Tô Kỳ lại so kè với Tùng Sam: “Vậy tôi cũng ở đây, ngủ trên mặt đất ở phòng khách cũng được.”
Đường Thi không hề để ý tới anh ta nói: “Anh ăn xong thì đi đi, không có chiêu đãi lần sau đâu.”
Tô Kỳ che ngực: “Có phải em ghi hận chuyện lần trước tôi bắt nạt em trong mưa không? Vậy chuyện tôi giúp em chăm sóc con trai nửa tháng thì sao, chúng ta bù trừ cho nhau được không?”
Đường Thi thẳng thắn nói: “Không được, biến đi.”
Tô Kỳ đi, Đường Thi coi như chuyện này đã kết thúc, kết quả ngày thứ hai đi làm khi vừa mở cửa, ở sát vách nhô ra một gương mặt tươi cười vô cùng rực rỡ: “Hi.”
“…” Đường Thi năm chặt túi xách lùi về sau hai bước: “Sao anh lại ở chỗ %3D này?”
Tô Kỳ mặc một áo sơ mi đứng ở con đường nhỏ đối diện với cô, ra vẻ chẳng hề để ý nói: “Tối hôm qua trở về thì tranh thủ thuê luôn bên này.”
“Thật sự là âm hồn bất tán mà.” Đường Thi không thể nhịn được nữa quay đầu đi mất, người đàn ông này đúng là hèn hạ, bây giờ giống như không cần tiền cũng tự đổ, ai mà thèm!
Tô Kỳ nhìn Đường Thi tức giận rời đi, anh ta còn nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô cười với ý tứ sâu xa, chờ tới khi bóng lưng của cô hoàn toàn biến mất trong đôi mắt ấy, người đàn ông nheo cặp mắt kia lại, trên khuôn mặt đẹp trai xẹt qua chút nặng nề, anh ta từ trong túi lấy điện thoại và thuốc lá ra, đốt một điếu thuốc ngậm lên miệng và sau đó thì bấm một dãy số.
“Là tôi.”
Từ trong kẽ răng, Tô Kỳ phát ra mấy chữ: “Gần đây tôi chuyển tới gần nhà cô ấy, nếu có chuyện gì thì còn giúp một tay. Đúng, cậu biết người đàn ông thuê nhà với cô ấy là ai không? Điều tra và báo cáo lại cho tôi biết toàn bộ về bối cảnh của anh ta.”
Sau khi dặn dò xong thì người đàn ông cúp điện thoại, sau đó nhà ra một vòng khói mang theo nụ cười vô lại xấu xa. Không ai biết lần này anh ta đột nhiên tới cửa là muốn làm gì, ôm mục đích gì.
Đường Thi, có một số việc có thể sẽ không như ý nguyện của em được.
cứ việc bây giờ Đường Thi và Tùng Sam ở chung một chỗ, nhưng hai người đi làm vẫn thuận theo đi trước đi sau mà tách ra, bình thường khi Đường Thi thức giấc sẽ thử đi gõ cửa phòng Tùng Sam vài tiếng, nếu may mắn thì Tùng Sam đã tỉnh từ sớm, nhưng đại đa số thì dù gõ cửa nhưng anh ta vẫn cứ ngủ cho tới muộn rồi mới chậm rãi đi làm.
Đường Thi không biết có người vẫn luôn theo dõi sau lưng cô, khi đi làm vừa check thẻ xong ngồi xuống thì ông Vương xách cái ghế vào kế bên người cô, giọng điệu có hơi lo lắng: “Nữ thần ơi, hôm qua trong nhóm công ty đột nhiên nói tới chuyện cô từ chức là sao?”
Ông ta vừa dứt câu thì mọi người trong phòng làm việc bắt đầu yên tĩnh lại, sau đó người có phản ứng đầu tiên chính là Lục Khủng Long, anh ta giống như bị giật mình, cả người trực tiếp bắn tới bên cạnh Đường Thi: “Cái gì? Nữ thần muốn từ chức hả?”
Phương Phương cũng dừng công việc trong tay, nhìn qua nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đường Thi có hơi ngại ngùng, thật ra tới đây làm cũng chưa bao lâu, lại muốn từ chức sớm như vậy, cô cũng có chút nói không nên lời: “Thật ra là vấn đề cá nhân của tôi, tôi rất thích mọi người…”
“Thích thì không cần đi chứ, cô mới tới đây chưa được bao lâu đâu…” Tiểu Nguyệt cũng giữ cô lại, khuyên cô đừng đi:
“Chị đừng từ chức mà, chị xem đi trò chơi của chúng ta càng ngày càng tốt, sau này sẽ kiếm được rất nhiều tiền, chị cũng có thể ra ngoài kiếm thu nhập thêm, chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản chị.”
“Không phải là vấn đề tiền hay không.” Lý do của cô rất khó để nói ra, chỉ là bây giờ cô có một chuyện nhất định phải làm. Mà chuyện này lại phải mất một đoạn thời gian khá lâu.
“Cô vẫn nên nghĩ lại đi, dù là giải quyết chuyện trước đi, rồi về làm cũng được.”Ông Vương dù sao cũng là người từng trải, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Đường Thi do dự, thế là cho cô một cái bậc thang đi xuống: “Mấy ngày nay cũng không có chuyện gì vội, cô cứ nói đi?”
Đường Thi đáp lại, nói là sẽ về suy nghĩ lại. Ngày hôm nay sau khi hết giờ làm cô trực tiếp về nhà mà đi tới cửa sau của công ty, chọn một nơi ít có người, nhìn xung quanh rất lâu rồi gọi xe rồi báo nơi muốn tới.
“Nghĩa trang công cộng Đại Đồng. Cảm ơn.”