- Không bận, không bận việc gì cả. Tiểu đệ còn muốn tâm tình với Thanh Chiếu tỷ tỷ. À không, là nghe Thanh Chiếu tỷ tỷ đánh đàn.
Ở đây có tận ba mỹ nữ nhất dẳng, Lý Kỳ sao cam lòng rời đi. Huống hồ còn có Lý Thanh Chiếu tại, chỉ sợ cho dù Hoàng thượng tới, hắn cũng không đi.
- Đúng rồi, Phong tỷ tỷ, vừa nãy tỷ đánh đàn khúc nào vậy?
Bạch Thiển Dạ hỏi xen vào. Nàng tự nhiên không muốn Lý Kỳ rời đi.
HaI mắt Phong Nghi Nô hiện lên một tia bất đắc dĩ, cười đáp:
- Nhạc là của Lý tỷ tỷ dạy, còn lời là bài ‘Điệp luyến hoa’ của Tô đại học sĩ.
Bạch Thiển Dạ vui vẻ nói:
- Vậy Phong tỷ tỷ có thể hát lại một lần không, để Thất Nương mở rộng kiến thức.
Lý Kỳ cũng gật đầu phụ họa:
- Đúng vậy, đúng vậy, nghe khúc này không tốn tiền, nghe thử xem thế nào.
Lý Thanh Chiếu thấy Lý Kỳ không rời đi, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì thêm.
Phong Nghi Nô mỉm cười, không để ý tới Lý Kỳ, hướng Bạch Thiển Dạ trêu ghẹo:
- Thất Nương có mệnh lệnh, Nghi Nô không dám không theo.
[CHARGE=3]
Bạch Thiển Dạ giương đầu lên, vểnh đôi môi nhỏ nhắn:
- Vậy tỷ còn không mau hát.
Phong Nghi Nô gật đầu:
- Tỷ tuân mệnh.
Hai người nói xong, liền cười khanh khách. Mà ngay cả Lý Thanh Chiếu cũng buồn cười.
Hai mỹ nữ đàm tiếu, Lý Kỳ xem mà tâm ngứa khó nhịn. Phong Nghi Nô chết tiệt, lại muốn một nam tử tinh lực tràn đầy như ta dục hỏa phần thân mà chết, thật là mưu kế thâm độc mà.
Hai người cười một hồi lâu mới dừng lại. Phong Nghi Nô điều chỉnh hô hấp, ngón tay ngọc đặt trên dây cầm, chỉ nghe tranh một tiếng, nàng liền mở miệng hát.
“Hoa lạt cánh hồng, hạnh xanh nở,
Mùa én bay ra,
Nước biếc ở quanh nhà.
Tơ liễu trên cành phơ phất gió,
Chân trời đâu chẳng non rờn cỏ.
Trong tường chơi đu ngoài lối ngõ,
Ngoài: khách lại qua,
Trong: mỹ nhân cười rộ.
Cười dần lắng đi, tiếng dần nhỏ,
Vô tình khiến khách đa tình khổ.”
Một khúc tất.
Bạch Thiển Dạ lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Không thể không nói, giọng ca của Phong Nghi Nô thật êm ái dễ nghe, uyển chuyển du dương.
Đệ nhất ca kỹ của Biện Kinh quả nhiên không phải nói ngoa.
Lý Kỳ vỗ tay tán dương:
- Cười dần lắng đi, tiếng dần nhỏ, vô tình khiến khách đa tình khổ, thơ hay, nhạc cũng hay. Thơ của Tô đại học sĩ phố hợp với nhạc của Thanh Chiếu tỷ tỷ làm, quả nhiên là phối hợp hoàn hảo. Nhưng tiếc rằng ta sinh muộn vài năm, không thể thấy phong thái của Tô đại học sĩ.
Còn giọng ca của Phong Nghi Nô, hắn không nói một chữ.
Lý Thanh Chiếu nghe thấy câu cuối, khẽ thở dài một tiếng, trong mắt lộ vẻ cô đơn.
- Không thể tưởng được Lý sư phó không những làm món ăn ngon, còn có chút kiến thức về thơ văn.
Phong Nghi Nô ra vẻ kinh ngạc nói. Ngữ khí bí mật mang theo tia khinh thường.
Lý Kỳ sao không biết ý của nàng, cười đáp:
- Điều này có gì mà khiến Phong Hành Thủ kinh ngạc. Thơ ca ấy à, ta há miệng là có một bài. Đương nhiên, không thể so sánh với Tô đại học sĩ và Thanh Chiếu tỷ tỷ rồi.
- À? Nhưng không biết Lý Sư phó có tác phẩm xuất sắc nào không, cho chúng tôi mở rộng kiến thức?
Phong Nghi Nô cười hỏi.
Bạch Thiển Dạ đứng một bên cười mà không nói. Nàng đã quen với việc Lý Kỳ mang tới những bất ngờ rồi.
Lý Kỳ hừ một tiếng, mắt lé nhìn nàng, cất cao giọng nói:
- Người cười ta quá cuồng điên. Ta cười người tục đâu nhìn ra chi.
Phong nghi nô vừa nghe, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Thơ vậy cũng gọi là thơ sao?
Lý Kỳ bỗng vung tay lên:
- Mộ hào kiệt Vũ Lăng kia. Cày san thành ruộng, còn gì rượu hoa?
Hai câu cuối như điểm mắt rồng, khiến cho ba nàng đều kinh ngạc.
- Thơ này là cậu làm?
Lý Thanh Chiếu kinh ngạc hỏi.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Ngẫu hứng mà thôi, đã khiến Thanh Chiếu tỷ tỷ chê cười.
Người này chỉ thích cố lộng huyền hư, trong lòng Bạch Thiển Dạ cực kỳ kinh hỉ, vội hỏi:
- Lý đại ca, bài thơ này của huynh có tên là gì?
- Tên là…Ách, huynh còn chưa nghĩ ra.
Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa lộ đuôi. Nhưng vẻ mặt ái mộ của Bạch Thiển Dạ đã khiến hắn hiểu ra một đạo lý. Thời này muốn tán gài, thì thi từ chính là đại sát khí.
- Ngươi nói thơ này là ngươi làm? Ta không tin. Chắc là sao chép của người khác.
Phong Nghi Nô lắc đầu nói.
Lý Thanh Chiếu cũng gật đầu, không tin thơ này do Lý Kỳ làm.
“Mịa, như vậy cũng nhìn ra?”
Lý Kỳ giật mình, ngoài miệng lại khẽ đọc:
- Ổ đào trong có am đào. Tiên trong am mải tiêu dao tháng ngày. Tay trồng mấy gốc đào đây. Hái hoa đổi bạc mua ngay rượu về.
Giải thích chính là che dấu, thực lực mới là bằng chứng tốt nhất.
Đến đây, ba vị tài nữ đã không thể phản đối.
Lý Kỳ thấy bộ dáng ngây như phỗng của Phong Nghi Nô, trong lòng nhạc nở hoa, nhún vai nói:
- Ngâm thơ chỉ là trò chơi mà thôi. Nói trắng ra là tìm mấy từ đẹp đẽ rồi ghép vào. Còn dễ hơn nấu ăn rất nhiều. Nếu như cô còn muốn, mười xâu một bài, giá không đổi.
Trong lòng cười thầm, một bài thơ, lão tử có thể trang bức hai lần, thực con mẹ nó tiết kiệm.
Lời này vừa ra, Phong Nghi Nô triệt để nhận bại, hơi cúi người nói:
- Lý sư phó tài cao, Nghi Nô thụ giáo.
Lý Kỳ cười nhạt:
- Ta không dạy cô làm thơ được, nhưng về phương diện làm người, ta có thể nhắc nhở một hai.
Hai mắt Phong Nghi Nô hiện lên một tia giận dữ. Nàng chưa từng bị một đầu bếp giáo huấn như vậy.
- Mong Lý sư phó vui lòng chỉ giáo.
Lý Kỳ mắt lé nhìn, thản nhiên đáp:
- Không dám nói chỉ giáo, chỉ hy vọng về sau ánh mắt của Phong Hành Thủ mở to chút. Phải biết rằng sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. Còn có, vừa nãy ta thấy cô đánh đàn, chỉ là làm ra vẻ mềm mại, vì đánh đàn mà đánh, không có chút tình cảm nào trong đó. Thực sự lãng phí một phần tương tư, cùng với sự tưởng niệm sâu sắc của Thanh Chiếu tỷ tỷ.
Lý Thanh Chiếu nao nao, quay đầu nhìn Lý Kỳ, hai mắt lộ vẻ hoang mang.
Gần đây Phong Nghi Nô dùng cầm kỹ làm ngạo, còn chưa từng nghe ai chê cầm kỹ của nàng như vậy. Trong lòng rất tức giận, nhưng mấy lời của Lý Kỳ, lại có ba phần đạo lý. Nàng cố nén giận, nói:
- Vậy theo Lý sư phó thấy, tiểu nữ nên sửa ở đâu?
Lý Kỳ cười đáp:
- Rất đơn giản, quay về tìm một anh chàng mà yêu. Nếm trải tình ái trong đó rồi hẵng đánh đàn.
Lý Thanh Chiếu hơi sững sờ, lập tức hiểu ra, cười khổ lắc đầu. Người này thật giống như trong thơ của hắn:’ Người cười ta quá cuồng điên. Ta cười người tục đâu nhìn ra chi’
Phong Nghi Nô thầm giận, ngoài miệng vẫn mỉm cười:
- Nói như vậy, chắc Lý sư phó cũng là một người đa tình.
- Không dám nói đa tình.
Lý Kỳ than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn Bạch Thiển Dạ:
- Thực ra tình yêu là một vấn đề bác đại tinh thâm. Hơn nữa không thể dạy được. Chỉ có thể dựa vào chính mình trải nghiệm. Ta cho rằng, chỉ có những người từng yêu, từng cười, từng khóc, từng hận mới có thể minh bạch chân lý của tình yêu. Mới hiểu được cái gì là sinh tử tương hứa. Đó là cảnh giới cao nhất của tình yêu.
“ Hỏi thế gian tình ái là chi. Mà đôi lứa thề nguyền sống chết”
Ba nàng vừa nghe hai câu này của hắn, thần sắc liền khác nhau, không ngừng lẩm nhẩm đọc lại.