- Lý tỷ tỷ, Phong tỷ tỷ.
Bạch Thiển Dạ không nghĩ nhiều như Lý Kỳ. Nàng thấy là Lý Thanh Chiếu và Phong Nghi Nô, liền vội vàng đi ra từ rừng trúc.
Xong đời.
Trán Lý Kỳ đã lấm tấm mồ hôi, tim đập thình thịch. Hắn đã nghĩ quay lưng rời đi. Nhưng nếu làm như vậy, càng khiến cho Bạch Thiển Dạ hoài nghi. Chỉ có thể tùy cơ ứng biến đi tới. Trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy vọng Bạch Thiển Dạ có một loại tinh thần không biết sợ. Nam nhân đi dạo kỹ viện, là việc thiên kinh địa nghĩa.
[CHARGE=3]
Một tiếng kinh hỉ của Bạch Thiển Dạ đã cắt ngang tiếng đàn.
Lý Thanh Chiếu và Phong Nghi Nô đều ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thiển Dạ, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên. Các nàng thật không ngờ có thể gặp Bạch Thiển Dạ ở đây. Lại thấy đi phía sau Bạch Thiển Dạ còn có một nam tử đang cúi đầu.
Lý Thanh Chiếu nhìn nửa ngày, mớn nhận ra là Lý Kỳ, hai mắt hiện lên tia không vui.
Còn Phong Nghi Nô, dù sao nàng mới chỉ gặp Lý Kỳ một lần. Hơn nữa Lý Kỳ còn đang cúi đầu, cho nên trong lúc nhất thời không nhận ra. Chỉ cảm thấy thân ảnh này có chút quen thuộc, đặc biệt là kiểu tóc kia.
- Nguyên Hương (Nhu Tích) bái kiến Bạch nương tử.
Lý Nguyên Hương và thiếu nữ kia thấy Bạch Thiển Dạ tới, vội vàng hành lễn.
Bạch Thiển Dạ mỉm cười gật đầu, sau đó cong môi, hướng Lý Thanh Chiếu bất mãn nói:
- Lý tỷ tỷ, Phong tỷ tỷ, hai người tới đây đánh đàn, sao không rủ muội?
Lý Thanh Chiếu trêu ghẹo:
- Muội là con gái của thừa tướng, ta cũng không dám quấy rầy muội.
- Lý tỷ tỷ, tỷ lại chê cười muội rồi.
Bạch Thiển Dạ kéo tay Lý Thanh Chiếu, cười hì hì nói.
Phong Nghi Nô cười hỏi:
- Thất Nương, sao muội lại tới đây?
Đang trong tình trạng hưng phấn, Bạch Thiển Dạ lúc này mới nhớ tới Lý Kỳ. Khuôn mặt không khỏi đỏ ửng, không yên liếc nhìn Lý Kỳ ở phía sau, đáp:
- Muội giúp Vương tỷ tỷ tới dạy đám tiểu nhị mới của Túy Tiên Cư học chữ. Đúng lúc đi qua đây.
Lời này của nàng nửa thật nửa giả, rất được tinh túy nói dối của Lý Kỳ.
- Thì ra là thế.
Phong Nghi Nô thoáng gật đầu, lại liếc mắt nhìn Lý Kỳ:
- Vị này là?
Bạch Thiển Dạ vội giới thiệu:
- Huynh ấy là đầu bếp của Túy Tiên Cư, Lý Kỳ, Lý sư phó.
Lý Kỳ bước nhanh tới bên cạnh Lý Thanh Chiếu, lợi dụng Lý Thanh Chiếu ngăn cản ánh mắt của Phong Nghi Nô, sau đó chào hỏi:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, đã lâu không gặp.
Một tiếng Thanh Chiếu tỷ tỷ, này khiến Lý Thanh Chiếu than nhẹ một tiếng, nghiêng người sang một bên, kéo cự ly với Lý Kỳ, ngoài miệng chỉ khẽ ừ một tiếng, nhưng không biểu lộ gì cả.
- Thanh Chiếu tỷ tỷ?
Xưng hô thật thú vị. Phong Nghi Nô nhịn không được cười lên, mắt chứa ý cười nhìn Lý Thanh Chiếu, sau đó hướng Lý Kỳ, nói:
- Nguyên lai là đệ nhị trù danh chấn kinh thành gần đây. Thất kính, thất kinh.
Lời này rất hào phóng, một chút cũng không làm ra vẻ.
Lý Kỳ vẫn cúi đầu, cười khan:
- Đâu có, đâu có, Lý Kỳ bất quá chỉ là một đầu bếp mà thôi.
Phong Nghi Nô nghe thanh âm, có chút quen quen, không khỏi nhìn Lý Kỳ nhiều hơn.
Lý Kỳ dư quang thoáng nhìn, thấy Phong Nghi Nô chính đang nhìn mình, khẩn trương đến mức cúi đầu thấp hơn.
Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ luôn cúi đầu, hiếu kỳ hỏi:
- Lý đại ca, sao huynh cứ phải cúi đầu vậy?
- Ách…Vừa nãy nhìn thấy Thanh Chiếu tỷ tỷ, nhất thời kích động mà trẹo cả cổ.
Lý Kỳ bịa chuyện.
Lý Thanh Chiếu nghe thấy vậy, buồn bực tới trợn mắt.
Một câu đại ca này của Bạch Thiển Dạ, càng khiến Phong Nghi Nô hoài nghi. Nàng lăn lộn trong chốn phong nguyệt lâu như vậy, bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện vẫn có một tay. Hơi liếc nhìn Bạch Thiển Dạ, lại liếc nhìn Lý Kỳ, càng nhìn càng thấy người này quen quen. Hai mắt chớp động, đột nhiên nói:
- Lý sư phó luôn cúi đầu, chớ không phải dụng mạo của Nghi Nô quá xấu xí, không hợp pháp nhãn của Lý sư phó?
“Dm, gặp được cao thủ rồi. Con mẹ ngươi lớn lên như tiên nữ. Nếu lão tử nói ngươi khó coi, thì chả khiến Cao nha nội làm thịt. Một chiêu lấy lui làm tiến này, quả nhiên rất lão luyện.”
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Vị nương tử này cứ nói đùa, chỉ là tại hạ hơi trẹo cổ tí.
- Vị nương tử này?
Phong Nghi Nô sững sờ, cười hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không quen ta?
Lý Kỳ hỏi ngược lại:
- Chúng ta đã gặp nhau rồi à?
Bạch Thiển Dạ vội vàng giới thiệu:
- Lý đại ca, Phong tỷ tỷ chính hành thủ nổi tiếng của Biện Kinh chúng ta, Phong Hành Thủ.
- À, nguyên lai là Phong Hành Thủ, kính đã lâu, kính đã lâu. Trước kia vẫn muốn thưởng thức cầm kỹ tinh xảo của Phong Hành Thủ, nhưng khổ nỗi không có tiền. Chưa từng nghĩ tới hôm nay có thể gặp được Phong Hành Thủ ở đây. Còn có thể nghe tiếng đàn êm ái của Phong Hành Thủ, thật đúng là thỏa lòng mong nguyện!
Lý Kỳ tranh thủ thời gian vuốt mông ngựa. Nghĩ bụng, lão tử nói tốt cho ngươi nhiều như vậy, đợi tí nữa nếu ngươi nhận ra ta, tốt xấu cũng lưu chút mặt mũi.
- Lý sư phó thật khéo ăn nói.
Phong Nghi Nô che miệng cười khúc khích:
- Ta cũng từng may mắn được thưởng thức món ăn do Lý sư phó làm. Cũng khâm phục trù nghệ của Lý sư phó từ lâu.
Lý Thanh Chiếu và Bạch Thiển Dạ thấy Phong Nghi Nô lại có hảo cảm với Lý Kỳ như vậy, trong lòng đều hoang mang. Đặc biệt là Lý Thanh Chiếu, nàng không biết vì sao Bạch Thiển Dạ, Tần phu nhân, còn có Phong Nghi Nô đều kính trọng một đầu bếp như Lý Kỳ như vậy. Mà nàng thì chỉ thấy người này có chút cổ quái, còn đâu chả có phương diện nào xuất sắc.
Chợt nghe Phong Nghi Nô hướng đằng sau nói:
- Vương tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?
Vương tỷ tỷ? Chẳng lẽ phu nhân cũng tới?
Lý Kỳ vô ý thức ngẩng đầu, đâu thấy thân ảnh của Tần phu nhân.
“Dm, trúng bẫy của yêu tinh rồi.”
Lý Kỳ hối hận, liếc mắt nhìn Phong Nghi Nô, vừa vặn nàng ta cũng đang nhìn hắn. Ánh mắt của hai người vừa tiếp xúc, thần sắc liền khác nhau.
Hai đại tài nữ đứng bên cạnh quay đầu nhìn, không thấy thân ảnh của Tần phu nhân đâu cả, trong lòng lập tức minh bạch dụng ý của Phong Nghi Nô. Nhưng trong mắt lại tràn đầy hoang mang. Hai người không rõ vì sao Phong Nghi Nô lại làm như vậy.
Xem đi, xem đi, lão tử đẹp trai như vậy, còn không phải để con gái ngắm.
Lý Kỳ mỉm cười nhìn Phong Nghi Nô. Khoan hẵng nói, Phong Nghi Nô trang điểm qua loa còn vũ mị hơn trang điểm đậm đặc. Đặc biệt là đôi mắt đào to tròn, càng thêm hấp dẫn. Khó trách cái tay Cao nha nội lại si mê nàng như vậy.
Nhưng mỹ nữ nào mà Lý Kỳ chả từng gặp qua. Đừng nói đời sau, ở thời nay đã có Tần phu nhân có thể sánh với nàng ta. Nói sau, trong lòng hắn, Phong Nghi Nô chỉ là một kỹ nữ mà thôi. Trong mắt không có một tia gợn sóng, mục quang trở nên bình thản.