Chương 210

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

CHƯƠNG 210: ĐẾN CUỘC HẸN

Về phần Lục Côn, sau khi từ biệt Sở Vĩnh Du liền đi tìm Báo Đốm, bây giờ địa vị của Báo Đốm đã không thể so sánh nổi, Lục Côn qua đó có thể lấy được không ít chỗ tốt.

Vào nhà, không khác gì Sở Vĩnh Du phỏng đoán, Nam Cung Lâm đang ngồi trên ghế sofa, chỉ có một mình anh ta chứ không có bất kỳ người nào đi theo, Tư Phu và Đồng Thế Tân đang tiếp đãi.

“Vĩnh Du con về rồi.”

Tư Phu nói, Nam Cung Lâm cũng đứng lên, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, còn Đồng Thế Tân thì vội vàng đi tới lôi kéo Sở Vĩnh Du nhỏ giọng nói.

“Vĩnh Du, có chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì đâu ba, để con xử lý.”

Anh đi đến bên cạnh Nam Cung Lâm, sau đó nói.

“Có chuyện gì vậy?”

Nam Cung Lâm cười nói.

“Tôi đã nói chuyện của Trương Hằng cho ba tôi biết, cũng chính là gia chủ hiện tại của gia tộc Nam Cung Nam Cung Vô Phong, ông ấy nói anh không làm gì sai, cái hộp này cứ coi như là tấm lòng của ông ấy, hi vọng Vĩnh Du anh có thể đồng ý làm xét nghiệm ADN.”

Nam Cung Vô Phong? Sở Vĩnh Du hơi buồn cười, sư phụ mình tên là Vô Phong Tử, thật là trùng hợp.

Nhưng Nam Cung Vô Phong cũng rất rộng lượng, Trương Hằng bị giết cũng không so đo, không biết có thật lòng hay không.

Nhìn thoáng qua chiếc cặp da màu đen ở trên bàn, anh có thể khẳng định bên trong chắc chắn không phải là tiền, gia tộc Nam Cung ra tay sao có thể là những thứ dung tục như vậy, chắc chắn phải khiến người ta trợn tròn mắt, may mà chưa mở ra, nếu không có lẽ mẹ vợ và ba vợ anh đã bị khó thở phải đi cấp cứu rồi.

“Đem đi đi, tôi họ Sở, không phải họ Nam Cung.”

Không thể không nói, phong cách xử sự của Nam Cung Lâm không tìm ra được chút khuyết điểm nào, lúc này anh ta cầm lấy cặp da, đồng thời nói.

“Nếu tối nay anh có thời gian, đúng tám giờ ở quán bar Thanh Phong, tôi chờ anh, tôi sẽ nói cho anh biết nguyên nhân, nếu sau khi anh nghe rồi mà vẫn quyết định như vậy thì Nam Cung Lâm tôi sẽ không tới quấy rầy anh nữa.”

Không đợi Sở Vĩnh Du trả lời, Nam Cung Lâm đã đi ra ngoài.

Lên một chiếc Rolls-Royce trong đó, một người đàn ông lớn tuổi mặc bộ đồ luyện võ màu đen đang ngồi ở phía sau nhắm mắt dưỡng thần, con mắt vẫn nhắm nhưng lại mở miệng nói.

“Giống như cậu chủ phỏng đoán không?”

Nam Cung Lâm không hề uể oải, cười nói.

“Đúng vậy, nếu Sở Vĩnh Du thật sự trở về gia tộc Nam Cung, tôi và anh ta tranh đoạt tư cách người thừa kế, chia năm năm có lẽ là tôi quá kiêu ngạo rồi.”

Ông lão hơi nhếch khóe môi lên, nói.

“Đây là cậu chủ tự tin chứ không phải kiêu ngạo, ước định thời gian như vậy Sở Vĩnh Du sẽ đỡ phiền phức, chắc chắn tối nay anh ta sẽ tới nơi hẹn, như vậy trên đường tới quán bar Thanh Phong chắc chắn Bách Quỷ sẽ xuất hiện, đến lúc đó, đối với người trọng tình trọng nghĩa như Sở Vĩnh Du mà nói, nghiệm chứng ADN cũng không phải việc khó.”

Nam Cung Lâm không trả lời, sau khi ra hiệu lái xe đi, anh ta quay đầu nhìn về phía biệt thự Sở Vĩnh Du đang ở, trong mắt hiện lên một tia sáng yếu ớt khó nhận ra.

Mẹ, chồng mẹ là Nam Cung Vô Phong, gia chủ ưu tú nhất từ trước tới nay của gia tộc Nam Cung đấy, ngay cả con ở trước mặt ông ấy còn phải thu lại hết tâm tư của mình, mẹ lại dám dùng loại thủ đoạn này với ông ấy? Thật sự cho rằng không để lộ chuyện gì cho người khác biết ư? Buồn cười.

Trong biệt thự, sau khi Nam Cung Lâm đi, Tư Phu và Đồng Thế Tân thức thời không hỏi nhiều, về phần Đồng Hiểu Tiêm thì đang chơi cùng Hữu Hữu, khiến Hữu Hữu vô cùng vui vẻ.

Con bé vô cùng yêu thích người dì này từ tận đáy lòng.

Cùng lúc đó, nhà họ Ngụy ở tỉnh thành.

Bây giờ chuyện làm ăn của nhà họ Ngụy đã bị từng bước cướp đi không còn lại bao nhiêu, trang viên có thể giữ lại coi như đã may mắn lắm rồi, dù sao những người còn lại đều là mấy người con cháu trẻ tuổi, lúc ba ông vẫn còn, bọn họ như thế nào cũng được, đã mất đi những giúp đỡ này, lấy cái gì đi chơi đây.

Nhà họ Tân và nhà họ Trần liên hợp đã cướp đi phần lớn chuyện làm ăn của nhà họ Ngụy, còn lại, cũng bị các gia tộc khác ở tỉnh thành chia cắt thành bảy tám phần.

Giờ phút này, trong một phòng khách nào đó của trang viên, một người trung niên dáng dấp vô cùng hèn mọn đang tùy tiện ngồi trên ghế sofa, đối diện là đám người trẻ tuổi còn sót lại của nhà họ Ngụy.

“Đừng nhìn tôi như vậy, chủ nhân nhà tôi cho các người thời gian một tuần để dọn ra ngoài đã là nhân nhượng lắm rồi, cái giá mười lăm tỉ cũng đủ để kéo dài hơi tàn cho người nhà họ Ngụy các người rồi.”

Đám người trẻ tuổi nhà họ Ngụy tức giận nhưng lại không dám nói ra nửa câu phản bác lại, người trung niên này là đại diện của một gia đình giàu có ở tỉnh thành.

Trước kia nhà giàu có này ở trong mắt nhà họ Ngụy bọn họ chỉ như một con chó, bây giờ con chó này lại dám cưỡi trên đầu bọn họ gầm rú dữ nhất, cho dù là nhà họ Tân cũng sẽ không nhúng chàm trang viên này, nhưng con chó này lại dám.

Mua với giá mười lăm tỉ, đúng là quá buồn cười mà, mười lăm tỉ kia ngay cả mấy con ngựa trong chuồng ngựa cũng mua không nổi, huống chi là toàn bộ trang viên.

“Được rồi, lời cũng đã nói xong rồi, một tuần sau, nếu như vẫn không chuyển đi, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì cũng không biết đâu.”

Người trung niên uể oải nói thêm một câu nữa rồi đứng dậy, lúc quay đầu về sau thì ngạc nhiên phát hiện ra mấy tên thuộc hạ ông ta mang tới đều ngã trên mặt đất.

Một giây sau, cổ ông ta cũng nghiêng một cái, bước theo gót.

Đám người trẻ tuổi nhà họ Ngụy đều kinh ngạc không thôi, trong phòng khách đột nhiên có thêm hai người, một già một trẻ đều mặc quần áo thời nhà Đường màu đen, toàn thân giống như tản ra một luồng hơi lạnh, khiến cho người ta không kìm lòng được rét run.

“Ông… các ông là ai?”

“Bọn họ là người có thể giúp nhà họ Ngụy chúng ta báo thù.”

Một giọng nói lạnh như băng truyền đến, người tiếp theo xuất hiện khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.

“Manh Manh.”

“Chị.”

“Chị Manh Manh, chị vẫn còn sống, quá tốt rồi.”

Không sai, người vừa xuất hiện này chính là Ngụy Manh Manh bị Sở Vĩnh Du đưa đến sống trên núi, chẳng biết tại sao lại xuất hiện ở đây.

Chỉ thấy Ngụy Manh Manh đi tới trước đám người trẻ tuổi, sau đó mới mở miệng nói.

“Sở dĩ nhà họ Ngụy chúng ta có địa vị và sức mạnh như ngày hôm nay, tất cả là bởi vì, chúng ta là gia tộc bên ngoài của Ảnh Ma cung, còn hai vị này, ông Phong và cậu Phong chính người mà Ảnh Ma cung phái tới để tra rõ chuyện của nhà họ Ngụy chúng ta lần này.”

Cái gì?

Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức không thể tưởng tượng nổi, một khắc sau, đồng loạt quỳ xuống trên mặt đất.

“Xin đại nhân báo thù cho nhà họ Ngụy chúng tôi, tru sát Sở Vĩnh Du.”

“Không sai! Tru sát Sở Vĩnh Du.”

Trong mắt Ngụy Manh Manh toát lên sự lạnh lẽo, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sở Vĩnh Du, chắc chắn anh không ngờ được rằng Ngụy Manh Manh tôi còn có ngày trở về như thế này. . Đối với Ảnh Ma cung anh chỉ là một con giun dế, tôi sẽ ở ngay trước mặt anh rạch nát mặt dì nhỏ Đồng Hiểu Tiêm và Đồng Ý Yên vợ của anh, để xem anh lấy gì ngăn cản tôi.

Lúc hoàng hôn, sau khi chơi đùa với vợ con xong, Sở Vĩnh Du ra cửa, đi về phía quán bar Thanh Phong.

Sau khi kết thúc mọi chuyện với Nam Cung Lâm, anh sẽ lập tức bế quan để Long Mễ tiến hành hấp thu, dù sao bây giờ cơ thể anh cũng đang bị thương nặng.

Đến cửa tiểu khu, Mã Trạch đã đợi sẵn ở đó.

“Đại nhân, người bắt chước ngài không xuất hiện nữa.”

“Ừm, trước khi bắt được người phát ngôn thì cứ tiếp tục theo dõi.”

Mã Trạch gật đầu, lấy từ trong túi ra hai khẩu súng ngắn nhỏ chỉ bằng bàn tay rất tinh xảo, màu đỏ sậm, rất dễ cất giấu.

“Đại nhân, khẩu súng ngài cần tôi đã mang đến rồi.”

Nhìn khẩu súng của Sở Vĩnh Du, trong mắt Mã Trạch hiện lên sự hâm mộ.

Khẩu súng này, trong một trong tứ đại chiến doanh, chỉ có Sở Vĩnh Du đã luyện thành, quá mức thiên tài.

Sở Vĩnh Du không lái xe mà đi bộ, lúc bóng tối vừa mới ập xuống, anh đã đi vào trong một con ngõ nhỏ.

Đi đến vị trí trung tâm, phía trước xuất hiện một bóng người, chính là Bách Quỷ đã từng gặp mặt một lần.

“Sở Vĩnh Du, hôm nay là ngày chết của cậu, còn có lời gì muốn nói nữa không?”

“Sở dĩ nhà họ Ngụy chúng ta có địa vị và sức mạnh như ngày hôm nay, tất cả là bởi vì, chúng ta là gia tộc bên ngoài của Ảnh Ma cung, còn hai vị này, ông Phong và cậu Phong chính người mà Ảnh Ma cung phái tới để tra rõ chuyện của nhà họ Ngụy chúng ta lần này.”

Cái gì?

Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức không thể tưởng tượng nổi, một khắc sau, đồng loạt quỳ xuống trên mặt đất.

“Xin đại nhân báo thù cho nhà họ Ngụy chúng tôi, tru sát Sở Vĩnh Du.”

“Không sai! Tru sát Sở Vĩnh Du.”

Trong mắt Ngụy Manh Manh toát lên sự lạnh lẽo, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sở Vĩnh Du, chắc chắn anh không ngờ được rằng Ngụy Manh Manh tôi còn có ngày trở về như thế này. . Đối với Ảnh Ma cung anh chỉ là một con giun dế, tôi sẽ ở ngay trước mặt anh rạch nát mặt dì nhỏ Đồng Hiểu Tiêm và Đồng Ý Yên vợ của anh, để xem anh lấy gì ngăn cản tôi.

Lúc hoàng hôn, sau khi chơi đùa với vợ con xong, Sở Vĩnh Du ra cửa, đi về phía quán bar Thanh Phong.

Sau khi kết thúc mọi chuyện với Nam Cung Lâm, anh sẽ lập tức bế quan để Long Mễ tiến hành hấp thu, dù sao bây giờ cơ thể anh cũng đang bị thương nặng.

Đến cửa tiểu khu, Mã Trạch đã đợi sẵn ở đó.

“Đại nhân, người bắt chước ngài không xuất hiện nữa.”

“Ừm, trước khi bắt được người phát ngôn thì cứ tiếp tục theo dõi.”

Mã Trạch gật đầu, lấy từ trong túi ra hai khẩu súng ngắn nhỏ chỉ bằng bàn tay rất tinh xảo, màu đỏ sậm, rất dễ cất giấu.

“Đại nhân, khẩu súng ngài cần tôi đã mang đến rồi.”

Nhìn khẩu súng của Sở Vĩnh Du, trong mắt Mã Trạch hiện lên sự hâm mộ.

Khẩu súng này, trong một trong tứ đại chiến doanh, chỉ có Sở Vĩnh Du đã luyện thành, quá mức thiên tài.

Sở Vĩnh Du không lái xe mà đi bộ, lúc bóng tối vừa mới ập xuống, anh đã đi vào trong một con ngõ nhỏ.

Đi đến vị trí trung tâm, phía trước xuất hiện một bóng người, chính là Bách Quỷ đã từng gặp mặt một lần.

“Sở Vĩnh Du, hôm nay là ngày chết của cậu, còn có lời gì muốn nói nữa không?”

“Tiểu Trác, cháu đến rồi à. Không ngờ chuyện này lại phiền cháu. Cháu và Tầm Chiêu là anh em …” Sau khi bà cụ Dương phản ứng lại, vội chào hỏi nói chuyện với cậu hai Trác, nghe giọng điệu của bà ta rõ ràng là muốn kéo gần quan hệ với cậu hai Trác hơn.

Cậu hai Trác không để ý tới bà cụ Dương, trước kia bà ta là người nhà của cậu ba, khi nhìn thấy bà ta, anh ta cũng thường chào hỏi, bây giờ cậu ba đã tách khỏi nhà họ Dương, anh ta cũng không cần bận tâm về những người không liên quan nữa.

Cậu hai Trác đi tới trước mặt Đường Minh Hạo, sau đó ngồi xổm xuống, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu nhóc, đôi mắt vốn lãnh đạm hiện giờ sáng như sao, đây là con của cậu ba, không tệ, rất xuất sắc.

Anh cả gọi điện bảo anh ta đến bệnh viện, anh ta không muốn đến nhưng anh cả lại nói con trai của cậu ba đang nằm viện nhờ anh ta giúp, anh ta vội bỏ mọi chuyện đang làm và đến đây với tốc độ nhanh nhất có thể.

Lần trước, cậu ba có khoe con trai và con gái của anh với bọn họ, vốn định hôm sau sẽ đến nhà họ Đường để gặp hai đứa trẻ, nhưng vì một số lý do đặc biệt nên không thể đến, bây giờ lại có một cơ hội tốt như vậy, làm sao anh ta có thể bỏ lỡ được.

Đường Minh Hạo cũng nhìn về phía cậu hai Trác, đây là lần đầu tiên Đường Minh Hạo nhìn thấy cậu hai Trác. Đường Minh Hạo đang muốn chào hỏi với cậu hai Trác, nhưng nhìn thấy ánh mắt sáng rực của anh ta, Đường Minh Hạo vô cùng kinh ngạc, cậu hai Trác dùng ánh mắt như vậy nhìn mình là có ý gì? Đây là tình huống gì?!

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]