- Muội chơi còn chưa đủ sao? Ta không nghe muội nữa đâu. Như vậy thật tội nghiệp hắn.
- Tỷ tỷ, muội chờ cơ hội này đã lâu, tỷ giúp muội một lần đi.
- Không được.
- Chỉ một lần thôi mà, một lần cuối cùng.
- Nửa lần cũng không được.
- Tỷ tỷ….
- Muội đừng nói nữa, tí nữa về nhà ngủ đi.
….
Phong Nghi Nô, cô được lắm, lão tử giúp cô nổi tiếng ở yến tiệc tròn tuổi, cô không cảm ơn thì thôi, còn ác độc tính toán với ta. Việc này ta sẽ không để cho cô yên. Còn cô nữa, Lý Sư Sư, coi như lão tử mắt mù, vừa rồi còn lo lắng thay cho cô. Tốt, tốt, các ngươi hung ác.
Giờ đây sắc mặt Lý Kỳ vô cùng âm trầm, nâng nồi súp lặng lẽ đi xuống lầu.
Hắn cũng không bảo Ngô Tiểu Lục mang cháo tống tới cửa, mà là đưa tới phía sau Phàn Lâu. Đợi khi hắn tới đó, Ngô Tiểu Lục và Trần A Nam đang ngồi trên xe lừa tán dóc, chuyện trò rất vui vẻ.
- Lý ca.
Hai người thấy Lý Kỳ đi ra, vội vàng đi lên đón chào.
- Lý ca, thế nào rồi?
Ngô Tiểu Lục vẻ mặt lo lắng hỏi.
Lý Kỳ mặt không biểu tình, đưa nồi súp cho Ngô Tiểu Lục:
- Hai ngươi chia nhau mà ăn.
Ngô Tiểu Lục vừa nghe, nhất thời vui mừng nhướng mày, hướng Trần A Nam cười nói:
- A Nam, đưa dây.
Trần A Nam trừng mắt nhìn cậu ta một cái, hướng Lý Kỳ nói:
- Lý đại ca, vị khách kia vẫn thấy món súp này khó uống à?
Lý Kỳ hơi gật đầu.
- Có nghe thấy không, có nghe thấy không, ngươi cũng đừng quịt nợ.
Ngô Tiểu Lục vươn tay ra, cười ha hả nói.
Trần A Nam vẻ mặt buồn bực, lấy vài xâu tiền nện vào trong tay Ngô Tiểu Lục:
- Trần A Nam ta mà là loại người như vậy à, trả cho ngươi là được chứ gì.
Lý Kỳ nhìn thấy, sững sờ hỏi:
- Hai ngươi làm gì đó?
Ở trước mặt Lý Kỳ, Trần A Nam không dám nói dối thành thật đáp:
- Lý đại ca, là như vậy, vừa rồi tiểu đệ và Lục Tử đánh cuộc, xem lần này huynh có thành công hay không.
- Hắc, hai tiểu tử các ngươi cũng dám dùng ta đánh cuộc?
Lý Kỳ hai tay chống nạnh, cười mắng.
Ngô Tiểu Lục cười lấy lòng:
- Bọn đệ chờ hơi lâu, nên đánh cuộc cho vui ấy mà.
Trần A Nam cũng thật thà phúc hậu gật đầu.
Lý Kỳ trừng mắt nhìn hai người bọn họ, lại hướng Ngô Tiểu Lục, nói:
- Lục Tử, làm sao ngươi biết lần này ta sẽ thất bại?
Ngô Tiểu Lục cười lấy lòng:
- Điều này rất đơn giản. Tài nấu nướng của Lý ca là miễn chê rồi. Súp do huynh làm ăn ngon như vậy, sao vị khách kia lại nói nuốt không nổi? Cho nên tiểu đệ đoán, lưỡi của vị khách kia nhất định có vấn đề. Đã như vậy, lần này huynh khẳng định cũng không thành công.
Trần A Nam buồn bực lên tiếng:
- Giờ nghĩ lại cảm thấy ngươi nói cũng có lý. Ta chính đang thắc mắc, làm gì có chuyện súp Lý đại ca làm lại khó ăn.
- Được rồi, được rồi, các ngươi bớt vuốt mông ngựa đi.
Lý Kỳ khinh khỉnh nhìn hai đứa, đi tới trước xe lửa, nhìn nồi cháo, nhíu mày trầm tư, trong dầu xuất hiện vô số biện pháp trả thù Phong Nghi Nô và Lý Sư Sư. Nhưng nghĩ lại, một nam nhân lại chơi trò này với hai nữ nhân, có phải quá không có phong độ không. Hơn nữa, một người trong đó vẫn là nữ nhân của Hoàng đế. Thôi, lão tử coi như chịu thua.
Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ thẫn thờ nhìn nồi cháo, hiếu kỳ đi tới hỏi:
- Lý ca, huynh còn đi nữa không?
Lý Kỳ nao nao, gật đầu:
- Đi chứ, tuy nhiên đây là lần cuối cùng.
Nói xong, hắn liền bưng nồi cháo rời đi.
Lần nữa lên trên lầu, nhưng tâm trạng của Lý Kỳ đã hoàn toàn khác trước. Mà ngày cả nụ cười chức nghiệp cũng biến mất.
Lý Sư Sư thấy Lý Kỳ quay lại nhanh như vậy, hơn nữa nàng cũng phát giác ra thần sắc thay đổi của Lý Kỳ, thử hỏi:
- Sao lần này Lý sư phó đi nhanh vậy?
Như thế nào? Trách ta quấy rấy tỷ muội các ngươi nói chuyện phiếm à?
Lý Kỳ âm thầm cười nhạt, ngoài miệng lại giải thích:
- À, là do món cháo này ta đã nấu sẵn, chỉ là vừa rồi không có mang lên. Ta tính toán nếu như món súp thịt dê vừa nãy không hợp miệng của cô, thì mới mang cháo lên. Không ngờ vẫn phải đụng tới.
Lý Sư Sư nghe vậy liền động dung, gật đầu cảm kích:
- Lý sư phó thật có lòng.
Lý Kỳ không muốn nhiều lời với nàng, nói:
- Sư Sư cô nương ăn luôn đi kẻo nguội.
Lý Sư Sư gật đầu, nháy mắt ra hiệu cho nha hoàn, vị nha hoàn kia lập tức múc một bát cháo cho nàng.
- Oa, món cháo này thơm thật.
Lần này Lý Sư Sư còn chưa ăn, đã mở miệng khen.
Diễn trò đi, thoải mái diễn đi. Cô nha, không đi đóng phim thật là đáng tiếc.
Lý Kỳ cũng không vì nàng tán thưởng mà lộ tia vui sướng, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, giữ im lặng.
Lý Sư Sư hơi liếc nhìn Lý Kỳ, lông mày đen khẽ nhíu. Lý Kỳ lặng lẽ đã khiến trong lòng nàng không yên bất an. Nhưng cũng không nhiều lời, ăn một thìa nhỏ, cẩn thận nhấm nuốt, nói:
- Ừ, món cháo này ăn thật ngon, hương vị ngọt ngào, mùi thơm luẩn quẩn trong miệng. Trù nghệ của Lý sư phó quả thật là cao.
- Ở đâu, ở đâu.
Lý Kỳ lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Thực ra món cháo này không phải là do ta làm, mà là một sư phó khác của Túy Tiên Cư làm.
Lý Sư Sư sắc mặt cả kinh:
- Ngươi nói cháo này không phải ngươi làm?
- Đúng vậy.
- Vì sao?
Lý Kỳ thản nhiên đáp:
- Nói ra thật xấu hổ, ta thấy Sư Sư cô nương không thích món ăn do ta làm, cho nên đã thử đổi người xem thế nào. Dù sao mỗi người có một khẩu vị khác nhau. Chưa chắc người nào cũng thích ăn món của ta. Tuy nhiên bây giờ không sao rồi, xem ra Sư Sư cô nương thiên hướng món ăn do vị sư phó kia làm hơn. Ta thấy không bằng như vậy đi, làm phiền cô nói với đại quan nhân, đổi vị sư phó kia chiếu cố việc ăn uống của cô. Dù sao thân thể của Sư Sư cô nương vẫn quan trọng hơn. Đương nhiên, Lý Kỳ tôi vẫn ở một bên giúp đỡ.
- Điều này…không cần phiền toái như vậy đâu.
Lý Sư Sư ngượng ngùng nói.
Lý Kỳ lắc đầu cười:
- Phiền toái gì chứ. Dù sao vị sư phó kia cũng là người của Túy Tiên Cư.
Lý Sư Sư lại nói:
- Ý ta là không cần phải vội vã như vậy. Trù nghệ của Lý sư phó đã được mọi người chứng minh. Có thể là do khẩu vị hôm nay của ta không được tốt lắm, mới lãng phí một mảnh tâm ý của Lý sư phó. Cho nên Sư Sư cảm thấy rất có lỗi.
- Sư Sư cô nương nói quá lời. Vừa nãy ta đã nói, việc này không thể trách cô. Đương nhiên cũng không thể trách ta, bởi vì ta đã cố hết sức rồi. Nhưng món ăn ta làm thực sự không thích hợp với khẩu vị của cô, đây là một việc bất đắc dĩ.
Lý Kỳ khẽ cười đáp, hiện tại hắn đã quyết tâm rời đi.
Lý Sư Sư nhíu mày nhìn hắn:
- Lý sư phó, việc này không nên tuyên dương ra ngoài. Nếu để cho nhiều người biết được, sẽ không tốt lắm.
Mịa, định dùng Hoàng thượng dọa ta?
Lý Kỳ nhướn mày, trong lòng cân nhắc một phen. Xác thực, hiện tại nếu chia tay Lý Sư Sư từ đây, nữ nhân lại lên giường nói xấu mình với Hoàng thượng, vậy thì hắn sẽ không có quả ngon để ăn. Nhưng lửa giận trong lòng hắn vẫn chưa dập tắt, dứt khoát ném vấn đề cho Lý Sư Sư:
- Sư Sư cô nương nói có lý. Nhưng vừa rồi cô cũng nếm qua món ta làm rồi đó, thật là không hợp khẩu vị của cô, lại còn làm trễ nãi thời gian dùng cơm của cô. Nếu cứ kéo dài như vậy, chỉ sợ bệnh của Sư Sư cô nương càng thêm chuyển biến xấu. Đến lúc đó vị đại quan nhân kia trách tội, ta đảm đương không nổi a.
Lời này đã khiến mọi chuyên rơi vào bế tắc.
Trong lúc nhất thời Lý Sư Sư cũng không biết xử lý như thế nào. Trong lòng đắn đo một hồi, sâu kín thở dài, ánh mắt thoáng nhìn đằng sau, nói:
- Muội muội, muội xuất hiện đi.
Vừa mới dứt lời, nàng bỗng bừng tỉnh đại ngộ, mục quang nhìn về phía Lý Kỳ, thấy thần sắc của hắn bình tĩnh, trong lòng hô to bị lừa.
Chỉ thấy rèm cửa vén lên, một người đi ra, chính là Phong Nghi Nô.
Lý Kỳ cười lạnh:
- Ơ, thì ra Phong Hành Thủ cũng ở đây.
Phong Nghi Nô vừa đi ra, liền hung hăng trợn mắt nhìn hắn:
- Hừ, ngươi đích thị là đã biết ta ở trong này, cho nên vừa rồi mới cố ý noi như vậy. Món cháo này hẳn cũng là do ngươi làm.
Cô ả này thật hiểu mình.
Lý Kỳ cũng không phủ nhận, cười lạnh một tiếng, lặng lẽ không nói. Hai nữ nhân ở đây, ai cũng thông minh, Lý Kỳ không trông cậy có thể lừa dối được hai nàng.
Lúc này Lý Sư Sư cũng phản ứng tới, cười khổ một tiếng, hơi cúi người nói:
- Lý sư phó, việc hôm nay đều là Sư Sư sai. Có chỗ nào đắc tội, mong Lý sư phó có thể thông cảm nhiều hơn.
Phong Nghi Nô khẽ nói:
- Tỷ tỷ, thân phận của tỷ tôn quý như vậy, cần gì phải hạ mình nhận lầm với một đầu bếp? Hắn ba lần bảy lượt vô lễ với muội, loại người này chẳng lẽ không nên trừng phạt?
Ngươi nha, thật đúng là muốn chết phải không.
Lý Kỳ cười lạnh nói:
- Phong Nghi Nô, xem ra trí nhớ của cô đúng là có vấn đề. Hình như từ lúc bắt đầu tới giờ, chính là cô khắp nơi ngáng đường ta. Ta là trốn không được mới phản bác cô vài câu. Đổi trắng thay đen có phải là sở trường của cô không.
Lý Sư Sư sững sờ, hơi liếc nhìn Phong Nghi Nô, như đang hỏi, rốt cuộc là như thế nào?
Phong Nghi Nô vội bào chữa:
- Nếu không phải ngươi lừa gạt Thất Nương, việc gì ta phải khó xử ngươi?
- Ta lừa gạt Thất Nương? Hừ, việc của ta và Thất Nương, có liên quan gì tới cô cơ chứ?
Lý Kỳ hừ một tiếng, lại nghĩ tới mục đích lần này, thở dài:
- Thôi, đây vốn là chuyện riêng của ta, ta không cần giải thích với cô. Lúc đầu ta nói qua, sau yến tiệc tròn tuổi, cô đi đường cô, ta đi đường ta. Việc này ta cũng không so đo với cô nữa. Cho dù trước kia ta có chỗ nào đắc tội với cô, thì hôm nay coi như cô đã tìm về được mặt mũi. Ta lập lại lần nữa, từ hôm nay trở đi, ta và cô không có chút liên quan gì. Dù Lý Kỳ ta chỉ là một đầu bếp, nhưng cũng không mặc người khác khi dễ.
Câu nói cuối cùng, rõ ràng là nói cho Lý Sư Sư nghe.
Hiện tại hắn có rất nhiều việc phải làm, đâu rảnh rỗi để đấu võ mồm với Phong Nghi Nô. Cũng không muốn dây dưa không rõ với nữ nhân này.
Phong Nghi Nô không khỏi ngây người tại chỗ. Nàng cho rằng Lý Kỳ sẽ như mọi lần trước, không ngừng châm chọc khiêu khích nàng. Nhưng chưa từng nghĩ tới, lần này Lý Kỳ lại nhượng bộ lui binh, ngược lại khiến cho nàng không biết phải làm sao.
- A…
Đúng lúc này, Lý Sư Sư bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, một tay ôm bụng, sắc mặt trở nên trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán xuống.
- Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?
Biến cố bất thình lình, đã khiến Phong Nghi Nô hoa dung thất sắc, ngồi xuống bên cạnh Lý Sư Sư, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi.
Mịa, lại tới một chiêu này, đừng hòng lão tử mắc mưu.
Lý Kỳ liếc mắt, thấy sắc mặt Lý Sư Sư càng ngày càng trắng bệch, hơn nữa mồ hồi trên mặt cũng càng ngày càng nhiều, kiều khu đầy đặn khẽ run, trong lòng giật mình. Ủa, cái này không giống giả vờ? Lẽ nào… không phải chứ, cho ta chút mặt mũi được không. Hoàng thượng bảo ta tới điều trị thân thể giúp ngươi, nhưng mới ngày đầu tiên ngươi đã như vậy, chẳng phải đũa giỡn ta sao. Xong rồi, xong rồi, lần này chết chắc rồi.
- Sư…Sư Sư cô nương, cô…cô không sao chứ?
Lý Kỳ khẩn trương hỏi.
Phong Nghi Nô trừng mắt nói:
- Ngươi còn lăng ở chỗ đó làm gì, còn không mau tới hỗ trợ.
- Ừ, ừ.
Lý Kỳ bỗng tỉnh ngộ, vội gật đầu, chính là vừa mới đi lên hai bước, hắn lại dừng lại, ngượng ngùng nói:
- Ách, ta chỉ là một đầu bếp, chuyện này nên tìm lang trung mới đúng.