- Đúng rồi, Chu sư phó đã rời đi, vậy thì ai nấu cơm? Chẳng lẽ là Ngô đại thúc. Không đúng, tối hôm qua Ngô đại thúc đã nói sẽ trở về phủ mấy ngày.
Ngô Tiểu Lục xoa xoa đôi bàn tay, ngượng ngập nói:
- Không dối gạt Lý ca, chính là tiểu đệ làm.
- Ngươi làm?
Lý Kỳ hơi sững sờ, lập tức cười ha hả:
- Không thể tưởng được ngươi có thể nấu ăn.
Trong bụng nói thầm, tên này nấu ăn sẽ không như Chu sư phó chứ?
Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc nói:
- Trước kia đã từng học trộm của Chu sư phó mấy chiêu.
Đổ mồ hôi! Lão tử biết ngay mà.
Lý Kỳ ném cái bạch nhãn, khóc không ra nước mắt!
Nhưng bất kể thế nào, dù sao Ngô Tiểu Lục cũng có ý tốt. Lý Kỳ cũng không nên cự tuyệt. Lòng không yên đi theo Ngô Tiểu Lục vào trong phòng của cậu ta. Chỉ thấy trên giường bày một cái bàn nhỏ. Trên bàn có đặt một bát canh cá.
- Chỉ có mỗi một bát canh?
Lý Kỳ buồn bực hỏi. Người này thật thích phóng đại. Gọi mình tới ăn cơm, dùng một bát canh cá để đuổi mình.
- Lý ca, huynh chớ xem thường món ăn này. Đệ phải mất một tháng mới làm được đấy.
Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ mất hứng, vội vàng giải thích.
“Cái gì? Một tháng mới làm được một món ăn? Hiệu suất cũng quá thấp a!”. Lý Kỳ rất là hoài nghi nhìn Ngô Tiểu Lục. Nhưng thấy cậu ta tin tưởng tràn đầy như vậy, liền nửa tin nửa ngờ ngồi xuống.
Ngô Tiểu Lục vội vàng đưa đôi đũa cho Lý Kỳ, đôi mắt lộ vẻ chờ mong, nói:
- Lý ca, huynh mau nếm thử xem.
Lý Kỳ thấy cậu ta khẩn trương như vậy, liền cầm đôi đũa. Nhưng cũng không vội động đũa, mà cười ha hả hỏi:
- Lục Tử, hôm nay ngươi cố ý gọi ta tới đây, không chỉ đơn giản là bảo ta thử món ăn đấy chứ?
Ngô Tiểu Lục cúi đầu, mặt đỏ, nói:
- Lý ca, huynh cũng nhận ra rồi à.
- Nói nhảm. Ngươi gọi ta ăn cơm, nhưng ngay cả bát cơm cũng không có.
Ngươi sẽ không trông cậy bát cá này có thể lấp đầy bụng ta đấy chứ?
Lý Kỳ nhìn Ngô Tiểu Lục, cười mắng.
Ngô Tiểu Lục thè lưỡi, cười ngượng ngùng nói:
- Lý ca, huynh cứ nếm thử con cá này đi. Để tiểu đệ lấy cơm cho huynh.
Lý Kỳ nhìn vẻ sốt ruột không chờ đợi kia, cũng không có ý làm khó cậu ta nữa. Kẹp một miếng cá bỏ vào trong miệng. Nhai vài cái, lông mày bỗng nhíu lại.
Điều này làm cho Ngô Tiểu Lục sợ hãi, run giọng hỏi:
- Lý…Lý ca, con cá này không hợp khẩu vị của huynh sao?
Lý Kỳ liếc nhìn Ngô Tiểu Lục, thấy cậu ta khẩn trương đến đổ đầy mồ hôi, bỗng cười, gật đầu nói:
- Không tồi, không tồi, ăn rất ngon. Không thể tưởng được ngươi lại có tài như vậy. Khó được, khó được.
- Thật….Thật sao, Lý ca? Huynh không lừa tiểu đệ đấy chứ?
Ngô Tiểu Lục trừng mắt, kinh hỉ kêu lên.
Lý Kỳ gật đầu, cười đáp:
- Ta đâu có thời gian rảnh rỗi đùa cợt ngươi. Hương vị của cá này xác thực là không tồi. Chỉ là hỏa hầu (Mức lửa) nắm giữ hơi kém một chút.
Tuy nhiên ngươi nhỏ tuổi như vậy, có thể làm được đến mức này, đã là không dễ dàng. Chỉ là…Chỉ là cách làm con cá này…Chỉ sợ không phải là do ngươi nghĩ ra.
Mặt mũi Ngô Tiểu Lục tràn đầy vẻ sùng bái:
- Lý ca, huynh thật lợi hại, điều này cũng có nếm ra được.
Lý Kỳ tức giận nói:
- Nói nhảm, nếu ngươi có thể nghĩ ra được, thì ngươi đã sớm đi làm đầu bếp rồi.
Ngô Tiểu Lục ngượng ngùng cười:
- Không dối gạt gì huynh, món ăn này tên là Hoa Điêu Túy. Đã từng là món ăn chiêu bài của Túy Tiên Cư. Hắc hắc, tiểu đệ là theo Chu sư phó học được.
- Hoa Điêu Túy?
Lý Kỳ gật đầu:
- Ừ, cái tên khá dễ nghe.
- Đúng là dễ nghe.
Ngô Tiểu Lục cười ngây ngô:
- Đúng rồi, Lý ca, huynh có thể nếm ra con cá này dùng những tài liệu gì không?
Lý Kỳ giương lông mày, hỏi:
- Ngươi đang thử ta?
Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc đáp:
- Không dám, không dám.
Một chút tâm tư ấy của Ngô Tiểu Lục, Lý Kỳ sao có thể nhìn không ra. Hắn mỉm cười, cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng cá đặt vào trong miệng, suy nghĩ một lát, nói:
- Gừng, hương diệp, thảo quả, hương thông, nấm tiên ma.
Nói tới đây, Lý Kỳ lại kẹp một miếng cá, nếm nếm, nói tiếp:
- Mộc nhĩ đen, bát giác, quế, tôm ngọt. Như thế nào, ta nói có sai không?
Ngô Tiểu Lục há hốc miệng, kinh ngạc hỏi:
- Huynh…Huynh làm sao biết rõ như vậy?
Lý Kỳ cười ha hả:
- Đối với một đầu bếp mà nói, vị giác rất quan trọng. Bởi vì việc đầu tiên ngươi phải học được cách nếm nguyên liệu. Nếu ngay cả ngươi mà không dám khẳng định hương vị của món ăn mình làm như thế nào, thì ngươi sao dám để cho khách ăn?
- Đúng vậy, đúng vậy.
Ngô Tiểu Lục vội vàng gật đầu, bỗng nhiên lại cười nói:
- Nhưng Lý ca à, còn có hai nguyên liệu mà huynh không nếm ra được.
Lý Kỳ nhíu nhíu mày:
- Ta biết.
- Huynh biết?
Ngô Tiểu Lục kinh hãi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, thản nhiên đáp:
- Là rượu và trúc hương. Chỉ có điều rượu này có mùi nồng, rất thuần khiết, không giống là đổ thẳng vào. Mà giống như con cá tự phát ra mùi đó vậy.
- Hắc hắc, không dối gì huynh, đây là chỗ tinh diệu của Hoa Điêu Túy. Huynh nếm không ra cũng không trách huynh.
Ngô Tiểu Lục cười rất đắc ý.
- Phải không?
Lý Kỳ thấy vẻ dương dương tự đắc của Ngô Tiểu Lục, mỉm cười nói:
- Nếu ta không đoán sai. Ngươi hẳn là trước tiên ủ con cá này trong rượu Hoa Điêu một thời gian ngắn, sau đó mới bắt đầu ngâm gia vị. Thậm chí là ngâm vào trong ống trúc. Làm như vậy, có thể lợi dụng mùi thơm ngát của trúc để che dấu mùi tanh của cá.
Lý Kỳ vừa nói xong, Ngô Tiểu Lục liền ngây ra như phỗng. Qua nửa ngày, mới hồi phục tinh thần, vội hỏi:
- Lý ca, huynh…Huynh làm sao mà biết? Lẽ nào trước kia huynh đã từng làm món này?
Lý Kỳ cười ha ha đáp:
- Là ngươi nói cho ta biết đấy chứ.
- Tiểu đệ?
Ngô Tiểu Lục chỉ vào cái mũi của mình, kinh ngạc hỏi.
Lý Kỳ gật đầu:
- Không sai, vừa nãy ngươi nói mất một tháng để chuẩn bị món ăn này.
Nhưng ta nếm qua hương vị của cá, cảm thấy không giống đã ướp một tháng. Cho nên ta mới nghĩ tới, trước khi ngươi ướp cá. Hẳn là đã bỏ con cá vào trong rượu một thời gian ngắn. Như vậy thịt cá mới có mùi rượu nồng đậm.
Lần này Ngô Tiểu Lục triệt để không có lời nào để nói. Chỉ có sự sùng bái với Lý Kỳ. Dùng câu nói kinh điển kia để hình dung, “Giờ đây cậu ta sùng bái Lý Kỳ như thao thao giang thủy, liên miên bất tuyệt, tràn ngập không thể vãn hồi”.
- Lý ca, huynh thật là thần.
Ngô Tiểu Lục kinh hô.
Lý Kỳ cười nhạt:
- Chỉ là trùng hợp mà thôi.
- Lý ca quá khiêm nhường rồi. Đây đâu phải là trùng hợp. Nếu ai nếm cũng có thể đoán ra cách làm của Hoa Điêu Túy, thì Thái viên ngoại của Phỉ
Thúy Hiên cũng không cần mất một nghìn xâu để mua bí phương.
Ngô Tiểu Lục duỗi ngón tay nói.
- Lạch cạch.
Lý Kỳ bỗng đánh rơi đôi đũa xuống mặt bàn.