Cốc cốc cốc!
- Đến đây.
Trần đại nương mở cửa, thấy là Bạch Thiển Dạ, vội vàng hành lễ:
- Lão nô bái kiến Bạch nương tử.
Hôm nay Bạch Thiển Dạ không tới một mình, phía sau nàng còn có bảy tám nha hoàn.
- Thím, thím đâu cần khách khí với ta như vậy.
Bạch Thiển Dạ cười khổ một tiếng. Nàng thấy Lý Kỳ bình thường rất tôn kính với Trần đại nương, cho nên cũng không coi Trần đại nương là hạ nhân. Lại hướng bên trong nhìn, hỏi:
- Đúng rồi, Lý đại ca đâu thím?
Trần đại nương cung kính đáp:
- Lý sư phó đang trong phòng bếp. Tuy nhiên buổi sáng Lý sư phó có dặn dò lão nô, nếu Bạch nương tử tới, thì lão nộ trực tiếp dẫn Bạch nương tử tới chỗ của Quý nương tử ở hậu viện.
- Chỗ của Hồng Nô?
Bạch Thiển Dạ nhíu mày, biểu lộ nghi hoặc. Tối hôm qua Lý Kỳ dặn nàng dẫn theo vài nha hoàn của Bạch phủ tới Tần phủ. Còn cụ thể làm gì, Lý Kỳ không nói, nàng nhất thời cũng không rõ.
- Thất Nhi tỷ, nếu không tỷ tới chỗ Lý sư phó trước đi. Bọn muội sẽ đi cùng Trần đại nương tới hậu viện.
Hạnh Nhi giảo hoạt cười nói. Nàng rất minh bạch tâm tư của chủ nhân.
Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, hơi trừng mắt nhìn Hạnh Nhi. Do dự một hồi, cuối cùng tình yêu vẫn chiến thắng mặt mũi, gật đầu nói:
- Cũng được, các ngươi đi theo Trần đại nương đi. Nhưng các ngươi cũng đừng làm phiền Hồng Nô, hết thảy phải nghe theo Hồng Nô bố trí đấy.
Trần đại nương thật thà phúc hậu cười:
- Xin Bạch nương tử yên tâm, vừa rồi đại lão gia, Thái thái sư và Cao nha nội đều phái nha hoàn tới. Cho nên hiện tại chỗ của Quý nương tử rất náo nhiệt. Mọi người tới, nàng ấy sẽ càng vui mừng, không có gì là phiền.
- A? Vương thúc thúc, Thái thái sư và Cao nha nội cũng phái nha hoàn tới?
Bạch Thiển Dạ kinh ngạc hỏi.
Trần đại nương gật đầu.
- Kỳ quái, rốt cuộc Lý đại ca muốn làm gì?
Bạch Thiển Dạ cúi đầu suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra, nghĩ bụng, hay là đi hỏi Lý đại ca vậy.
- Hạnh Nhi, các ngươi đi theo Trần đại nương đi, tí nữa ta sẽ tới.
Nói xong, nàng vội vàng đi về hướng phòng bếp.
Đi vào phòng bếp, Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ chính đang bận rộn một mình trước bếp lò, ngoài miệng còn khẽ hát, rất là thích ý, liền mỉm cười, nhẹ giọng hô:
- Lý đại ca.
Lý Kỳ quay đầu nhìn, cau mày nói:
- Thất Nương, sao muội lại chạy tới đây? Chẳng phải ta đã bảo Trần đại nương dẫn muội tới chỗ Hồng Nô cơ mà?
- Có phải muội làm chậm trễ việc của huynh không?
Bạch Thiển Dạ quắt miệng, ủy khuất nói.
Cô nàng cũng quá nhạy cảm đi.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Đương nhiên không phải. Là ta sợ khói bếp bám vào muội thôi.
- Muội cũng không phải là tiểu thư được chiều chuộng.
Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ nguyên lai là lo lắng cho mình, ngọt ngào cười, đi vào hỏi:
- Lý đại ca, huynh cần nhiều nha hoàn tới chỗ Hồng Nô như vậy làm gì?
Lý Kỳ thở dài:
- Muội cũng biết đây, huynh sắp phải tới Tam Nha làm việc rồi. Cho nên ta tính toán trong một tháng này, để cho Hồng Nô tới Túy Tiên Cư ca hát.
Bạch Thiển Dạ vẫn không hiểu:
- Điều này liên quan gì tới những nha hoàn kia?
Lý Kỳ cười đáp:
- Đương nhiên là có quan hệ. Ta tính toán để Hồng Nô dạy các nàng vài bài.
Bạch Thiển Dạ vừa nghe, liền hiểu ra, gật đầu nói:
- À, muội hiểu rồi, thảo nào huynh bảo muội chọn một vài nha hoàn thường xuyên đi ra ngoài. Đến lúc đó, vô luận các nàng đi trên đường, hay là du thuyền trên sông, đều hát bài hát mà Hồng Nô dạy các nàng. Mà những bài huynh dạy lại cổ quái như vậy, người khác nghe xong, nhất định sẽ tiến lên hỏi thăm. Một truyền mười, mười truyền trăm, danh tiếng của Hồng Nô sẽ rất nhanh truyền khắp kinh thành.
Không hổ là lão bà của ta, quả nhiên thông minh.
Lý Kỳ tán dương nhìn nàng:
- Thông minh. Ta chính là muốn Hồng Nô còn chưa xuất hiện, nhưng thanh danh đã đi trước. Chỉ cần mọi người biết được tên của nàng, đến lúc đó ta sẽ treo tên của Hồng Nô lên Túy Tiên Cư. Hừ, không lâu sau, Hồng Nô có thể giành được danh hiệu đệ nhất ca kỹ của thành Biện Kinh từ tay Phong Nghi Nô.
- Huynh ấy à, chính là làm việc gì cũng quá xúc động. Phong tỷ tỷ làm người như thế nào, muội rất rõ ràng. Tỷ ấy vốn chẳng quan tâm cái danh xưng kia. Nếu Hồng Nô có thể gỡ gánh nặng này xuống thay cho tỷ ấy, tỷ ấy còn cao hứng không kịp ấy chứ.
Trong lòng Bạch Thiển Dạ rất không muốn Lý Kỳ và Phong Nghi Nô tiếp tục mâu thuẫn với nhau.
Trời biết trong lòng nàng ta có nghĩ như vậy hay không.
Lý Kỳ chép miệng vẻ mặt lơ đễnh.
Bạch Thiển Dạ biết hắn không tin, cũng không muốn nhiều lời, hơi lo lắng nói:
- Muội vẫn còn lo lắng mấy bài hát kia của huynh, liệu chúng có được mọi người tiếp nhận hay không. Dù sao ca từ của chúng cũng quá…
Lý Kỳ khẽ cười:
- Thất Nương, ta biết muội đang lo lắng cái gì. Nhưng về điểm này, muội có thể yên tâm. Ca từ của ta thường nói về tình yêu nam nữ. Thử hỏi có thiếu nữ nào mà không muốn gả cho một bạch mã vương tử, hoặc có một đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt. Chỉ có điều các nàng không dám nói ra thôi. Đây là nhân chi thường tình, không có gì không ổn. Đương nhiên, có lẽ đám nho sinh bảo thủ kia sẽ xì mũi coi thường, nhưng đám người Tiểu Cửu lại rất yêu thích. Có va chạm mới tạo thành oanh động. Điều này đối với chúng ta mà nói là một việc tốt. Ta thực sự rất chờ mong, đến lúc đó đám thư sinh cổ hủ và đám công tử ca Tiểu Cửu va chạm sẽ sinh ra hiệu ứng gì.
Bạch Thiển Dạ có thể đoán được, lúc Hồng Nô tới Túy Tiên Cư ca hát, sẽ xảy ra cảnh tượng như thế nào. Nàng mím môi cười nói:
- Lý đại ca, huynh thật là xấu. Nếu để cho mấy người Tiểu Cửu biết, bọn họ sẽ rất đau lòng.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Vậy thì muội chưa hiểu mấy người Tiểu Cửu rồi. Ta dám thề, nếu bọn họ biết, bọn họ nhất định sẽ mài dao soàn soạt, hưng phấn ngủ không yên.
Thực không biết Tiểu Cửu gặp được Lý đại ca, rốt cuộc là họa hay phuc. Trong lòng Bạch Thiển Dạ không khỏi lo lắng thay cho Tiểu Cửu. Chợt nghe thấy một mùi hương lạ, vội vàng che mũi lại, cau mày hỏi:
- Mùi gì vậy?
Lý Kỳ khẽ giật mình, kinh hãi kêu lên:
- Má ơi, phao câu của ta.
Hắn vội vàng xoay người bê cái nồi xuống, vừa mới mở vung, một mùi hương kỳ quái lập tức tràn ngặp phòng bếp. Hắn ngửi ngửi vài cái, thở dài một hơi:
- Không sao, vẫn chưa hỏng.
Bạch Thiển Dạ dùng bàn tay nhỏ nhắn che kín mũi và miệng, vụng trộm nhìn vào trong nồi, thấy nguyên lai là một nồi phao câu, buồn bực nói:
- Lý đại ca, huynh thích ăn phao câu à?
- Đối với một đầu bếp mà nói, không có chuyện thích hay không, cái gì cũng phải thử ăn. Tuy nhiên, ta không có hảo cảm gì lắm với phao câu.
Lý Kỳ vừa đổ phao câu ra rổ, vừa nói.
- Vậy sao huynh còn nấu nhiều như vậy?
Lý Kỳ thở dài:
- Còn không phải vì Tiểu Cửu sao. Huynh đã bảo cậu ta hôm nay sẽ tới nhà bái phỏng phụ thân của cậu ta. Đến lúc đó, cũng nên mang theo ít quà tới. Cậu ta nói phụ thân cậu ta thích ăn phao câu, ta liền làm phao câu mang tới.
- Vậy món này tên là gì?
- Thất Lý Hương!
Lý Kỳ cười ha hả đáp. Đây cũng không phải hắn đặt tên bừa, mà món này chính là món ăn vặt nổi tiếng của Đài Loan.
- Lý đại ca, huynh lại gạt muội rồi, muội thấy nên gọi là Thất Lý Thối mới đúng. So với chao còn khó ngửi hơn.
Vừa nói chuyện, Lý Kỳ vừa đổ phao câu và gia vị vào trong một cái bát, phủi tay nỏi:
- Thất Nương, ta cũng không có lừa muội, món ăn này còn có cả bài hát để làm chứng.
- Muội không tin.
- Vậy thì ta hát cho muội nghe.
Lý Kỳ nói hát là hát, hắng giọng một cái, nhẹ nhàng ngân lên:
- Chú chim sẻ ngoài cửa sổ…Ách…Quá dài, hát lại. Điều anh mong muốn duy nhất là em. Đồng lúa chín làm mùa màng hạnh phúc
Nhưng gò má em chín mộng như quả cà chín trong cánh đồng. Bất chợt em bảo anh, “Thất Lý Hương”, một cái tên thật đẹp. Trong khoảnh khắc này đây suy nghĩ duy nhất của anh là hôn lên đôi môi bướng bỉnh của em…
Ca từ của bài này đặt ở thời này quả thực còn buồn nôn hơn mấy bài thơ khuê tình. Nhưng nó lại chạm tới tâm linh mềm yếu của Bạch Thiển Dạ, khiến nàng hãm sâu vào tronng đó, không khỏi ngây dại, trong lòng đầy ngọt ngào.
Hai người nhìn nhau, nhu tình vô hạn.
Lý Kỳ lập tức nâng cằm Bạch Thiển Dạ lên, thâm tình thâm ý nói:
- Ta thực sự muốn hôn lên đôi môi quật cường của muội.
Nói xong, hắn liền chậm chậm tới gần, trong lòng âm thầm đắc ý. Hắc hắc, phòng bếp mê tình, thật khiến cho người ta mong đợi. Châu Kiệt Luân à, nếu lão tử có cơ hội xuyên việt quay về, nhất định sẽ mua chục đĩa album chánh bản của ngươi.
Lý Kỳ tưởng rằng sắp thực hiện được, Bạch Thiển Dạ bỗng hồi phục tinh thần, đẩy Lý Kỳ ra, xoay người bỏ chạy, xa xa truyền tới tiếng của nàng:
- Thực xin lỗi Lý đại ca, muội thực sự rất yêu mến bài hát đó của huynh, nhưng muội lại không thích mùi phao câu.
Lý Kỳ ngây dại, ủy khuất tới nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Một cỗ lửa giận hừng hức thoáng cái vọt lên, ép đều ép không được. Cô gái nhỏ này thật vô thiên vô pháp mà. Dám so sánh đôi môi khêu gợi của ta với cái phao câu gà, thực sự quá ghê tởm. Xem ra đêm nay phải gia pháp hầu hạ rồi.
Lý Kỳ bị đả kích, hung hăng nguyền rủa số phao câu này, sau đó đầy cõi lòng chua xót lấy que xiên lại, bỏ chỉnh tề vào trong giỏ.