Chương 182: Dương Châu Song Mỹ (p)

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Mã Kiều thấy ánh mắt hoài nghi của Lý Kỳ, càng thêm tức giận, nói: - Làm sao? Ngươi không tin à?

- Tin chứ, sao lại không tin.

Lý Kỳ gật đầu: - Vừa nhìn hai vị liền biết là long phượng trong loài người, Lý Kỳ không dám không tin.

Mã Kiều cười gật đầu: - Coi như ngươi có chút ánh mắt.

Những người còn lại thấy vậy, đều lộ vẻ buồn cười.

- Mã Kiều, ngươi im miệng cho ta.

Lỗ Mỹ Mỹ bỗng vỗ mạnh xuống bàn, giận dữ hét lên.

- Im đây, im đây.

Mã Kiều sợ tới mức toàn thân khẽ run, lập tức cúi thấp đầu xuống. Nhưng vẫn vụng trộm quăng ánh mắt phẫn nộ về phía Lý Kỳ.

Lỗ Mỹ Mỹ trừng y một cái, sau đó hướng Lý Kỳ nói: - Sư huynh của ta vốn thẳng tính, đã khiến Lý sư phó chê cười rồi.

- Đâu có, đâu có.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng, nghĩ bụng hai vị này đúng là một đôi dở hơi, hỏi: - Không biết hai vị có chuyện gì mà quang lâm tiểu điếm? Hắn đã nhìn ra, hai người này tới đây không phải là ăn cơm.

- Lý ca, bọn họ muốn khiêu chiến huynh. Ngô Tiểu Lục đứng bên cạnh Lý Kỳ, nhỏ giọng nói.

Lỗ tai của Lỗ Mỹ Mỹ thính cực kỳ, chỉ vào Ngô Tiểu Lục: - Vị tiểu sư phó này nói không sai. Lỗ Mỹ Mỹ ta hôm nay tới đây chính là muốn khiêu chiến đệ nhị trù ngươi.

Lý Kỳ sững sờ: - Khiêu chiến ta? Khiêu chiến cái gì?

Lỗ Mỹ Mỹ gằn từng chữ: - Trù....nghệ.

- Trù nghệ?

Lý Kỳ hít một hơi, sau đó lắc đầu: - Ta không tiếp nhận lời khiêu chiến của cô. Cũng không có thơi gian chơi đùa với hai vị.

- Lớn mật.

Mã Kiều bỗng ngẩng đầu, cả giận: - Tiểu tử ngươi thật không coi ai ra gì. Mỹ Mỹ của ta muốn tỷ thí với ngươi, đã là phúc khí của ngươi rồi. Ngươi lại dám không đáp ứng, ngươi có tin hay không

Mã Kiều cò chưa nói hết, Lỗ Mỹ Mỹ đã run rẩy toàn thân, hướng Mã Kiều quát: - Mã Kiều, lão nương đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là Mỹ Mỹ.

Mã Kiều cúi đầu xuống, quắt miệng nói: - À, biết rồi, Mỹ Mỹ.

- Ngươi

- À không, sư muội, sư muội.

Lỗ Mỹ Mỹ tức giận hừ một tiếng, lại hướng phía Lý Kỳ hỏi: - Vì sao không tỷ thí với ta?

Lý Kỳ hỏi ngược lại:

- Vì sao ta phải tỷ thí với cô?

Lỗ Mỹ Mỹ sững sờ: - Ngươi đã treo tấm biển đệ nhị trù trê này, đương nhiên phải tiếp nhận lời khiêu chiến của ta rồi.

Mã Kiều gật đầu, vẻ mặt khâm phục: - Sư muội nói có lý.

Xem ra tứ chi phát triển thật hợp với đầu óc ngu si.

Lý Kỳ âm thầm thở dài, cười đáp: - Lỗ nương tử, nếu ai cũng giống như cô, vậy thì ta chả bận chết, Túy Tiên Cư cũng chẳng cần phải buôn bán, cả ngày ứng phó các ngươi khiêu chiến là được.

Lỗ Mỹ Mỹ khẽ nói: - Ta mặc kệ, dù sao hôm nay ta nhất định phải đả bại ngươi.

- Thật là buồn cười. Lý Kỳ lắc đầu bất đắc dĩ.

Mã Kiều sững sờ: - Quái, sao ta chả thấy chỗ nào buồn cười cả.

Lý Kỳ nghiêm mặt: - Vậy thì ta nói cho các ngươi nghe. Nếu các ngươi thắng ta, các ngươi có thể nói với mọi người, ta đã chiến thắng đầu bếp của Túy Tiên Cư. Nhưng nếu ta thắng các nguơi, ta có được cái gì đâu? Lẽ nào ta lại đi nói với mọi người, hôm nay ta đã thắng Dương Châu song xấu gì đó à.

- Lão tử lặp lại lần nữa, là Dương Châu Song Mỹ. Mã Kiều dựng lông mày, giận dữ hét.

- Nhầm, nhầm.

Lý Kỳ xấu hổ: - Là Dương Châu Song Mỹ. Nói tiếp: - Nhưng có ai biết các ngươi không?

Mã Kiều ấp úng: - Điều nàyChúng ta tới đây chưa được vài ngày, trước mắt không quen ai. Tuy nhiên ngươi yên tâm, sớm muộn gì sư huynh muội chúng ta cũng dương danh Biện Kinh.

Lý Kỳ cười cười: - Vậy thì đến lúc đó hẵng nói.

Lỗ Mỹ Mỹ gật đầu, nghiêm mặt: - Ngươi nói có chút đạo lý. Như vậy đi, nếu ngươi thắng chúng ta, sư huynh muội chúng ta liền bái ngươi làm thầy.

Lý Kỳ sững sờ, nhịn không được cười ra tiếng.

Không chỉ Lý Kỳ mỉm cười, những thực khách kia cũng cười theo. Dương Châu Song Mỹ này thật là đáng yêu.

Ngô Tiểu Lục cười ha hả: - Hai vị chắc không biết, hiện tại số người muốn bái Lý ca của ta làm sư phụ, nhiều đến mức có thể xếp hàng tới tận cửa Chu Tước. Nên còn lâu mới tới lân các ngươi. Hơn nữa Lý ca thu đồ đệ rất nghiêm khắc. Cho nên mời hai vị về đi.

"Tiểu tử ngươi đang khen ta, hay là thổi phồng chính ngươi vậy?"

Lý Kỳ mắt lé trừng Ngô Tiểu Lục, hừ một tiếng, sau đó chắp tay hướng Lỗ Mỹ Mỹ: - Hai vị nếu tới dùng cơm, thì tiểu điếm xin hoan nghênh. Nếu không, vậy thì mời quay về.

Lỗ Mỹ Mỹ thấy ánh mắt cười nhạo của mọi người, hai tay nắm chặt, nhìn về Lý Kỳ.

- Ha ha.

Mã Kiều chợt cười to vài tiếng, nói với Lỗ Mỹ Mỹ: - Sư muội, huynh thấy chúng ta vẫn là đi thôi.

Lỗ Mỹ Mỹ sững sờ, kinh ngạc nhìn Mã Kiều.

Mã Kiều khinh thường nhìn Lý Kỳ, lại nói: - Thì ra đầu bếp của kinh thành chỉ có như vậy. Càng không thể so sánh với đầu bếp của Dương Châu chúng ta. Huynh thấy, nếu muốn khiêu chiến, cũng là bọn họ tới khiêu chiến chúng ta.

Lý Kỳ nhướn mày, nhìn Mã Kiều, lại nhìn đám thực khách. Thấy trên mặt vài người lộ vẻ tức giận. Nghĩ bụng thì ra người này cũng hẳn là một bao cỏ.

Biện Kinh là nơi nào, chính là đô thành của Đại Tống. Cũng chính là thành thị phồn hoa nhất. Người sống ở nơi này, đều rất tự hào. Lời của Mã Kiều, không thể nghi ngờ đã khiến mọi người nổi giận.

Mà Lý Kỳ không muốn phức tạp, giờ cũng phải buồn rầu!

Lỗ Mỹ Mỹ thấy Mã Kiều nháy nháy mắt, lập tức phản ứng, gật đầu nói: - Không sai. Trước kia nghe người ta hay nói đầu bếp kinh thành lợi hại thế này thế nọ. Hôm nay vừa gặp, cũng chỉ như vậy mà thôi. Xem ra chúng ta đi nhầm chỗ.

Chợt nghe một vị thực khách ở bên cạnh nói:

- Hai thằng hề nhảy nhót, dám tới nơi này giương oai, thật không biết trời cao đất rộng.

- Phanh. Một tiếng vang thật lớn.

Người kia vừa dứt lời, chỉ thấy cái ghế dựa phía sau Mã Kiều đã bị y tung một cước đập nát thành năm sáu mảnh.

Mọi người đều là cả kinh, nghẹn họng nhìn trân trối.

Mã Kiều trừng mắt, hai tia lạnh như băng bắn về vị thực khách kia: - Ta lập lại lần nữa, là Dương Châu Song Mỹ, chứ không phải là thằng hề. Lời này tuy leng keng hữu lực, nhưng lại không có một ai tin.

Lỗ Mỹ Mỹ biểu hiện cũng không được tự nhiên. Thực ra mỗi khi Mã Kiều nhắc tới Dương Châu Song Mỹ, sắc mặt nàng lại khó coi ba phần, hung hăng nhìn Mã Kiều một cái. Lý Kỳ rất buồn bực. Người này còn tự kỷ hơn cả mình. Tuy nhiên võ công của y thật không tồi. Ho nhẹ một tiếng, hướng Ngô Phúc Vinh nói: - Ngô đại thúc, cái ghế kia bao nhiêu tiền? Ngô Phúc Vinh sững sờ, đáp: - Không đắt, chỉ năm mươi văn tiền.

Lý Kỳ gật đầu: - Đợi tí nữa lúc hai vị này rời đi, cháu nhờ chú bảo bọn họ bồi thường. Bằng không phu nhân sẽ không vui.

Ngô Phúc Vinh gật đầu, cười đáp:

- Lão hủ biết rồi.

- Năm mươi văn tiền? Mã Kiều há hốc miệng, kinh ngạc hỏi: - Đắt như vậy? Có phải các ngươi khi dễ chúng ta là người từ bên ngoài tới không?

Ngô Phúc Vinh cười đáp: - Nếu cậu không tin, có thể đi ra ngoài hỏi xem.

- Ừ, vậy chúng ta đi ngay bây giờ.

Mã Kiều cúi đầu, vội vàng lôi kéo Lỗ Mỹ Mỹ đi tới phía cửa.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]