- Hôm nay có thể kết bạn với một vị đại tài tử như Lý huynh đây, đúng là tam sinh hữu hạnh. Không biết Lý huynh là nhân sĩ phương nào?
“Thường nói người cổ đại ăn nói hàm súc. Xem ra những gì ghi trong sách sử toàn là lừa người. Đâu có ai mới gặp mặt lần đầu đã hỏi quê quán rồi. Đúng thật là! Một chút rụt rè cũng không có. Ngươi không phải là con gái, cho dù nói cho ngươi biết, ta cũng sẽ không mời ngươi đi uống một ly café”
Trước khi gặp được vợ của hắn, Lý Kỳ là người tương đối phong lưu. Tuy nhiên điều này cũng không trách hắn. Ai kêu hắn tuổi trẻ nhiều tiền. Đối mặt với sự phồn hoa của đô hội, thử hỏi có mấy người con trai nào có thể ngồi trong lòng mà không loạn?
- China!
Lý Kỳ thuận miệng đáp
- China?
Triệu Tĩnh nhướn mày, khó hiểu nhìn gã sai vặt bên cạnh. Gã sai vặt này cũng không hiểu gì, khẽ lắc đầu.
- Xin thứ cho tai hạ ngu muội. Từ “China” mà Lý huynh vừa nói là nơi nào vậy?
Triệu Tĩnh xấu hổ hỏi.
“Ài, gặp phải dân mù tiếng Anh rồi”.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Quê tôi chỉ là một thôn trang nhỏ ở phía bắc biên giới. Triệu huynh không biết cũng không có gì lạ.
- Thì ra là thế!
Triệu Tĩnh mỉm cười, hai má lộ ra hai lúm đồng tiền, nhìn rất mê người.
Lý Kỳ thấy vậy, tim không khỏi đập thình thịch.
Triệu Tĩnh thấy Lý Kỳ thẫn thờ nhìn mình, liền nhíu mày, gọi vài tiếng:
- Lý huynh, Lý huynh!
Lý Kỳ nao nao, phục hồi tinh thần, hỏi:
- À, có chuyện gì?
Trong bụng nói thầm:
“Sao mình có thể nhìn chằm chằm vào một người nam nhân như vậy nhỉ? Lẽ nào…”. Nghĩ tới đây, Lý Kỳ không khỏi rùng mình một cái.
Triệu Tĩnh miễn cường mỉm cười, hỏi:
- Không biết Lý huynh đã thi lấy công danh chưa?
- Công danh? Công danh là cái gì? À, ta biết rồi.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Chưa, chưa từng thi công danh, nhưng từng thi qua đại học.
- Thi đại học?
Triệu Tĩnh nghi ngờ hỏi.
- Ách…Cái này…Cái này, thi đại học chính là…Chính là, à, đúng rồi, chính là cuộc thi trước khi nhập học ở chỗ chúng tôi. Chỉ những đứa trẻ hợp cách mới có thể vào học. Ha ha, tranh đấu kịch liệt lắm.
Nói xong, Lý Kỳ thở nhẹ một hơi. Xem ra, không cùng một thời đại thật khó trao đổi.
Triệu Tĩnh làm ra một bộ có thể miễn cưỡng hiểu, lại hỏi:
- Tôi thấy văn thơ của Lý huynh đẹp đẽ, rất có phong cách quý phái, vì sao không đi thi lấy công danh?
- Vì sao tôi phải đi thi?
Lý Kỳ buồn bực hỏi.
- Đương nhiên là để tận trung với Hoàng thượng, đền đáp với triều đình rồi!
Triệu Tĩnh vội la lên. Đây là lần đầu tiên y nghe thấy có người hỏi vì sao phải thi lấy công danh.
- Tận trung với Hoàng thương? No, no.
Lý Kỳ lắc lắc đầu. Muốn hắn tận trung với tên hôn quân Tống Huy Tông kia, thà giết hắn còn hơn.
- No?
Triệu Tĩnh quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Lý Kỳ.
- Ách…No có ý là không thi.
Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi, giải thích.
- Vì sao không thi? Tại hạ nghe khúc “Cúc Hoa Tàn” kia của Lý huynh, cảm thấy Lý huynh là người ưu quốc ưu dân. Lẽ nào Lý huynh muốn gia nhập quân đội? Hay là Lý huynh có điều gì khó nói?
Hai hàng lông mày của Triệu Tĩnh nhíu lại, liền hỏi.
“Còn có chuyện này? Sao ta lại không biết? Chu lão ca là người của thế kỷ 20, sao có thể viết ra ca khúc tỏ vẻ lo lắng tới Đại Tống của các ngươi? Thật là quái tai!”
Trong lòng Lý Kỳ rất hoang mang, lắc đầu nói:
- Tôi nghĩ chắc Triệu huynh hiểu lầm. Tôi không vĩ đại như lời Triệu huynh nói đâu. Ca khúc kia chẳng qua chỉ là bày tỏ lòng thương nhớ của tại hạ. Không quan hệ tới những điều khác.
- Lý huynh quá khiêm nhường rồi. Mặc dù tài văn chương của tại hạ không theo kịp Lý huynh, nhưng vẫn có thể nghe ra ý nghĩa của câu “Gió bắc thổi, đêm không dứt”.
Triệu Tĩnh chắp tay nói, khuôn mặt lộ vẻ khâm phục.
Lý Kỳ nghe thấy vậy liền bừng tỉnh. Bởi vì hiện tại ở phương bắc, ba nước Tống, Liêu, Kim đang có chiến tranh. Cho nên vị Triệu Tĩnh này mới nghĩ lầm ý nghĩa của câu “Gió bắc thổi, đêm không dứt” là chỉ chiến tranh ở phương bắc.
Lý Kỳ âm thầm buồn cười. Tài văn chương của ngươi đúng là không được tốt lắm. Tuy nhiên cũng khó giải thích, liền gọn gàng dứt khoát nói:
- Tôi sẽ không tòng quân, cũng sẽ không đi thi kiếm công danh gì đó. Nói trắng ra là, tôi chính là không muốn thay hôn quân làm việc.
Hôn quân!
Nhất thạch kích khởi ngàn tầng lãng!
(Một hòn đá làm dậy nên ngàn tầng sóng)
Sắc mặt của Triệu Tĩnh thay đổi, hai mắt mở to trừng Lý Kỳ. Khuôn mặt đã tràn đầy lửa giận. Y còn chưa kịp mở miệng, thì gã sai vặt bên cạnh đã nhịn không được nhảy ra, chỉ vào cái mũi của Lý Kỳ, quát lớn:
- Lớn mật, ngươi chỉ là một kẻ áo vải, sao dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy?
Lý Kỳ là người của thế ký 21, tôn trọng tự do ngôn luận, đâu có cố kỵ nhiều như vậy. Thấy gã sai vặt kia không có chút lễ phép nào, liền cười lạnh một tiếng nói:
- Ta và chủ tử của ngươi đang nói chuyện, sao có phần cho ngươi xen vào. Thật sự không biết lớn nhỏ.
- Ngươi…
Gã sai vặt tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng. Đang muốn nói tiếp, thì Triệu Tĩnh liếc mắt nhìn sang. Gã sai vặt hừ một tiếng, thành thật lùi về phía sau.
Triệu Tĩnh híp mắt, cắn chặt hàm răng trắng ngà, lạnh lùng nói:
- Đương kim thánh thượng chính đang tuổi thanh xuân. Văn trị võ công, chăm lo việc nước. Hôm nay đã phát binh Yên Kinh. Tin rằng không bao lâu nữa là có thể thu hồi mười sáu châu Yên Vân. Đây là sự nghiệp to lớn, trước nay chưa từng có. Những lời Lý huynh vừa nói, tôi sẽ làm như không nghe thấy. Mong rằng Lý huynh lần sau chớ hồ ngôn loạn ngữ.
“Mẹ nó, lão tử hồ ngôn loạn ngữ?”
Lý Kỳ vừa nghe thấy mười sáu châu Yên Vân, nhất thời tức giận đến đôi mắt bốc hỏa. Sách sử ghi rõ ràng rằng, năm Tuyên Hòa thứ tư, Tống Huy Tông phái đại gian thần Đồng Quán gì đó. Suất lĩnh mười lăm vạn đại quân đi đánh Yến Kinh. Kết quả là bị một vạn quân Liêu đánh cho thiếu chút nữa toàn quân bị diệt.
Cái này vẫn chưa xong. Về sau tên Đồng Quán kia lại chiêu mộ mười lăm vạn quân. Kết quả là bị bảy nghìn quân của đối phương đánh cho vứt cả áo giáp chạy về. Chỉnh chỉnh 30 vạn quân a! Cho dù để một tên ngốc chỉ huy, cũng không thua thảm như vậy! Cuối cùng vẫn phải dùng rất nhiều vàng bạc châu báu, cùng với nữ nhân, mới mời được nước Kim hỗ trợ, thu phục lại mười sáu châu Yên Vân. Tuy nhiên cũng chỉ còn lại vài tòa thành trống không mà thôi. Dân chúng trong thành cùng rất nhiều vàng bạc châu báu đã bị người Kim lấy đi hết, không còn một mống.
Còn nói cái gì văn trị vũ công, chăm lo việc nước. Ta nhổ vào!
Đều nói dân chúng cổ đại rất ngu muôi. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Lý Kỳ không muốn vì chuyện như vậy mà cãi nhau với y. Dù sao lịch sử sớm hay muộn cũng sẽ chứng minh là hắn đúng. Nên chỉ thở dài, nói:
- Triệu huynh đã có lòng tin với Hoàng đế lão nhân như vậy, tôi cũng không thể nói gì hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nhắc nhở Triệu huynh một câu. Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Nếu Triệu huynh muốn dựa vào Hoàng đế chó má gì đó, tôi chỉ có thể nói vơí Triệu huynh rằng…
Nói tới đây, không biết ma xui quỷ khiến gì, Lý Kỳ lại giang hai tay, cực kỳ lễ phép ôm Triệu Tĩnh một cái. Còn vỗ nhẹ sau lưng của y, nói:
- God bless you!
(Chúa phù hộ cho ngươi)
“Ủa? Mùi gì thơm thế?”
Vừa mới dứt lời, Lý Kỳ bỗng ngửi thấy một mùi hương thơm ngát. Giống như là mùi nước hoa, lại không phải là nước hoa. Tuy nhiên, có thể khẳng định rằng, mùi hương này xuất phát từ trên người Triệu Tĩnh.
Đây rốt cuộc là mùi gì?
Lẽ nào…Lẽ nào…
Trong đầu Lý Kỳ bắn ra một chữ, ‘Son’!
Lý Kỳ rất nhanh lui về phía sau một bước, ngượng ngùng cười:
- Đừng hiểu lầm. Đây chỉ là một cái ôm thuần khiết!