nóng:
- Hôm nay không bộc lộ tuyệt kỹ gia truyền của mình thì không thể thủ thắng. Mình từ nhỏ được thúc thúc dạy võ mà lại không thắng được một gã đồ đệ mới thu của lão ăn mày, lão ăn mày há chẳng coi thường thúc thúc sao?
Y đột nhiên vung quyền đánh ra, Quách Tỉnh giơ tay đón đỡ, nào ngờ cánh tay của Âu Dương Khắc như không có xương, thuận thế xoay một vòng, chát một tiếng, Quách Tỉnh trên trán đã bị trúng một quyền.
Quách Tỉnh giật mình, cúi đầu lách ra ngoài quay người phát chưởng, Âu Dương Khắc nghiêng người tránh ra, đánh trả một quyền. Quách Tỉnh không dám đón đỡ, nghiêng người tránh qua, nào ngờ đối phương cánh tay lại như một ngọn nhuyễn tiên, đánh ra rồi có thể tùy ý co duỗi trên không, thấy rõ ràng tay quyền y đánh qua trái đột nhiên lại quật qua phải, bùng một tiếng lại đập trúng đầu vai Quách Tỉnh. Quách Tỉnh không đề phòng được, liên tiếp bị trúng ba quyền, ba quyền này đều rất nặng, lập tức trong lòng hoảng sợ, không biết đối phó thế nào.
Hồng Thất Công kêu lên:
- Tỉnh nhi, dừng tay, chúng ta cứ tạm tính là thua trận này.
Quách Tỉnh nhảy ra hơn một trượng, chỉ cảm thấy ba chỗ bị y đánh trúng trên người rất đau, nói với Âu Dương Khắc:
- Ngươi quả nhiên là quyền pháp cao minh, cánh tay cong cong xoay chuyển rất kỳ lạ.
Âu Dương Khắc đắc ý nghênh ngang nhìn Hoàng Dung mấy cái.
Hồng Thất Công nói:
- Lão Độc vật hàng ngày nuôi rắn, bộ Nhuyễn bì xà quyền pháp ấy nhất định là học được từ thân hình rắn độc. Quyền pháp ấy rất cao minh, lão khiếu hóa nhất thời không nghĩ được cách phá, kể như là ngươi may mắn, ngoan ngoãn cút ngay đi cho ta.
Âu Dương Khắc trong lòng cả sợ:
- Lúc thúc thúc dạy cho mình bộ Linh xà quyền này cứ dặn đi dặn lại là không phải lúc sinh tử quan đầu quyết không được đem ra sử dụng, hôm nay vừa dùng đã bị lão ăn mày nhìn thấy, nếu để thúc thúc biết được ắt sẽ bị quở phạt nặng nề.
Nghĩ tới đó thì sự đắc ý trong lòng đã giảm đi quá nửa, bèn chắp tay vái Hồng Thất Công một vái, rồi quay người đi ra khỏi từ đường.
Hoàng Dung nói:
- Khoan đã, ta có câu muốn nói.
Âu Dương Khắc dừng bước quay lại, tim đột nhiên đập mạnh.
Hoàng Dung lại không đếm xỉa tới y, hướng về phía Hồng Thất Công lạy rạp xuống, nói:
- Thất Công, hôm nay người nhận hai đồ đệ đi, việc tốt thành đôi, người chỉ nhận nam đồ đệ, không thu nữ đồ đệ, con không chịu đâu.
Hồng Thất Công lắc đầu cười nói:
- Ta nhận một mình Tỉnh nhi đã là phá lệ lớn lắm rồi, lão khiếu hóa hôm nay ăn nói không ra sao. Huống chi cha ngươi bản lĩnh cao cường như thế, đời nào chịu cho ngươi nhận lão khiếu hóa làm sư phụ?
Hoàng Dung làm ra vẻ giật mình hiểu ra, nói:
- À, người sợ cha tôi?
Hồng Thất Công bị nàng nói khích, lại vốn mười phần yêu thích nàng, sầm mặt nói:
- Sợ cái gì? Cho dù nhận ngươi làm đệ tử thì chẳng lẽ Hoàng lão tà ăn thịt được ta à?
Hoàng Dung cười nói:
- Chúng ta một lời nói chắc, không được hối hận. Cha con thường nói kẻ sĩ học võ cao minh trong thiên hạ, từ khi vương Trùng Dương chết đi, chỉ còn có hai người là ông và Nam đế cũng còn được, chứ ngoài ra ông đều không coi vào đâu. Con bái người làm sư phụ, gia gia nhất định rất mừng, sư phụ, các người làm ăn mày thì bắt rắn thế nào, dạy tôi bản lĩnh ấy trước đi.
Hồng Thất Công nhất thời không hiểu ý nàng, nhưng biết cô nương nhỏ này khôn ngoan quỷ quyệt, ắt có ý lạ, bèn nói:
- Bắt rắn thì bắt bảy tấc, hai ngón tay kẹp chặt, chỉ cần kẹp trúng bảy tấc sau đầu thì dù là rắn độc lợi hại bao nhiêu cũng không động đậy được.
Hoàng Dung nói:
- Nếu là mãng xà cực lớn thì sao?
Hồng Thất Công nói:
- Cứ khua khua ngón tay trái nhử cho nó mổ ngươi, tay phải thì đánh vào bảy tấc sau đầu nó.
Hoàng Dung nói:
- Thủ pháp ấy phải thật nhanh.
Hồng Thất Công nói:
- Đương nhiên tay trái thoa thuốc thì càng hay, có bị nó mổ trúng cũng không sợ.
Hoàng Dung gật gật đầu liếc liếc Hồng Thất Công, nói:
- Sư phụ, vậy xin người thoa thuốc lên tay con.
Bắt rắn vốn là việc của bọn ăn mày nhỏ trong Cái bang, Hồng Thất Công là bang chủ tôn quý, trong người làm sao có thuốc rắn nhưng thấy Hoàng Dung liên tiếp đưa mắt, bèn đổ một ít rượu trong cái hồ lô trên lưng ra cho nàng xoa vào hai bàn tay.
Hoàng Dung đưa tay lên ngửi ngửi, rồi làm vẻ mặt nhát ma nói với Âu Dương Khắc:
- Ờ, ta là đồ đệ của Hồng lão anh hùng đứng đầu Cái bang trong thiên hạ, bây giờ ta muốn lãnh giáo Nhuyễn bì xà quyền pháp của ngươi. Trước tiên ta nói rõ cho ngươi biết trên tay ta có thuốc độc môn để khắc chế thuốc độc của ngươi, phải cẩn thận đấy.
Âu Dương Khắc nghĩ thầm:
- Đối địch với ngươi thì vươn tay là bắt được. Bất kể trên tay ngươi thoa thuốc ma thuốc quỷ gì, ta cứ ôm chắc tôn chỉ là được.
Lúc ấy cười một tiếng nói:
- Có chết dưới tay cô, ta cũng cam lòng.
Hoàng Dung nói:
- Võ công khác của ngươi đều bình thường, ta chỉ lãnh giáo Xú xà quyền của ngươi thôi, nếu ngươi dùng quyền pháp chưởng pháp khác thì kể như ngươi thua đấy.
Âu Dương Khắc nói:
- Cô nương nói thế nào thì cứ thế, tại hạ không dám không vâng lệnh.
Hoàng Dung duyên dáng mỉm cười, nói:
- Nhìn không thấy ngươi xấu xa chỗ nào, nói chuyện với ta lại rất dễ nghe nữa chứ. Xem chiêu đây!
Nàng ào một tiếng đẩy ra một quyền, đúng là Tiêu dao du quyền pháp mà Hồng Thất Công truyền thụ.
Âu Dương Khắc nghiêng người tránh qua, Hoàng Dung cước trái quét ngang, tay phải móc lại, đã dùng chiêu số trong Lạc anh thần kiếm chưởng gia truyền. Nàng còn nhỏ tuổi, công phu sở học có hạn, lúc ấy lại muốn thủ thắng, còn kể gì tới công phu nào là do ai truyền thụ.
Âu Dương Khắc thấy chưởng pháp của nàng tinh diệu cũng không dám coi thường, tay phải vươn mau ra, đột nhiên cong đi một cái, đánh vào đầu vai nàng.
Linh xà quyền ra đòn rất mau lẹ, trong chớp mắt đã đánh tới vai Hoàng Dung, nhưng y lập tức nhớ ra là nàng có mặc Nhuyễn vị giáp, một quyền này đánh xuống há chẳng làm tay quyền của mình máu chảy ròng ròng sao? Vội thu chiêu thì Hoàng Dung ào ào hai chưởng đã vỗ tới trước mặt. Âu Dương Khắc tay áo phất lên cuốn lên phía trên gạt hai chưởng của nàng ra. Hoàng Dung người mặc giáp, tay thoa rượu, ngoài phần mặt thì toàn thân không chỗ nào có thể đánh được, trong tình hình ấy Âu Dương Khắc đã rơi vào thế bắt buộc không thể trả đòn, Linh xà quyền có kỳ ảo hơn cũng không thể làm gì được nàng, chỉ còn tránh đông né tây, nhô lên hụp xuống theo bóng chưởng của Hoàng Dung, nghĩ thầm:

- Nếu mình đánh vào mặt nàng để thủ thắng cũng không khỏi có chỗ đường đột với giai nhân, nếu chụp tóc nàng lại càng thô lỗ, nhưng ngoài cách ấy ra thì quả thật không thể ra tay.
Chợt động linh cơ, đột nhiên dứt đứt tay áo xé thành hai miếng, lúc nghiêng người né tránh quyền chưởng đã buộc hai miếng vải lên tay, lật chưởng thành trảo, chụp thắng xuống cổ tay của nàng.
Hoàng Dung nhảy ra khỏi vòng chiến kêu lên:
- Ngươi thua rồi, đó không phải là Xú xà quyền.
Âu Dương Khắc nói:
- Ái chà, ta quên mất.
Hoàng Dung nói:
- Xú xà quyền của ngươi không làm gì được đệ tử của Hồng Thất Công, vậy thì chẳng có gì kỳ lạ. Hôm trong Triệu vương phủ, ta cũng từng vẽ vòng tỷ võ với ngươi, lúc ấy ngươi định họp bọn Lương Tử Ông, sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ, Linh Tri hòa thượng, lại thêm gã Hầu Thông Hải trên đầu mọc sừng bảy tám người đánh một mình ta, ta lúc ấy ít không chống nổi nhiều lại sợ phí Sức, nên nhận bừa là thua thôi. Bây giờ mỗi người chúng ta thắng một trận, chưa phân thắng bại, cứ đánh thêm trận nữa để quyết hơn thua.
Bọn Lê Sinh đều nghĩ thầm:
- Tiểu cô nương này tuy võ nghệ được chân truyền, nhưng rốt lại vẫn không phải là địch thủ của người kia, mới rồi làm bừa mà thắng, há chẳng hay rồi sao? Cần gì phải vẽ rắn thêm chân, đánh thêm trận nữa?
Hồng Thất Công thì thừa biết cô gái này quỷ kế đa đoan, ắt là cậy có mình bên cạnh, muốn bày cách chọc ghẹo địch nhân, lúc ấy cười hề hề không nói gì.
Con gà y ăn chỉ còn mấy miếng xương, lại rút ra không ngừng gặm cắn sồn sột, tựa hồ mùi vị ngon lắm.
Âu Dương Khắc cười nói:
- Hai chúng ta cần gì phải làm rõ, cô thắng hay ta thắng thì cũng thế. Cô nương đã có hứng thú thì ta lại bồi tiếp cô nương chơi đùa vậy.
Hoàng Dung nói:
- Lúc trong Triệu vương phủ, bên cạnh đều là bạn của ngươi, ta mà thắng ngươi thì bọn họ nhất định sẽ cứu ngươi, vì vậy ta cũng không muốn đánh ngươi thua thật, bây giờ ở đây có bạn của ngươi.
Nói xong chi vào đám tỳ thiếp áo trắng của Âu Dương Khắc, lại nói:
- Cũng có bạn của ta. Tuy bạn của ngươi đông, nhưng thế này ta còn chịu được. Thế này nhé, ngươi lại vẽ xuống đất một vòng, chúng ta lại theo cách trước đây mà đấu ai ra khỏi vòng trước là thua. Bây giờ ta đã bái Thất Công lão nhân gia người làm sư phụ, dưới cửa thầy giỏi ắt có trò hay, cứ nhường tiểu tử ngươi một bước, không cần trói hai tay ngươi nữa.
Âu Dương Khắc thấy nàng câu nào cũng cương từ đoạt lý nhưng câu nào cũng rất đường hoàng, bất giác vừa tức giận vừa buồn cười, lập tức lấy chân trái làm trục, chân phải duỗi ra ba thước xoay một vòng, mũi chân phải đã vẽ thành một vòng tròn đường kính sáu thước dưới đất. Quần hùng Cái bang đều bất giác ngấm ngầm khen ngợi.
Hoàng Dung bước vào vòng, nói:
- Chúng ta văn tỷ hay võ tỷ?
Âu Dương Khắc nghĩ thầm:
- Con nhãi này thật lắm trò cổ quái.
Bèn hỏi:
- Văn tỷ thì thế nào, võ tỷ thì thế nào?
Hoàng Dung nói:
- Văn tỷ là ta đánh ba chiêu ngươi không được đánh trả, ngươi đánh ba chiêu ta cũng không được đánh trả, võ tỷ là cứ đánh bừa đi, ngươi dùng Tử xà quyền cũng được, Hoạt mao tử quyền cũng được, cứ ai ra khỏi vòng trước là thua.
Âu Dương Khắc nói:
- Đương nhiên là văn tỷ để khỏi tổn thương hòa khí.
Hoàng Dung nói:
- Võ tỷ thì chắc chắn là ngươi thua rồi, chứ văn tỷ thì ngươi cũng còn chút hy vọng, thôi được, vậy thì nhường ngươi thêm một bước, chúng ta dùng văn tỷ. Ngươi đánh trước hay ta đánh trước?
Âu Dương Khắc làm sao đánh trước được bèn nói:
- Đương nhiên là cô nương đánh trước.
Hoàng Dung cười nói:
- Ngươi rất giảo hoạt, quả thật rất lão luyện, biết là ra chiêu trước sẽ thua mới nhường ta động thủ trước. Thôi cũng được, tính ta thẳng thắn, đã nhường ngươi thì nhường tới cùng.
Âu Dương Khắc đang nghĩ thầm:
- Vậy thì mình đánh trước cũng không có gì là không được:
Ðã nghe Hoàng Dung quát:
- Xem chiêu:
Vung chưởng đánh luôn tới, đột nhiên thấy ánh bạc chớp lên, điểm điểm bắn tới, trong chưởng của nàng đã kèm thêm ám khí.
Âu Dương Khắc thấy ám khí quá nhiều, chiếc quạt lúc bình thời dùng để đo ám khí đã bị Hồng Thất Công làm hỏng, mà tay áo dùng để phất ám khí thì đã xé mất, mấy chục ngọn cương châm này lại đánh vào một khoảng rộng sáu bảy thước vuông, tuy chỉ cần nhảy ra một bên là lập tức tránh khỏi nhưng như thế là ra khỏi vòng tròn, lúc vội vàng không kịp suy nghĩ kỹ vội điểm chân một cái nhảy vọt lên hơn một trượng, nắm cương châm đều lướt qua dưới chân y.
Hoàng Dung một nắm châm ấy phóng ra xong, hai tay lại nắm thêm hai nắm, chờ thế vọt lên của y đã giảm, đang sắp rơi xuống lại quát:
- Chiêu thứ hai đây!
Hai tay cương châm cùng phóng, trên dưới tả hữu hơn trăm ngọn, đây chính là tuyệt kỹ Mãn thiên hoa vũ trịch kim châm mà Hồng Thất Công dạy nàng, lúc ấy cũng không cần nhắm thật chuẩn, chỉ là dùng hết kình lực phóng ra Âu Dương Khắc bản lĩnh có cao hơn mà thân hình đang lơ lửng trên không cũng không sao dùng lực, nghĩ thầm:
- Mạng mình nguy rồi, con nha đầu này tàn ác thật?
Đúng chớp mắt ấy, y chợt thấy cổ áo sau lưng bị túm chặt, thân hình bay lên, dưới chân vèo vèo vèo một tràng lướt qua, mấy loạt cương châm đều rơi xuống đất. Âu Dương Khắc vừa biết có người cứu mạng thì thân hình đã bị người ấy ném ra, cái ném này lực đạo không mạnh nhưng vận kình mười phần cổ quái, cho dù y võ nghệ cao cường cũng phải cắm vai trái xuống đất trước, đập mạnh một cái mới nhảy người đứng lên được. Y đoán chắc ngoài Hồng Thất Công thì mọi người ở đó không ai có công lực như thế, trong lòng vừa sợ vừa giận, cũng không ngoảnh lại, đi luôn ra khỏi từ đường. Đám tỳ thiếp của y cũng xếp hàng một ra theo.
Hoàng Dung nói:
- Sư phụ, sao lại cứu mạng cho gã khốn ấy?
Hồng Thất Công cười nói:
- Ta và chú y quen nhau đã lâu, thằng tiểu tử này chuyên làm chuyện thương luân bại lý, chết cũng chưa đáng tội, chỉ là bị chết dưới tay đệ tử của ta thì đối với chú y cũng không khỏi có chỗ khó coi.
Rồi vỗ vỗ vai Hoàng Dung nói:
- Đồ đệ ngoan, hôm nay giữ được thể điện cho sư phụ, ta thưởng ngươi cái gì thì tốt?
Hoàng Dung lè lè lưỡi nói:
- Con không đòi ngọn trúc bổng của người đâu.
Hồng Thất Công nói:
- Ngươi có muốn ta cũng không cho được. Ta có ý dạy ngươi một hai chiêu công phu, chỉ là mấy hôm nay tính lười lại nổi lên, không sao hứng thú được.
Hoàng Dung nói:
- Để con nấu mấy món ăn ngon giúp người phấn chấn tinh thần, phát khởi hứng thú.
Hồng Thất Công lập tức mặt mày rạng rỡ, kế thở dài một tiếng, nói:
- Bây giờ ta không rảnh mà ăn, tiếc thật, tiếc thật.
Rồi chỉ bọn Lê Sinh nói:
- Trong bang ăn mày bọn ta có rất nhiều chuyện cần bàn.
Bọn Lê Sinh bước tới thi lễ với Quách Tỉnh Hoàng Dung, cảm tạ ơn cứu giúp. Hoàng Dung bước ra cắt dây trói cho Trình đại tiểu thư. Trình đại tiểu thư vô cùng xấu hổ, nắm tay Hoàng Dung ấp úng cảm tạ. Hoàng Dung chỉ Quách Tỉnh nói:
- Đại sư bá Mã đạo trưởng của ngươi từng dạy công phu cho y. Khưu sư bá. Vương sư bá của ngươi cũng đều rất coi trọng y, nói ra thì cũng là người một nhà thôi.
Trình đại tiểu thư quay lại nhìn Quách Tỉnh một cái, đột nhiên đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống, qua một lúc mới lén đưa mắt nhìn trộm Quách Tỉnh.
Bọn Lê Sinh lại chúc mừng Hồng Thất Công. Quách Tỉnh.. Hoàng Dung.
Họ biết Hồng Thất Công xưa nay không nhận đệ tử, ăn mày trong bang có ai được y thích thú cũng khó được y cao hứng chỉ cho một chiêu nửa thức, không biết Quách Hoàng hai người làm sao có duyên với y như thế, trong lòng đều vô cùng khâm phục. Lê Sinh nói:
- Chiều mai chúng tôi mở tiệc chúc mừng bang chủ thu được hai vị đệ tử tốt.
Hồng Thất Công cười nói:
- Chỉ sợ họ chê dơ dáy không chịu ăn thức ăn của bọn ăn mày các ngươi thôi.
Quách Tỉnh vội nói:
- Ngày mai chúng tôi sẽ tới. Lê đại ca là bậc tiền bối nghĩa hiệp, tiểu đệ đang muốn gần gũi nhiều hơn.
Lê Sinh được y cứu giúp, bảo toàn được hai mắt vốn đã mười phần cảm kích, lại nghe y nói năng rất khiêm tốn, trong lòng lại càng cao hứng, càng trò chuyện càng thấy hợp với Quách Tỉnh.
Hồng Thất Công nói:
- Các ngươi một lần gặp nhau như đã quen, nhưng đừng khuyên đại đệ tử của ta làm ăn mày đấy. Đồ đệ, ngươi đưa Trình đại tiểu thư về nhà đi, đám ăn mày bọn ta còn phải đi trộm gà xin cơm.
Nói xong cùng ra cửa. Lê Sinh nói rõ ngày mai sẽ bày tiệc tại ngôi từ đường này.
Quách Tỉnh và Hoàng Dung đưa Trình đại tiểu thư về. Trình đại tiểu thư khẽ nói khuê danh với Hoàng Dung, té ra nàng tên là Trình Dao Gia. Nàng tuy theo Thanh Tịnh tản nhân Tôn Bất Nhị học được một thân võ công, nhưng sinh ra trong một nhà giàu lớn, được nuông chiều đã quen, trò chuyện câu nào cũng ấp a ấp úng khác hẳn dáng vẻ nghênh ngang của Hoàng Dung. Nàng không dám nói nửa câu với Quách Tỉnh, ngẫu nhiên nhìn trộm y một cái lại lập tức hai má đỏ bừng.


Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]