Nghe người qua đường vây xem nói chuyện với nhau, một lúc sau sư huynh đệ ba người đại khái đã hiểu được.
Đại tế cũng không phải là trốn ở trong Châu thành để tế mà cần đi thuyền dọc sông chạy ra tới biển, thuyền được dùng cũng không phải thuyền bình thường mà cần phải làm trang trí phô trương, còn phải chuẩn bị sân bãi tế tự ở cạnh biển, vân..vân, cần phải dùng không ít nhân lực vật lực.
Phía bên Văn thị phải điều không ít người đi chuyên môn chuẩn bị trù bị cho việc này, không phải tùy tiện thuyên chuyển mười mấy nhân thủ đi là có thể đủ dùng, chỉ có mười mấy người thì ngay cả việc cải tạo một chiếc thuyền dùng để chở tế phẩm tới biển cũng không đủ.
Lượng lớn nhân thủ vừa được điều đi, xử lý công việc hàng ngày trong nhà thoáng cái thiếu đi quá nhiều nhân thủ thì không thích hợp, cho nên mỗi lần đến thời điểm đại tế thì đều sẽ tuyển một số nhân thủ tạm thời.
Loại tình huống tuyển người này không chỉ xảy ra tại Văn gia, các gia tộc liên quan tham dự tới đều sẽ như thế.
Nói chung, muốn cự tuyệt làm nền trong loại trường hợp đại tế này, muốn nghiêm chỉnh lấy được thể diện mặt mũi, thật sự là không phải nhà có tài sản bình thường có thể làm được.
Sư huynh đệ ba người lý giải được đại khái tình huống liền rời đi, dừng tại một nơi yên tĩnh trong con đường ngõ gần sông để thương nghị.
Nam Trúc là người đầu tiên mở miệng hỏi hai vị sư đệ, "Thế nào, có muốn trà trộn vào hay không?"
Dữu Khánh nghiễm nhiên đã ngã một lần khôn hơn một chút, hoặc là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, nói chung xem như là đã có kinh nghiệm, thì thầm: "Tại sao lại là thông báo tuyển dụng, tại sao chúng ta đi đến đâu đều có thể đụng đến thông báo tuyển dụng? Không phải là giống như Bích Hải Thuyền Hành, lại đang đào hố chờ sẵn, lại là để chúng ta chủ động nhảy vào đi?"
Nam Trúc: "Lần này không có khả năng, chuyện này mọi người đều biết, Cẩm Quốc còn chưa có xuất hiện, Văn thị người ta đã có lệ cũ này rồi, không có khả năng nghìn năm trước liền đã đào hố chờ ngươi, ngươi cho rằng chúng ta là thứ gì chứ? Lão Thập Ngũ, do do dự dự không giống như là phong cách của ngươi nha."
Người nào đó trái lại không phải do dự mà là có sự cảnh giác khó giải thích, không vì điều gì khác, chỉ bởi vì chững sự việc liên quan đến "Văn" đã khiến lòng hắn có bóng ma.
Thời gian tại Kinh thành kia thật sự quá mức bị dày vò.
Bảo một người đọc không nhiều sách trường kỳ xen lẫn giữa một đám văn nhân, còn phải giả dạng làm đại tài tử trăm năm khó gặp, người nào giả bộ người đó chột dạ.
Nói không chột dạ đó chính là người đứng nói chuyện không đau eo.
Dữu Khánh hỏi ngược lại, "Vậy ngươi nghĩ phải phong cách gì? Không phải ngươi nhất quán kêu gào thận trọng sao? Theo ta, không cần phải trà trộn vào, chúng ta nghĩ biện pháp tìm hiểu một chút, nhìn xem người nào của Văn gia có thể đi vào Tàng thư các, sau đó nghĩ biện pháp bảo hắn đi vào giúp chúng ta kiểm tra là được, không đáng chúng ta tự mình mạo hiểm."
Nam Trúc: "Ngươi nói có lý, nhưng mà ta phải nhắc nhở ngươi, có thể tìm được nhân tuyển thích hợp hay không còn chưa biết, phải tìm tới khi nào cũng không biết, mà cơ hội tiến vào Văn thị này thì đang ngay tại trước mắt, về sau vị tất lại có rồi.
Ý của ta là, không ngại trước tiên tiến vào Văn thị, tiến vào Văn thị cũng không nhất định phải mạo hiểm làm gì, cũng có thể làm được việc mà ngươi nói. Ngươi không cảm thấy trước tiên tiến vào Văn thị thì sau đó càng dễ dàng lý giải tình huống bên trong, cũng càng dễ dàng tìm kiếm nhân tuyển có thể đi vào Tàng thư các sao?"
Dữu Khánh chần chừ, nhưng không thể không thừa nhận, lần này lão Thất nói có đạo lý.
Một mực yên lặng quan sát bốn phía, Mục Ngạo Thiết chợt toát ra một câu, "Trước tiên nhân cơ hội đi vào, nếu không được thì tùy thời có thể ly khai."
Dữu Khánh hơi trầm mặc một chút rồi mới hạ quyết tâm, "Được, trước tiên chuẩn bị thân phận thích hợp đi."
Lúc này ba người liền rời đi.
Chút kinh nghiệm này ba người vẫn phải có, hào phú giống như vậy sẽ không tùy ý để cho người trà trộn vào trong nhà, khẳng định sẽ tra xét nền tảng của ngươi, không chuẩn bị tốt thân phận làm nền tảng thì sợ là không dễ dàng trà trộn vào được...
Ngày hôm sau, đổi một bộ trang phục lao động phổ thông, Dữu Khánh đi đến địa điểm Văn thị nhận đăng kí, vẫn là nơi ngoài cổng bên kia.
Người ngồi ở sau bàn phụ trách tuyển dụng, lơ đểnh, nhàn rỗi đến muốn ngủ vẫn không có người nào đến ứng tuyển, điều này khiến cho trong lòng Dữu Khánh có phần không chắc chắn.
Vì vậy hắn trước tiên tìm một người đi đường để hỏi thăm, hỏi mới biết được, vấn đề là tại trên ba tháng thử việc kia.
Đại gia tộc, trả tiền công cao một chút là không sai, nhưng chỉ có ba tháng, sau đó thì làm sao bây giờ?
Người đã có công việc đàng hoàng sẽ không bỏ đi bát cơm lâu dài trong tay chỉ vì có được tiền công ngắn hạn cao một chút.
Trừ phi đúng lúc gặp phải khó khăn, hoặc thật sự tìm không được công việc làm.
Những kẻ ăn xin, hay thân thể có vấn đề thì trái lại rất muốn đổ xô vào Văn thị, nhưng mà dựa vào thể diện của Văn thị thì cũng sẽ không cần.
Thì ra là như vậy, lúc này Dữu Khánh mới yên tâm đi tới.
"Còn cần người không?"
"Cần."
Người phụ trách tuyển dụng quan sát hắn, lập tức liền có tinh thần, hỏi tên và tuổi, nhà ở nơi nào, thân thể có bệnh gì hay không, vân..vân, sau đó liền nhanh nhẹn cho qua, quay đầu lại gọi một người đem Dữu Khánh dẫn đi vào.
Sự tình đơn giản thuận lợi đến mức khiến cho Dữu Khánh có phần bất ngờ, ngay cả kiểm tra cơ bản nhất cũng không có.
Xem như đã chính thức tiến vào bên trong khu nhà Văn thị.
Vào viện, vừa nhìn tình cảnh bên trong, liền biết đây là đại gia tộc chân chính, mặc dù so ra không khí phái như hoàng cung mà hắn đã gặp qua, nhưng quy mô cũng đủ để dùng to lớn tới hình dung, bên trong tường cao của đại viện là đình đài lầu các liên miên, đi ngang qua góc cạnh, ngẫu nhiên có thể liếc mắt nhìn thấy vườn cây cảnh quan sắc màu rực rỡ.
Với khu nhà lớn như thế này, ngoại nhân tiến vào hẳn phải lạc đường.
Cũng có thể lý giải, lúc trước khi sư huynh đệ ba người hỏi thăm về Văn thị thì biết được toàn bộ Linh Mễ do Thanh Liên sơn trồng trọt, đem ra buôn bán trên thế tục gần như là một mực giao cho Văn thị tới xử lý. Văn thị mặc dù đã rời khỏi Thanh Liên sơn, nhưng vẫn là đối tượng tin cậy nhất của Thanh Liên sơn làm việc tại thế tục, vẫn là tận tâm tận lực làm việc cho Thanh Liên sơn, có thể tích lũy phú quý đến như vậy, cũng không khó lý giải.
Phùng Trường Điển, một nam nhân bốn năm mươi tuổi, khuôn mặt nghiêm túc, cũng là một trong những quản sự nội bộ của Văn thị, ngồi ở trong một gian phòng nhỏ ánh sáng khá mờ tối nhìn Dữu Khánh từ trên xuống dưới.
Gia đinh dẫn người tới giới thiệu cho Dữu Khánh xong, đưa một mảnh giấy cho Phùng Trường Điển rồi rời đi.
"Ngưu Hữu Khánh..." Bỏ xuống cốc trà, Phùng Trường Điển cầm mảnh giấy nhìn xem, thầm thì đọc rồi lại ngước mắt hỏi Dữu Khánh, "Biết viết chữ không?"
Dữu Khánh hơi giật mình, trong lòng nghi hoặc, làm hạ nhân, cần đến mức vậy không?
Nhìn ra hắn có nghi hoặc, Phùng Trường Điển giải thích: "Biết chữ biết viết thì tiền công mỗi ngày tăng thêm một đồng tiền, một tháng chính là ba mươi đồng, cũng xem như không ít. Mặt khác bố trí công việc cũng có thể thoải mái một chút, để tránh cho có nhục văn nhã, đây là quy củ của Văn thị. Những chỗ tốt này, có bản lĩnh thì nhận được, không có bản lĩnh nhận thì thành thành thật thật thừa nhận."
Ba mươi đồng, Dữu Khánh đã sớm chướng mắt rồi, làm ít chút việc thì còn chấp nhận, lúc này gật đầu nói: "Biết một chút có tính không?"
Vừa nói ra lời này, Phùng Trường Điển lập tức đẩy giấy và bút mực trên bàn, chỉ chỉ bức trang trí trên tường, "Chép lại chữ trên đó."
Dữu Khánh lập tức tiến tới nhấc bút trám mực, hạ bút cố ý làm ra vẻ không thuần thục, không muốn để cho chữ viết coi được.
Lúc trước, khi tại Bích Hải Thuyền Hành nhận lời mời viết chữ, là vì tranh chỗ tốt làm đốc công gì đó, mới lộ ra một tay chữ tốt, hiện tại không có chỗ tốt gì tự nhiên là sẽ không thể hiện rồi.
Viết xong đặt bút xuống, đưa cho đối phương nhìn.
Phùng Trường Điển cầm vào tay nhìn xem, hơi gật đầu, có thể lưu loát đem chữ viết ra được chính là chứng minh tốt nhất, sau khi bỏ trang giấy xuống, khuông mặt nghiêm túc thả lỏng hơn một chút, ánh mắt nhìn Dữu Khánh cũng nhu hòa hơn không ít.
Trong thế đạo này, đại đa số người thường là không biết chữ biết viết, người có thể biết chữ biết viết nếu không phải thật sự gặp khó khăn thì chẳng ai nguyện ý làm hạ nhân cho nhà người khác?
Còn có chính là, có một số việc người biết chữ biết viết có thể làm, người không biết chữ biết viết chính là làm không được.
"Lưu Quý." Phùng Trường Điển gọi với ra ngoài một tiếng.
"Ơi." Tuổi trẻ gia đinh đang xếp dọn đồ đạc ngoài cửa lập tức chạy vào.
Phùng quản sự chỉ Dữu Khánh, "Trước tiên dẫn hắn đi lĩnh y phục. Để cho hắn quản lý phòng kho phía tây, nên làm việc gì, còn có quy củ trong phủ, đều dặn dò rõ ràng cho hắn."
Có lời này, nói rõ đã chân chính tiếp nhận Dữu Khánh làm tân gia đinh rồi.
"Đi." Lưu Quý đáp lại, phất tay kêu gọi Dữu Khánh đi theo gã.
Nơi nhận y phục ngay tại sát vách nhà kho, Lưu Quý dẫn Dữu Khánh nhận lấy hai bộ y phục vải xám, cũng bảo Dữu Khánh lập tức thay đổi một bộ, nếu không sẽ không tiện đi lại trong phủ.
Dữu Khánh tránh trong góc thay đổi y phục xong, phát hiện kiểu dáng mặc dù giống với y phục của Lưu Quý nhưng màu sắc thì khác nhau, lúc này thỉnh giáo: "Vì sao y phục của Lưu huynh lại có màu xanh?"
Dẫn hắn đi, Lưu Quý cười ha hả đáp: "Đang định nói cho ngươi biết những quy củ này, về sau nhớ kỹ, chỉ có gia đinh mặc thanh y trở lên mới có thể tiến vào nội viện, gia đinh áo xám các ngươi nghìn vạn lần không thể chạy loạn, lại càng không cho phép vào nội viện."
Gã chỉ chỉ vách tường ngoài cao vút, "Nếu tạm thời phân không rõ nội viện và ngoại viện thì nhớ kỹ bức tường này, nếu về sau có chuyện gì cần đi lại, cứ đi theo bên bức tường này là sẽ không sai. Nếu không có người cho phép thì đừng đi vào lối vào và môn đình bên trong, vạn nhất hộ viện bên trong tâm tình không tốt, đem ngươi đánh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ngươi không nơi để kêu than rồi. Trong tình huống bình thường sẽ không người nào gọi các ngươi đi vào, không nên chạy loạn thì không có việc gì."
Vừa nghe lời này, Dữu Khánh lập tức liền minh bạch vì sao mình dễ dàng được tuyển chọn như vậy rồi.
Nói mình là gia đinh của Văn thị, đó là tự nâng mình lên.
Loại người như Lưu Quý vậy mới là gia đinh Văn thị chân chính. Giống như hắn thì thuần túy chỉ là kẻ làm công hàng ngày bên ngoài Văn thị, tiếp xúc không đến thứ gì, Văn thị lười tốn tinh lực đi tra rõ xem nền tảng gì đó của ngươi, bởi vì nhìn như ngươi đã trà trộn được vào Văn thị, kỳ thực ngay từ đầu là chẳng vào được, cổng tường hữu hình và quy củ vô hình đã ngăn cách ngươi ngay tại bên ngoài.
Thì ra là như thế, Dữu Khánh lập tức có phần hối hận, hối hận không nên đến đây, nhưng mà nếu như đã tới rồi, vẫn phải để nhìn xem tình huống rồi nói tiếp.
Theo tường cao đi qua một chỗ ngoặt, đi tới trước khoảng hai mươi trượng, đến ngoài cửa một căn tiểu viện, Lưu Quý chỉ trái chỉ phải nói: "Về sau, mỗi ngày, từ chỗ ngoặt bên này đến cửa hông phía trước, đoạn đường này phải được duy trì sạch sẽ, nhìn thấy dơ bẩn thì phải đúng lúc quét dọn. Bình thường cũng không có người làm dơ, cho nên cũng không có chuyện gì."
"Được." Dữu Khánh đáp lại.
Lưu Quý lại từ trên eo móc ra một chuỗi chìa khóa, tháo xuống một cái, mở ra cổng viện.
Bên trong là cái tứ hợp viện rất nhỏ, trong viện chỉ có một cái giếng nước, những gian phòng khác rõ ràng đều là kho chứa.
Lưu Quý mở ra từng gian cho hắn nhìn, bên trong chất đống nào bàn nào ghế, chổi, gỗ các loại tạp vật, "Đồ vật nào nhập kho, nhập vào mấy kiện, còn có người nào lấy đi cái gì, mỗi thứ ngươi đều cần phải ghi chép rõ ràng, nếu không thiếu đi thứ gì thì sẽ khấu trừ vào trong tiền công của ngươi."
Phần công việc này đơn giản, nhưng không biết chữ viết chữ thì làm không được.
Đưa Dữu Khánh đến một gian phòng nhỏ bên cạnh viện, đẩy cửa ra, bên trong bố trí đơn giản, có một cái giường chiếu cùng một cái bàn, "Nhìn đơn giản chút, nhưng cũng xem như là một địa bàn của riêng ngươi, những kẻ ngủ giường chung khác nhưng là rất ước ao đó.
Lúc trước, nơi đây cũng là do ta quản, nhưng nhân thủ đều ra ngoài làm việc rồi, một mình ta cũng quản không được quá nhiều nơi, hiện tại xem như đã giao cho ngươi rồi. Làm cho tốt, ngươi là người biết chữ biết viết, chỉ cần làm việc để cho Phùng quản sự thỏa mãn, nếu có Phùng quản sự nói chuyện giúp ngươi thì ba tháng sau ngươi có cơ hội rất lớn lưu lại a."