- Nhớ lúc trước khi ta còn ở kinh thành. Từng có một người cầm bức tranh này rao bán ở trước cửa nhà ta. Lúc ấy ta và phu quân định mua bức tranh đó rồi, nên lưu người nọ ở nhà làm khác. Nhưng tiếc rằng lúc đó trong túi ngượng ngùng, cuối cùng bỏ lỡ cơ hội mua bức tranh kia. Ai mà ngờ tới năm ngoái, lúc ở Thanh Châu, ta lại nghe nói bức tranh đó xuất hiện ở kinh thành. Bởi vậy liền quay lại đây, tìm kiếm mấy tháng, rốt cuộc tìm ra bức họa.
Nói tới đây, nàng dừng một chút, khóe miệng lộ nụ cười khổ sáp:
- Bức họa tìm được rồi, nhưng ta vẫn không mua nổi. Ta cùng với Lưu chưởng quầy thương lượng hơn nửa tháng, nhưng ông ấy vẫn không thể bán nếu số tiền quá ít.
Lý Kỳ ngạc nhiên:
- Tỷ vì một bức họa mà vất vả như vậy, có đáng giá hay không?
- Đương nhiên đáng giá.
Vừa nói tới bức tranh kia, khuôn mặt Lý Thanh Chiếu liền sáng rọi:
- Từ bé ta đã yêu thích thu thập kim thạch cổ họa. Hy vọng chúng nó có thể bảo tồn hoàn hảo, tránh rơi vào tay những người không biết gì về hội họa, rồi làm hỏng. Đây cũng là tâm nguyện suốt đời của ta.
Không hổ là thần tượng của mình, riêng phần quyết tâm này, đã khó có người sánh nổi.
Lý Kỳ gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Tỷ đang nói tới loại người như tiểu đệ phải không?
Lý Thanh Chiếu sững sờ, không biết trả lời như thế nào. Xác thực, trong lòng nàng cũng coi Lý Kỳ là hạng người đó.
Lý Kỳ cười nói:
- Thực ra, tiểu đệ rất tán thành cách làm của Thanh Chiếu tỷ tỷ. Những sách cổ tranh chữ kia, là tượng trưng cho nền văn minh mấy nghìn năm của dân tộc Trung Nguyên. Tỷ ngẫm lại mà xem, nếu mấy trăm năm sau, hậu nhân được chứng kiến những thứ đồ cổ kia, là có thể biêt được thời kỳ chúng ta đang sống nó như thế nào, cùng với chuyện gì xảy ra lúc đó. Thanh Chiếu tỷ tỷ không ngại khổ cực, chỉ vì có thể lưu lại cho hậu nhân những di sản quý giá. Lý Kỳ cực kỳ kính ngưỡng.
Lý Thanh Chiếu tuyệt đối không ngờ tâm sự của mình lại do một đầu bếp nói ra. Hơn nữa hắn lĩnh ngộ còn cao hơn mình một bậc. Liền nở nụ cười chân thành nhất từ khi gặp Lý Kỳ, xin lỗi nói:
- Lý sư phó giải thích đặc biệt, ta được lợi ích không nhỏ. Nói ra thật xấu hổ, trước kia ta còn có nhiều điều hiểu lầm với Lý sư phó. Mong Lý sư phó thứ lỗi.
- Thanh Chiếu tỷ tỷ nói vậy thật khiến tiểu đệ xấu hổ. Thực ra tỷ căn bản không hiểu lầm tiểu đệ. Tiểu đệ chính là một thương nhân chỉ coi trọng đồng tiền. Nhưng tiểu đệ không thấy điều đó có gì không ổn. Mỗi người có chí riêng. Tỷ truy cầu là tranh họa. Mà đệ truy cầu là bạc. Tất cả mọi người giống nhau, không có phân chia cao quý hay thấp hèn.
Lý Kỳ nhún vai, cười nói.
Lý Thanh Chiếu gật đầu, mỉm cười:
- Lý sư phó nói rất hay, là trước kia tầm nhìn của ta quá hạn hẹp.
- Tầm nhìn của tiểu đệ còn hẹp hơn tỷ.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Tuy nhiên, tỷ có nghĩ tới hay không. Chỉ dựa vào một mình tỷ rất khó hoàn thành nhiệm vụ đó. Hiện tại đang thời kỳ khó khăn, khắp nơi là chiến tranh. Một nữ tử như tỷ muốn trong loạn thế này, bảo vệ tốt những kim thạch tranh chữ kia, thật sự khó như lên trời. Nói khó nghe chút, chờ tới trăm năm sau, con cháu của tỷ có yêu quý chúng nó như tỷ không, còn không biết được. Có lẽ bọn họ sẽ vì cuộc sống bức bách, mà bán đi những cổ vật mà tỷ tân tân khổ khổ mới kiếm được.
- Con cháu?
Hai mắt Lý Thanh Chiếu hiện lên một tia thống khổ, nhỏ giọng nói.
- A?
Lý Kỳ nghe không rõ ràng lắm, hỏi:
- Tỷ vừa nói gì vậy?
- Không có gì.
Lý Thanh Chiếu nao nao, cũng phát hiện mình thất thố, vội nói lảng sang chuyện khác:
- Cậu nói rất có lý. Điểm ấy ta chưa từng nghĩ qua. Vậy theo ý cậu, ta nên làm thế nào?
Lý Kỳ thở dài:
- Đệ cũng không nghĩ ra cách. Nếu ở thời bình, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nhưng đang lúc này, có nhiều cái bất ngờ lắm. Mà ngay cả tánh mạng của mình cũng chưa chắc bảo đảm, nói chi là những tranh chữ kia. Tuy nhiên, tiểu đệ luôn cho rằng, để cho quốc gia bảo vệ những cổ vật này còn an toàn hơn.
Lý Thanh Chiếu hừ một tiếng, bỗng tức giận nói:
- Hiện tại gian thần giữa đường, triều đình hủ bại vô năng. Nếu bảo ta lựa chọn bọn họ, còn không bằng ta dựa vào chính mình. Ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm là được.
- Tỷ nói cũng đúng.
Lý Kỳ gật đầu:
- Nếu đổi là đệ, đệ thà tìm nơi núi sâu rừng thẳm, chôn cổ vật trong một sơn động nào đó, còn hơn giao cho triều đình.
- Đây có thể coi là biện pháp hay.
Lý Thanh Chiếu gật đầu:
- Nếu một ngày ta không có lực bảo vệ chúng, ta sẽ chôn chúng ở sơn động.
Không phải chứ, như vậy cũng tin?
Lý Kỳ vội khua tay:
- Ngàn vạn đừng làm vậy. Những vật kia chôn vùi chừng một trăm năm, phỏng chừng sẽ bị hỏng toàn bộ. Thanh Chiếu tỷ tỷ vạn lần đừng hành động theo cảm tính.
Lý Thanh Chiếu thở dài:
- Ta cũng đâu muốn. Nhưng không làm như vậy thì làm thế nào?
Lý Kỳ cũng không nghĩ ra biện pháp xử lý nào tốt. Thấy thần sắc khổ sở của nàng, lại thấy thân thể đơn bạc của nàng, thầm than một tiếng, nói:
- Những việc như vậy cưỡng cầu cũng không được. Chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Giống như bức tranh kia, từ lần đầu tiên thấy nó, đã chứng mình tỷ và nó hữu duyên vô phận rồi. Nhưng tỷ đã biết rõ không chiếm được nó, vẫn như cũ không ngại ngàn dặm xa xôi truy cầu nó tới tận kinh thành. Nhưng cuối cùng thế nào? Cuối cùng nó vẫn rơi vào tay đệ đó thôi.
- Tỷ biết rõ không thể làm, vẫn cố làm, cần gì như vậy chứ? Thiên hạ có biết bao nhiêu danh họa, tỷ mua được hết sao? Bất kể là làm chuyện gì, phải dùng tâm bình tĩnh đối mặt với nó. Có câu là tắc ông thất mã, làm sao biết được đó không phải là phúc. Có lẽ tỷ mất đi bức họa này, nhưng tỷ lại có khả năng tìm được càng thêm nhiều bức họa. Ai mà nói trước được. Quan trọng hơn, sức khỏe của tỷ mà mới là điều tỷ nên quan tâm nhất bây giờ. Trường kỳ bôn ba, đã khiến thân thể của tỷ yếu đi. Đặc biệt đối với một nữ nhân mà nói, thương tổn càng lớn. Tỷ muốn tìm được càng nhiều, đầu tiên phải sống được càng lâu. Nhưng điều quan trọng nhất đó tỷ lại không thèm để ý. Tiểu đệ thậm chí không thu tiền, mời tỷ tới Túy Tiên Cư ăn cơm, nhưng tỷ lại không tới. Tiểu đệ thực sự không biết trong đầu tỷ nghĩ cái gì.
Lý Kỳ biết Lý Thanh Chiếu về già rất là bi thảm. Có thể nói là cả người cả của đều không còn, thân bại danh liệt. Còn cả ngày bị bệnh tật tra tấn. Trước kia khi đọc đến đoạn lịch sử này, trong lòng hắn cũng rất buồn rầu thay cho nàng, nhưng lúc đấy hắn vô lực thay đổi lịch sự. Tuy nhiên, hiện tại hắn đã có cơ hội. Cho nên hắn muốn giúp Lý Thanh Chiếu thay đổi số phận. Nhưng sự cố chấp của Lý Thanh Chiếu đã khiến hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Một phen nói chuyện của Lý Kỳ đã khiến Lý Thanh Chiếu rơi vào trầm tư.
Qua hồi lâu, khi nàng ngẩng đầu lên, Lý Kỳ đã sớm không thấy bóng dáng. Nhưng bức tranh cuộn tròn trên bàn, Lý Kỳ không có mang đi.