- Là như vậy, thời gian trước, tác phường của ông ta làm hỏng một đám hàng. Hiện tại khách hàng chính đang đòi nợ ông ta. Cho nên tác phường của ông ta mới bán rẻ như vậy.
- Ngô đại thúc, thực ra cháu không phải muốn mua mảnh đất kia của ông ta. Mà là những công nhân ở đó. Tác phường thì cháu kiếm đâu chả được, chủ yếu là khó tìm thợ có tay nghề.
Ngô Phúc Vinh vội nói:
- Chúng ta mua tác phường kia, những công nhân ở đó chẳng phải là người của ta sao.
Lý Kỳ thở dài:
- Nhưng chú vừa nói, bọn họ mới làm hỏng hàng của khách. Kỹ thuật như vậy thì làm sao mà tốt được.
Ngô Phúc Vinh gật đầu:
- Điều này cũng đúng. Tuy nhiên tác phường của bọn họ từ trước tơi nay làm ăn rất khấm khá. Lần này nhất định là xảy ra điều gì ngoài bất ngờ, nên mới làm hỏng. Đúng rồi, lúc ta tới, còn mua ngọc lưu ly của bọn họ làm, cậu xem được không?
Lý Kỳ nhận lấy nhìn, suýt nữa phun ra lời nói tục. Viên ngọc lưu ly này đúng là thứ phẩm, kém hơn đời sau vài chục lần, màu sắc không rõ, vẻ ngoài thô ráp, không có chút ánh sáng nào, buồn bực nói:
- Ngô đại thúc, thứ này mà cũng được coi là hàng tốt?
Ngô Phúc Vinh gật đầu:
- Đúng vậy, lưu ly vốn không nhiều lắm. Theo ta thấy, ngoại trừ tác phường thuộc triều đình, viên ngọc lưu ly này đã không tồi rồi.
Lý Kỳ không rõ lắm thị trường lưu ly ở thời Bắc Tống, chỉ biết là lưu ly là mặt hàng khá khan hiếm, hỏi:
- Chú xác định viên ngọc này coi như là hàng tốt?
Ngô Phúc Vinh gật đầu:
Xem ra phải hạ tiêu chuẩn xuống thôi.
Lý Kỳ gật đầu:
- Vậy được rồi, buổi chiều chúng ta tới đó xem. Cụ thể phải làm gì đến lúc đó lại thương lương.
Chia tay Ngô Phúc Vinh, Lý Kỳ liền đi tới phòng bếp. Hiện tại hắn phải làm món súp cho Lý Sư Sư. Làm xong, hắn liền mang nồi súp tới tòa nhà của Lý Sư Sư.
Bởi vì buổi chiều còn có việc phải làm, nên Lý Kỳ cũng không nán lại quá lâu. Đợi Lý Sư Sư ăn xong liền rời đi.
Nhưng lần này hắn cũng thu hoạch được một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt chính là lúc hắn đi trên đường, đã nghĩ ra biện pháp giúp Lý Sư Sư vui vẻ. tin xấu là vừa rồi Lý Sư Sư nói cho hắn biết, Phong Nghi Nô sẽ ở đây ăn cơm với nàng một thời gian. Ý ở ngoài lời, chính muốn hắn nấu thêm.
Buổi chiều.
Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh đi tới thành bắc. Bọn họ cũng không trực tiếp tới tác phường, mà là tới một tiểu điếm bên cạnh tác phường.
- Hai vị khách quan, hai vị muốn ăn gì?
Vị đại nương của điếm thấy Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh ăn mặc không kém, vội vàng đi tới hỏi.
Lý Kỳ tiện tay ném vài văn tiền, hỏi:
- Đại nương, cháu muốn hỏi vài câu về lưu ly tác phường kia.
Vị đại nương này sững sờ:
- Khách quan hỏi điều này làm gì?
- À, cháu tính toán mua một ít lưu ly.
- Vậy thì cậu đến đúng nơi rồi. Lưu ly mà Lão Lưu làm nổi tiếng là tốt. Tay nghề của những sư phó ở đấy cũng tương đối khá.
Vị đại nương này chậc chậc khen. Bàn tay thô ráp quét một cái, vài đồng tiền liền rơi vào tay áo của bà ta.
Lý Kỳ mỉm cười:
- Nhưng là nghe nói gần đây bọn họ mới làm hỏng một đám hàng.
Đại nương thở dài:
- Khách quan, ngài có điều không biết. Việc này không thể trách những công tượng kia được. Muốn trách thì trách Lưu chưởng quầy. Nếu không phải do ông ấy tham làm, thúc dục đám thợ thủ công kia làm việc, nhằm rút ngắn thời gian giao hàng, thì số hàng kia cũng không bị hỏng rồi.
Lý Kỳ nhướn mày hỏi:
- Ủa, vì sao đại nương biết rõ như vậy?
Đại nương cười ha hả đáp:
- Sư phó tác phường của bọn họ thường xuyên tới nơi này ăn cơm, lão thân cũng là nghe bọn họ nói.
Nói xong, bà ta chỉ tay về phía một ngôi nhà gần đấy, nhỏ giọng nói:
- Cậu nhìn thấy người kia không. Ông ta chính là người đứng đầu đám công tượng của tác phường, Trịnh Toàn, Trịnh sư phó.
Lý Kỳ thoáng nhìn, thấy là một nam tử trung niên khoảng chừng bốn mươi, liền nháy mắt cho Ngô Phúc Vinh, hai người lập tức đứng dậy, đi tới.
Lý Kỳ tới gần Trịnh Toàn, chắp tay cười nói:
- Trịnh sư phó.
Trịnh Toàn ngẩng đầu nhìn, thấy là hai người xa lạ, lại thấy quần áo của bọn họ hoa lệ, không dám chậm trễ, vội đứng dậy, đáp lễ hỏi:
- Hai vị là?
Lý Kỳ cười cười:
- Ta là thương nhân mới từ phía nam tới. Muốn mua một số lượng lưu ly của tác phường.
Trịnh Toàn đầu tiên là vui vẻ, lập tức ảm đảm nói:
- Nhị vị vẫn là tìm nhà khác đi.
- Vì sao?
Trịnh Toàn thở dài:
- Không dối gạt nhị vị, chưởng quầy của chúng ta đã tính toán bán tác phường này.
- Có phải vì lần trước các ngươi làm hỏng hàng của khách?
- Sao cậu biết?
- Nghe qua.
- Vậy cậu còn tới tìm chúng ta?
- Sai lầm như vậy rất bình thường, không có gì to tát.
- Hừ, ta làm ở nơi này đã hơn hai mươi năm, chưa từng xuất hiện sai lầm kiểu đó. Nếu không phải chưởng quầy thúc dục, khiến huynh đệ làm ngày làm đêm, liên tục không chợp mắt, thì sao có thể làm hỏng được.
Trịnh Toàn càng nói càng hăng, nói xong, uống một ngụm rượu lớn.
Tinh mang lóe lên trong mắt Lý Kỳ, hỏi:
- Trịnh sư phó, ngươi nói ngươi làm ở đây đã hơn hai mươi năm?
Trịnh Toàn ngẩn ra, gật đầu.
Lý Kỳ mỉm cười:
- Trịnh sư phó thật là trung tâm.
Trịnh Toàn thở dài:
- Trung tâm thì thế nào, hiện tại chưởng quầy vội vã bán tác phường, y sẽ không quan tâm tới chúng ta nữa. Nếu đông gia mới tới cũng không quan tâm chúng chung ta, vậy chúng ta chỉ còn nước ra đầu đường ở. Hiện tại các huynh đệ đang tìm lối ra khác. Ài.
Lý Kỳ nhếch miệng, nói:
- Điều này không nhất định. Ngươi bảo huynh đệ của ngươi đừng có gấp, nghỉ ngơi tốt mấy ngày. Đợi mấy ngày nữa, mọi chuyện sẽ đâu vào đó.
Trịnh Toàn sững sờ, hỏi:
- Các ngươi rốt cuộc là ai?
Lý Kỳ cười cười, đứng lên nói:
- Sau này ngươi sẽ biết. Nhớ kỹ, chớ sốt ruột, mọi chuyện sẽ đâu vào đó.
Nói xong, hắn chắp tay:
- Cáo từ.
Trịnh Toàn không hiểu ra sao, vô ý thức chắp tay.
- Về luôn à?
Ngô Phúc Vinh thấy Lý Kỳ ngay cả lưu ly tác phường cũng không tới, liền trở về, không khỏi hiếu kỳ hỏi.
Lý Kỳ cười đáp:
- Ngô đại thúc, chú biết cách làm lưu ly không?
- Không biết.
- Cháu cũng không biết, cho nên đi vào đó nhìn cũng không có tác dụng gì. Tuy nhiên, những điều cháu muốn biết đã biết được rồi. Chú lập tức sai người dò tra xem vị Lưu chưởng quầy kia rốt cuộc thiếu nợ bao nhiêu. Chúng ta có thể dựa vào điều này để giảm thêm một trăm xâu. Đây là diểm mấu chốt của chúng ta.
- Cậu không biết, còn tính toán mua?
- Ngô đại thúc, chú ngẫm lại mà xem. Mặc dù thất bại, thì chúng ta cùng lắm cũng chỉ thiệt thòi gần ngàn xâu tiền. Nếu thành công thì chúng ta được lợi lớn lắm. Cơ hội như vậy mà không thử, thì về quê chăn vịt là vừa.
Ngô Phúc Vinh thấy Lý Kỳ tin tưởng tràn đầy, nghi hoặc trong lòng quét sạch, nghiêm mặt nói:
- Nhưng giá tiền hiện tại đã đủ thấp, chúng ta lai hạ giá, chỉ sợ Lão Lưu sẽ bán cho người khác.
Lý Kỳ cười lạnh:
- HIện tại thanh danh của tác phường ông ta đã trở nên xấu đi trong mắt người khác. Cho nên ai còn dám tới mua. Hơn nữa để thu lời từ việc bán lưu ly cũng không phải ngày một ngày hai. Chú cứ làm theo lời cháu đi. Nhân lúc cháy nhà hôi của chính là thế mạnh của cháu mà.