Chương 248: Nợ cô một bộ áo cưới màu trắng T
Cập nhật 3 năm trước
Ở bên quầy bán hàng sát vách, cô ta đứng đó xem toàn bộ kịch vui, sau đó lấy một bộ lễ phục màu trắng đi vào phòng thử áo.
Ngay lúc đi ra, Phương Phương cùng tiểu Nguyệt Lượng nhao nhao cảm thán nói: “Đúng là nữ thần mà! Thật sự là quá đẹp rồi!”
Đường Thi mặc một bộ lễ phục lộ vai màu trắng, mái tóc đen suôn dài như thác nước, mày ngài sắc động lòng người.
Tiếu Nguyệt Lượng nói “Nếu tôi là một người đàn ông, tôi chắc chắn sẽ yêu cô đấy!” Lúc này Bạc Da từ cửa hàng kinh doanh đối diện đi tới, đi qua bên ngoài cửa hàng này, lại vừa vặn nhìn thấy Đường Thi đang mặc một bộ lễ phục màu trắng.
Cô dùng ánh mắt nhàn nhạt đối với người bạn của mình rồi cười nhẹ, ngũ quan tỉnh xảo như vẽ từ trong tranh, cả người toát lên vẻ ưu nhã cao quý, nghiêng nghiêng nửa bên mặt, từ cắm đến cái cổ kia là một đường cong đẹp kinh người.
Giống như là một con thiên nga trắng đầu cao ngạo, tự phụ.
Anh mắt của Bạc Dạ trở nên tĩnh mịch.
Lúc trước khi cùng với Đường Thi kết hôn, bọn họ là sau vụng trộm sau lưng lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, đến ngay cả một hôn lễ anh cũng đều không tổ chức cho Đường Thị, nhưng cô vẫn luôn quyết tâm một lòng muốn gả cho anh, rồi lại vô số lần bị tạt nước lạnh.
‘Vê sau cuối cùng tim của cô cũng trở nên lạnh lẽo như một tảng đá bị đóng băng. Tất cả mọi người phụ nữ đều mong ước mình khi kết hôn sẽ có một hôn lễ thật long trọng xa hoa, các cô đều tha thiết ước mơ về hôn lễ, thế nhưng mà Bạc Dạ chưa từng cho Đường Thi một lần nào được như vậy.
Anh coi cô là một món đồ chơi, tùy ý mà sỉ nhục cô. Mãi về sau, khi có cơ hội cuối cùng ở bên nhau, thì cô đã nói, đời này, cô hối hận nhất là yêu anh.
Bây giờ trông thấy Đường Thi mặc một bộ lễ phục màu trắng, Bạc Dạ bởi vì sự mỹ lệ của cô mà dừng chân lại, không khỏi nghĩ đến năm năm trước nếu là anh tổ chức một hôn lễ thực sự công bố với tất cả mọi người, khi đó cô sẽ mặc áo cưới…Thì trong hôn lễ đó, Đường Thi so với bây giờ còn nổi bật hơn nhiều lần.
Đáng tiếc, tình yêu đó sẽ không thế nào lại có được nữa.
Anh ngây ngốc đứng nhìn dáng vẻ Đường Thi mặc bộ lễ phục màu trắng, giống như trong giờ khắc này, cô là cô dâu của anh.
Đường Thi như cảm nhận được có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chăm chăm vào cô, ngẩng đầu lên một cái, đã nhìn thấy Bạc Dạ đầy kinh ngạc đứng ở nơi đó, ánh mắt ấy, trần trụi, giống như là lửa đang thiêu đốt tất cả Cô bị ngọn lửa nóng trong mắt anh làm cho vô cùng kinh ngạc, lui về sau một bước, Bạc Dạ phát hiện ra Đường Thi bị anh làm cho sợ hãi, thì liền thu hồi ánh mắt lại, mang tất cả những biểu cảm kinh diễm ở trên mặt đè nén vào tận sâu trong đáy lòng.
Đám người cũng quay lại nhìn thấy Bạc Dạ, vì đã nhìn thấy, nên không thể làm như không biết được, thế là tiểu Nguyệt Lượng hô lên một tiếng: “Xin chào ông chủ lớn” “Chào cô” Bạc Dạ gật đầu, vấn là bộ dáng cao ngạo lạnh lùng ấy, giống như sự ngây ngốc vừa rồi chỉ là ảo giác.
Cả cuộc đời này của anh, luôn vô cùng lý trí trong tất cả mọi việc, dù là đau đến tận cùng, dùng hết sức lực cũng muốn duy trì làm cho người ta cảm thấy vô cùng tỉnh táo.
“Ông chủ lớn, cũng đang đến đây để chọn quần áo sao?” Phương Phương nhỏ giọng hỏi một câu, cô ấy nhìn thấy Bạc Dạ đang nhìn Đường Thị đến xuất thần, thì liền hiếu anh là vì Đường Thi nên mới dừng bước lại đây.
Bạc Dạ nhàn nhạt lên tiếng: “Ừm” “Ông chủ cũng sẽ tham gia sao?” Ông Vương nhìn vào mắt Bạc Dạ, sau đó chỉ thấy Bạc Dạ đi đến chỗ sân khấu bên cạnh cửa hàng, dùng tiếng Anh cùng nhân viên lễ tân nói nhỏ trao đổi vài câu.
Sau đó anh quay đầu: “Đúng vậy, gặp lại trên du thuyền nhé”
“Vâng, hẹn gặp lại trên du thuyền!” Lục Khủng Long phất phất tay, nhìn về hướng Bạc Dạ đi, quay lại cùng Phương Phương nói: “Chậc chậc, tổng giám đốc bá đạo đúng là Tổng giám đốc bá đạo! Thật có khí chất!”
“Đừng có nhìn anh ta, bình thường người ta đều gọi tống giám đốc bá đạo là tên đàn ông cặn bã”
Phương Phương vui vẻ, chỉ chỉ vào Đường Thi: “Thôi! Vẫn là nhìn nữ thần thì hơn! Có phải là rất đẹp hay không? Như tiên nữ hạ phàm vậy!”
“Mua luôn đi, chúng ta lấy cái này!” Ông Vương đứng ở bên cạnh lấy thẻ ra: “Hôm nay tiền lễ phục thì cứ để công ty trải “Thật là hào phóng quá đi!”
Tiểu Nguyệt Lượng ở một bên vỗ tay: “Đường Thi đừng khách khí! Vậy cô cứ mua đi! Đừng nương tay!” Thế nhưng mà ngay lúc ông Vương đi trả tiền, thì nhân viên bảo ông là tất cả chỉ phí của bọn họ, vừa rồi vị tiên sinh kia đều đã ký thanh toán, đồng thời giấy tờ sẽ được chuyển thẳng vào danh nghĩa của anh ấy.
Ông Vương nỉ non: “Ông chủ lớn đã giúp chúng tôi trả tiền rồi sao?”
Lục Khủng Long đúng lúc này đang mặc thử một bộ âu phục, nghe thấy âm thanh âm cũng chạy tới: “Cái gì? Ông chủ đã ký giấy trả tiền hết rồi sao?”
Nhân viên lễ tân gật gật đầu: “Mọi người cứ việc mặc thử đi”
Đường Thi mang bộ lễ phục tiến đến, sau đó hỏi một câu: “Bộ lễ phục này của tôi tổng cộng là hết bao nhiêu tiền?”
“Hai trăm ba mươi triệu, thưa cô.” Nhân viên phục vụ cười cười: “Cô không cần phải lo lắng đâu, giấy tờ này chúng tôi sẽ đích thân chuyển lại cho anh kia” Hai trăm ba mươi triệu đấy.
Đường Thi trả lời: “Cảm ơn, tôi biết rồi” Nếu có thời gian vẫn nên đem số tiền kia chuyển lại cho Bạc Dạ vậy, dù sao, cô không muốn vô duyên vô cớ nhận lấy ân huệ của anh.
Cái này làm cho cô cảm thấy bị sỉ nhục, rõ ràng chính anh đã hủy hoại cả một đời này của cô, chẳng lẽ cô cứ để anh tiếp tục sao.
Một đám người sau khi mua quần áo cùng những cái túi hàng hiệu ra, cảm thấy như đang trong giấc mơ.
“Tôi không thể tin được… Tôi nhất định là đang năm mơ, hôm nay những thứ này là phải bỏ ra hơn sáu mươi triệu… Rõ ràng đều được ông chủ thanh toán…”
‘ờm biết như thế thì tôi sẽ mua thêm một đôi giày cao gót, dù sao cũng là ông chủ mời khách” Tiểu Nguyệt Lượng nháy mắt mấy cái: “Cô đang nói, ông chủ ở đây là ông chủ lớn đó sao?“
Phương Phương giống như chó sẵn chuyên nghiệp đã đánh hơi thấy mùi bát quái, chạy lại hỏi: “Cô nói có lý đó!
Không chừng chính là như vậy rồi! Lúc nãy anh ta còn thất thần rất lâu khi mà nữ thần mặc bộ lễ phục màu trắng ấy!” “Thực sự không thể tin được!” Lục Khủng Long cầm theo một túi đồ ở bên cạnh nói: “Nữ thần, cô cứ làm việc ở phòng chúng tôi đi, từ nay chúng tôi sẽ không phải lo ăn không phải lo uống nữa!”