Bạch y nữ tử cực giận mà cười, "Tiến vào đây, một tên đều đừng nghĩ sống sót rời đi!" Nhấc tay chỉ về phía Dữu Khánh, "Ta sẽ khiến cho ngươi biết cái gì gọi là muốn sống không được muốn chết không xong!"
Giọng điệu đó, thật sự là rất hận.
Bởi vì năm đó bị tập kích quấy rối gây ra tổn thất, thí dụ như một số Khôi sĩ được lắp ráp lại kia đến nay cũng không thể toàn bộ khôi phục lại. Bị bức bách bởi tình cảnh hiện tại, nàng ta mới ước lượng nhóm thực lực yếu nhất, cho rằng có thể kiểm soát được nên mới hiện thân gặp mặt, không nghĩ tới chính là nhóm người mà nghĩ rằng có thể kiểm soát được này lại dễ dàng khiến nàng ta bộc lộ rồi!
Năm đó khi lần đầu tiên cổ mộ bị khai quật ra, đối diện với một đám người tập kích quấy rối, nàng ta cũng chưa từng lộ diện, là bởi vì biết rõ một khi mình bộc lộ, hậu quả thiết tưởng chịu không nổi, chỉ sợ ngoại giới đem cái tòa địa cung này lật đáy lên trời cũng muốn tìm ra nàng ta cho bằng được.
Cổ mộ trải qua một lần bị tập kích quấy rối có thể không bị việc gì, may mắn còn tồn tại được chính là bởi vì ngoại giới cảm thấy không đáng tiếp tục đại động can qua.
Một khi biết được sự tồn tại của nàng ta thì chắc chắn không tiếc trả giá, hậu quả đó không phải nàng ta có thể chịu nổi.
Lần này tựa như nàng ta nói, nàng là thật sự phát hung rồi, một người đều đừng nghĩ sống sót rời đi!
Dữu Khánh lập tức trào phúng, "Năm đó người còn sống sót rời đi hình như cũng không ít a?"
Trên thực tế, Kim Hóa Hải ở bên cạnh chính là người năm đó còn sống rời đi, nếu đã dám lại lần nữa tiến vào thì nói rõ cũng không quá đáng sợ, cho nên đối với lời nói uy hiếp của bạch y nữ tử, hắn không có phản ứng gì, cho rằng chỉ cần thận trọng cẩn thận đúng lúc đúng chỗ thì sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Đã bị làm cho tức giận, còn gặp phải châm biếm, bạch y nữ tử lập tức giận không thể át, cũng có thể nói là tâm tình không khống chế được, hung hãn nhào tới Dữu Khánh.
Keng! Mục Ngạo Thiết vung kiếm trong tay ra, ngay tại chỗ chém nàng ta rơi trên đất, một kiếm chia đôi, phù phù rơi xuống.
Bị chém xéo tách đôi nằm trên mặt đất, bạch y nữ tử vẻ mặt cười thảm, đối với Dữu Khánh nở nụ cười quỷ quái nói: "Làm sao có khả năng ngươi vừa mở miệng hỏi liền nói cho ngươi sự thật, vị trí 'Tiểu Vân gian' mà ngươi biết là giả!" Dứt lời liền hiện ra nguyên hình của Quỷ Thai, không còn động tĩnh.
Dữu Khánh không biết nói gì, ngay từ đầu hắn đã không cho rằng đối phương có thể triệt để giũ ra sự thật, đó cũng là nguyên nhân hắn quyết đoán buông tha, nhưng mà ngươi đừng nói ra nha, nói rõ ra như vậy chính là muốn phá công sức của hắn.
Nói trắng ra chính là không hi vọng người của Ty Nam phủ bảo hộ hắn rời đi, nhằm dễ dàng đùa chết hắn.
Quả nhiên, ánh mắt toàn bộ đám người Ty Nam phủ đồng loạt nhìn chăm chú về phía hắn.
Kim Hóa Hải hỏi: "Nàng nói giả, là như thế nào?"
Dữu Khánh cũng không phải gỗ mục, tự sẽ có cách nói để vãn hồi, "Kim tiên sinh, thật hay giả ta không dám đảm bảo, nhưng mà tại thời điểm này nàng nói ra như vậy, ý đồ gây xích mích ly gián rất rõ ràng, đơn giản là không hi vọng ta rời đi, ngươi nói là thật hay là giả?"
Vấn đề giao cho đối phương tự trả lời, làm cho đối phương tự đi gánh chịu trách nhiệm đó.
Khóe miệng Kim Hóa Hải giựt giựt, đã hiểu rồi, không quản thật hay là giả, hắn đều phải đưa người đi ra ngoài, chuyện phân rõ thật giả không cần hắn phải quan tâm, nếu không thể đưa người đi ra ngoài, đó chính là trách nhiệm của hắn.
Lúc này hỏi: "Địa cung này không khác gì mê cung, ngươi xác định ngươi biết một lối ra khác ở đâu?"
Dữu Khánh lấy bản đồ ra, "Ta đã lấy được bản đồ từ trên tay nữ nhân kia."
Kim Hóa Hải: "Nàng ta làm sao lại đưa bản đồ cho ngươi? Bản đồ mà nàng ta đưa ngươi há có thể cho là thật?"
Dữu Khánh: "Sẽ không có sai, ta đã theo bản đồ đi một chuyến, đã tìm đến vị trí lối ra và tra xét qua."
Kim Hóa Hải lập tức nhìn chằm chằm bản đồ hỏi: "Vị trí xuất khẩu ở đâu?"
Dữu Khánh vừa định chỉ ra, nhưng đột nhiên ngừng lại, "Để ta dẫn đường."
Hắn muốn giữ lại một chút, sẽ càng có nhiều đảm bảo hơn, trên đường lại càng không có khả năng bị vứt bỏ.
Kim Hóa Hải không miễn cưỡng, trầm mặc một chút, ánh mắt lấp lóe bất định, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dữu Khánh chờ một hồi, chậm chạp không thấy có phản ứng gì, lúc này có phần sốt ruột nói: "Kim tiên sinh, không thể do dự nữa, đi nhanh thôi."
Kim Hóa Hải chợt than thở: "Nếu không thể xác định 'Tiểu Vân gian' thật hay giả, chúng ta không thể rời đi."
Chuyện gì? Dữu Khánh sửng sốt, ngay lập tức cả kinh hỏi: "Nữ nhân kia đã thể hiện rõ là đang gây chia rẽ, ngươi còn cho là thật hay sao?"
Kim Hóa Hải trầm giọng: "Ngươi nghĩ rằng bọn ta là tiến đến đây chơi đùa sao? Ngươi có biết chúng ta tiến vào một lần không dễ dàng cỡ nào hay không, chúng ta gánh vác nhiệm vụ trọng yếu, không gánh chịu nổi hậu quả của việc tự ý rời đi!"
Đến tột cùng là nhiệm vụ gì, những nhân viên đi theo khác cũng không biết rõ, trước đó cũng không biết sự thật, thuần túy là phụng mệnh hành sự.
Dữu Khánh hỏi ngược lại: "Các ngươi tới nơi này, còn có thể có nhiệm vụ gì chứ, khẳng định là tới vì 'Tiểu Vân gian'."
Khóe miệng Kim Hóa Hải nhếch nhếch, giống như làm ra quyết định sau cùng, trầm giọng nói: "Dẫn đường đi!"
Dữu Khánh thở phào nhẹ nhõm, lập tức chỉ về phía đường đi tới lúc trước, "Đi phía này!"
Một đám người cấp tốc rời đi, Kim Hóa Hải không thể để cho Dữu Khánh đi ở phía trước mạo hiểm, phái mười mấy người ở phía trước mở đường, Dữu Khánh ở chính giữa chỉ đường là được.
Khi xuyên qua khu vực lộ tuyến có màu lục trên bản đồ thì tất cả đều thuận lợi, không có xuất hiện bất cứ dị thường gì.
Nhưng càng là thuận lợi, càng khiến cho Dữu Khánh nâng cao cảnh giác, lo lắng đây là sự yên tĩnh trước cơn bão tố.
Không ngoài dự liệu, sau khi đi tới khu vực lộ tuyến hồng sắc không được bao lâu, phiền phức liền ập tới rồi.
"Tích tích tích..."
Một nhóm mới vừa đi đến một chỗ không gian giao nhau bởi bốn cái thông đạo, một tòa không gian tương đối lớn, Đầu To liền cất tiếng kêu to leng keng vang lên.
Đám người Kim Hóa Hải đang kỳ quái không biết thứ gì trên người hắn đang kêu vang thì Dữu Khánh đã hô vang trước: "Mọi người cẩn thận!"
Vừa mới nói xong, từ phương hướng bốn cái thông đạo đã truyền đến một tràng âm thanh chạy nhanh.
Sư huynh đệ ba người nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện là Khôi sĩ, vô số Khôi sĩ từ bốn cái thông đạo chen chúc đánh tới.
Địch ta song phương trong nháy mắt giao chiến với nhau, trong nháy mắt liền đánh nhau oanh oanh liệt liệt.
Lúc này Dữu Khánh mới ý thức được, hơn trăm nhân viên Ty Nam phủ này vậy mà không có mang theo vũ khí, lại là dùng bàn tay trần nghênh chiến.
Cho dù không có vũ khí, nhưng những Khôi sĩ kia khi đối diện bọn họ thì đa số là không chịu nổi một đòn.
"Cẩn thận, trong những cương thi giả này có khả năng ẩn giấu cương thi thật!" Kim Hóa Hải gào to nhắc nhở, không phải lần đầu tiên tiến vào, hắn hiển nhiên có chút kinh nghiệm.
Âm thanh va chạm kịch liệt rầm rầm, đã chứng minh lời hắn nói, trong đó quả thực ẩn giấu cương thi thật.
Được đoàn người bảo vệ xung quanh, Dữu Khánh ở chính giữa nhắc nhở: "Đây không phải cương thi, là Khôi sĩ."
Kim Hóa Hải quay đầu lại hỏi: "Có ý gì?"
Dữu Khánh: "Ta cũng không biết, cũng không rõ có khác biệt gì, là nữ nhân kia nói cho biết."
Cũng quản không nổi nói thêm cái gì, cục diện đột nhiên giống như không khống chế được.
Chỉ thấy lượng lớn Khôi sĩ thật thật giả giả giống như thủy triều tràn vào, Quỷ Thai càng là vừa nhào lên trước cuốn lấy liền cắn, dù cho yếu ớt không chịu nổi một kích thì cũng dùng số lượng khiến cho hiện trường hỗn loạn.
Thực lực đám người Ty Nam phủ phái tới này không kém, lượng lớn Quỷ Thai tại dưới tay bọn họ giống như chém dưa cắt rau vậy, bị đánh cho bay tán loạn, nhưng vẫn y nguyên hung dữ không sợ chết mà vọt tới.
Vì ngăn chặn người xâm nhập, chân chính là không tiếc trả giá.
Càng kinh khủng chính là rất nhiều Quỷ Thai nhưng là hóa thành dình dạng của nhân viên Ty Nam phủ tại hiện trường, thừa dịp rối loạn mà tràn vào, lập tức khiến hiện trường luống cuống tay chân, trong lúc vội vàng phân không rõ địch ta.
Kim Hóa Hải chợt hô to: "Tận lực lưng dựa vào vách đá, giảm thiểu mặt thụ địch."
Rất nhiều người nghe vậy lập tức nghe theo, lưng dựa vào vách tường chống đỡ tình cảnh hỗn loạn trước mắt.
Nhưng mà không bao lâu sau, sự tình kinh khủng liền xuất hiện.
Nhân viên dựa vào vách tường, trên ngực hoặc bụng lục tục tung tóe ra huyết hoa, có mũi nhọn sắc bén đâm xuyên qua.
Người bị thương bi rống đánh trả, đem Quỷ Thai bám tại trên vách đá đánh hiện ra nguyên hình.
Chỉ là lần này, đại bộ phận nhân viên Ty Nam phủ đều đổ nhào xuống rồi.
Nhanh chóng hộ tại hai bên Dữu Khánh, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cực kỳ hoảng sợ, kiếm trong tay càng là nắm chặt thỉnh thoảng bổ ra chém vào Quỷ Thai nhào tới.
Phát hiện mình y nguyên đứng ở giữa khu vực không gian giao lộ, gần như không di động được chút nào, Dữu Khánh bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Kim Hóa Hải ở bên cạnh đang che chở mình, trong ánh mắt có vẻ khiếp sợ, lại nhìn nhìn xung quanh.
Đột nhiên, không biết xúc tu từ nơi nào toát ra, dán sát mặt đất luồn tới, cuốn người bị thương ngã xuống đất rồi trực tiếp kéo đi, đụng lật đổ không ít Quỷ Thai.
Ánh mắt theo những khe hở giữa những bóng người chớp động nhận thấy được dị thường, Dữu Khánh hô to, "Đừng cho mang thi thể đi, nàng muốn thức tỉnh càng nhiều hơn Khôi sĩ, chém đứt xúc tu!"
Có người làm theo, càng nhiều chính là ốc còn không mang nổi mình.
Kim Hóa Hải có ý khác, quát lên, "Không nên dây dưa, đi, lao đi ra!"
Người sống sót lập tức mở đường, lúc này giết ra một cái con đường dính đầy lục dịch.
Đám Khôi sĩ hỗn tạp lượng lớn Quỷ Thai cũng ngăn cản không được bọn họ, chỉ có thể một đường truy kích, đuổi theo một hồi sau cùng cũng chầm chậm yên tĩnh lại...
Một đám người chạy đến giao lộ, khi Dữu Khánh lấy bản đồ ra xác nhận vị trí hiện tại thì tiện thể nhìn nhìn nhân số còn lại hiện nay, phát hiện ngoại trừ sư huynh đệ ba người bọn họ, Ty Nam phủ tiến tới hơn trăm người vậy mà chỉ còn lại có mười ba người, bao gồm cả Kim Hóa Hải ở trong đó.
Tổn thất nặng nề! Trên mặt nhân viên Ty Nam phủ lộ rõ sự bi thương, một đám người thực lực không kém, vậy mà dễ dàng bị sụp đổ trong tay một đám Yêu tà thực lực tệ hại vô cùng, thật sự là quá không nên rồi!
Quan sát xung quanh một chút, Kim Hóa Hải đột nhiên hỏi: "Ngươi vừa mới nói thức tỉnh Khôi sĩ gì đó nghĩa là gì?"
Dữu Khánh nhìn chằm chằm bản đồ không nói, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nam Trúc tiếp lời, "Lúc trước chúng ta tại một chỗ nhìn thấy, trong đó chứa rất nhiều, hình như đạt hơn vạn Khôi sĩ, nhưng cơ hồ tại năm đó đều đã bị Ty Nam phủ và Thiên Lưu sơn giết chết một lần, được lắp ráp điểu chỉnh lại, nếu muốn thức tỉnh lại lần nữa thì nữ nhân kia nói là cần có máu tươi của hơn trăm người. Lúc trước còn kêu chúng ta đi bắt về. Các ngươi một lần tổn thất nhiều người như vậy, e rằng đã đủ cho nàng ta thức tỉnh gần nửa Khôi sĩ."
Nghe được lời ấy, một gã nhân viên Ty Nam phủ trầm giọng nói: "Đã là như thế, các ngươi còn nhớ rõ vị trí chứa ở đâu không? Thừa dịp còn chưa có thức tỉnh, hủy nó đi!"
Nam Trúc gật đầu, "Biết rõ."
Kim Hóa Hải lại nhấc tay, "Những Khôi sĩ kia kỳ thực cũng không đáng sợ, chân chính đáng sợ trái lại là đám Quỷ Thai nhìn như rất yếu kia, chúng nó với năng lực thiên biến vạn hóa lúc nào cũng có thể tận dụng mọi thứ, khiến người khó lòng đề phòng, thí dụ như lúc trước. . . Ai!
Năm đó, lượng lớn nhân thủ tiến đến, sau khi chúng ta phát hiện năng lực biến hóa của những Quỷ Thai này thì liền có thủ đoạn nhằm vào, giữa đồng bọn với nhau đặt ra ám hiệu ước định. Ai ngờ những Quỷ Thai này nhưng là ở trước mặt hắn biến thành ngươi, lại tại trước mặt ngươi biến thành hắn, hai bên bắt lấy ám hiệu của nhau, khiến chúng ta bị tổn thất thật lớn."
Một người khác hỏi: "Hành Tẩu, lẽ nào cứ mặc kệ như vậy không quản sao?"
Kim Hóa Hải: "Chuyện trọng yếu nhất hiện tại của chúng ta không phải là đánh đánh giết giết mà là mau chóng rời đi nơi đây." Chỉ chỉ Dữu Khánh, thể hiện bí mật trên người hắn mới là trọng yếu nhất.
Người khác suy nghĩ cũng phải, đành phải nghẹn lấy một bụng tức giận muốn báo thù.
Thấy đã thuyết phục được những người khác, Kim Hóa Hải lại hỏi Dữu Khánh: "Đã xác định được vị trí hay chưa, cách xuất khẩu còn bao xa?"
Dữu Khánh đưa tay chỉ lên bản đồ, "Chúng ta đang ở đây, xuất khẩu tại nơi này, cũng không tính xa."
Ở bên hỗ trợ chiếu sáng, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết gần như đồng thời sửng sốt, nhịn không được nhìn nhau, nhìn thấy phản ứng của đối phương, mới biết được mình cũng không có nhìn lầm, xuất khẩu mà lão Thập Ngũ chỉ tới dĩ nhiên là sơn cốc trong lòng đất lcú lần đầu gặp được bạch y nữ tử kia.