Ngày hôm sau, hai người nhận được điện thoại chủ nhiệm lớp, bị kêu đến phòng chung nói chuyện. Vào văn phòng, sinh viên phụ đạo, chủ nhiệm khoa, hiệu trưởng, thầy giáo Mã thông minh...... Nên đến đều đến, không nên đến cũng đến.
Sau đó thì hai người tiếp nhận giáo dục tư tưởng dài đến hai giờ: về tình yêu khác phái như thế nào như thế nào, đồng tính luyến ái như thế nào như thế nào...... Khiến cho hai người chỉ trời thề, thật là nói dối vì cự tuyệt mấy người theo đuổi này thôi!
Chúng lãnh đạo sửng sốt một lát, cuối cùng, hiệu trưởng ý tứ hàm xúc nói: "Có người theo đuổi em, em có thể thử nhận đi! Nam sinh đại học C chúng ta cũng không quá tệ, các em có thể tìm được một nửa kia của mình ở trường học, chúng tôi làm thầy giáo, sẽ rất vui mừng."
Thiên Tuyết sửng sốt, nói: "Hiệu trưởng, người thật anh minh ~" nghe nói có một ít đại học còn ngăn cản sinh viên yêu đương đấy, bọn họ có hiệu trưởng như vậy, thật sự là quá tốt! Nghe nói nước ngoài rất nhiều đại học chính là cổ vũ sinh viên yêu đương, bởi vì một nửa kia của đời người quan trọng như vậy, nếu tìm được trong trường, vậy hai người sẽ có cảm tình đặc biệt với trường học, nếu phát tài, không chừng sẽ quyên góp mấy ngàn trăm vạn......
Buổi chiều, đến Isabella ăn cơm. Vừa vặn Mục Thiên Dương ở đó, Thiên Tuyết liền nói việc này với anh. Anh nghe xong, trầm mặc sau một lúc lâu, đột nhiên cả kinh: "Các em dùng phương pháp gì không tốt mà phải dùng phương pháp này?"
"Phương pháp này tốt nhất mà! Có vấn đề gì?"
"Vấn đề lớn!" Mục Thiên Dương vỗ bàn, "Về sau hai người các em tránh xa một chút, không cho phép cùng tiến cùng ra, bằng không bên ngoài tin là thật, mặt mủi Mục gia chúng ta ở đâu?"
Cái này rất đáng kinh sợ! Anh có một em trai một em gái, người làm em trai không cướp nữ nhân với anh, làm em gái đến đây! Ánh mắt Thiên Tuyết nhìn nam nhân cao như vậy, sẽ không cuối cùng ai đều chướng mắt, coi trọng Uyển Tình chứ? CMN! Vậy anh sao sống nổi!
Thiên Tuyết ăn sườn hầm, vô tình nói: "Yên tâm được rồi, chờ em muốn yêu đương, tự nhiên sẽ đi tìm bạn trai, đến lúc đó lời đồn tự sụp đổ ——"
"Không được! Ngày mai em liền cách xa Uyển Tình một chút!"
Uyển Tình nhỏ giọng nói: "Cái kia là nói giỡn, bất đắc dĩ......"
"Em ăn cơm." Mục Thiên Dương dịu dàng đánh gãy lời cô.
Uyển Tình đành phải ăn cơm.
Thiên Tuyết nghi hoặc nhìn anh, đột nhiên hiểu được, người này lại có thể xem mình thành tình địch?! Mẹ nó! Cô chịu không nổi kêu to: "Anh! Anh đủ rồi!"
Mục Thiên Dương bị cô nhìn chòng chọc, sắc mặt hiện lên chút đỏ sậm, bưng canh lên che giấu uống một ngụm, không được tự nhiên nói: "Tóm lại...... Em chú ý, tự giải quyết cho tốt."
Vài ngày sau ngày nghỉ nguyên đán, sương mù lớn bao phủ, không thể xuất hành. Lúc trước Uyển Tình các cô quyết định đến một khu phong cảnh gần đây chơi hai ngày, hiện tại xuất hiện sương mù, trên đường không an toàn, đành phải thôi.
Thiên Tuyết liền nói Mục Thiên Dương đến sòng bạc, Mục Thiên Dương nói: "Hai ngày này nơi đó có ván bài lớn, không thích hợp mang bọn em đi, qua hai ngày nói sau."
"Cái dạng ván bài lớn gì? " Thiên Tuyết tò mò hỏi, "Cược mấy ngàn mấy vạn sao?"
"Không." Mục Thiên Dương cao quý lạnh diễm nhả chữ với cô, "Dùng vàng thỏi cược hàng trắng."
"A?" Thiên Tuyết ngốc ra.
Mục Thiên Dương bật cười, vỗ vỗ tóc của cô: "Thoạt nhìn thông minh, ngẫu nhiên cũng thực ngốc nha! Em tin thật à?"
Thiên Tuyết lườm anh một cái: "Ai kêu anh là anh của em, lời nói của anh em không tự chủ được sẽ tin!"
Lời này xuôi tai bao nhiêu nha, Mục Thiên Dương hưởng thụ nhắm mắt lại.
Thiên Tuyết và Uyển Tình liếc nhau, trong lòng đều suy nghĩ: cho dù là hù các cô, phỏng chừng cách chân tướng cũng không xa đi. Xem ra cái Bất Dạ Thành kia nước rất sâu, các cô vẫn là không nên đi!
Thiên Tuyết lấy remote chọc chọc Mục Thiên Dương: "Anh, anh tận lực đừng tìm bọn họ buôn bán!"
"Ít quan tâm." Mục Thiên Dương bất mãn liếc cô, thấy cô lo lắng, vỗ vỗ bờ vai của cô, "Yên tâm đi, anh còn muốn cưới vợ sinh con đấy, sẽ không không đúng mực như vậy."
Bên cạnh Uyển Tình ngẩn ra. Cưới vợ? Sinh con? Vì sao cô nghe xong trong lòng là lạ? Có hơi...... Đố kị. Đáng lẽ, cô hẳn là thật cao hứng nha! Anh nếu cưới vợ, sinh con, liền ý nghĩa cô được tự do. Nhưng hiện tại, sao đột nhiên có chút bài xích?
Cô rùng mình một cái, bị mình sợ tới mức lợi hại. Chẳng lẽ —— cô bất tri bất giác, nhận mệnh?
Không...... Không được! Cô không thể như vậy, cô phải bảo trì tỉnh táo thời xuyên, không thể để mình bị lạc!
Mục Thiên Dương thấy sắc mặt cô quái dị, cảm thấy sửng sốt, đưa tay vuốt tóc cô một cái. Cô xoay qua, anh nhẹ nhàng cười, hôn lên mặt cô một cái: "Xem sách gì?"
"Ngữ văn......" Uyển Tình cầm mặt bìa cho anh xem.
"Cũng là em biết nặng nhẹ." Anh liếc mắt nhìn Thiên Tuyết bên cạnh một cái, "Không phải nói muốn lấy học bổng, hiện tại đang làm cái gì?"
Thiên Tuyết mượn một bộ sách bình luận điện ảnh ở thư viện, vừa nhìn vừa tìm phim, hưng trí bừng bừng. Nghe vậy, xoay qua: "Anh biết cái gì, cái này gọi kết hợp giữa làm việc và nghĩ ngơi! Muốn cùng nhau xem hay không?!"
"Quên đi, chính em xem đi." Mục Thiên Dương lôi kéo Uyển Tình đứng dậy, "Chúng tôi trở về phòng."
"Ban ngày ban mặt......" Thiên Tuyết phàn nàn.
Mục Thiên Dương quay đầu: "Đó là phim kinh dị, buổi tối cẩn thận!" Đừng nhìn cô tác phong dũng cảm, kỳ thật nhát gan có đáng thương. Lúc sơ trung xem ‘Thiến nữ u hồn’ đều có thể sợ tới mức ba ngày ba đêm ngủ không ngon, hiện tại chuyên môn mượn sách bình luận phim kinh dị trở về, phỏng chừng là không muốn sống chăng.
Thiên Tuyết vừa nghe, lập tức tắt phim, cầm gối ôm lên ném qua: "Miệng quạ đen!" Kế tiếp, cô không dám xem phim. Sách do dự một chút, tiếp tục xem!
Buổi tối, Mục Thiên Dương và Uyển Tình tắm giặt sạch, trèo lên giường chuẩn bị làm chuyện kia. Còn đang sờ mó gần gũi, đột nhiên có người gõ cửa. Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, mặc kệ nó, ấn Uyển Tình tiếp tục.
"Anh!" Thiên Tuyết ở bên ngoài kêu to.
Mục Thiên Dương thấp giọng nói: "Không để ý tới em ấy, ai biểu em ấy xem truyện khủng bố, khẳng định là sợ tới mức ngủ không được......"
Uyển Tình nhíu mày: "Anh sao có thể như vậy?"
"Anh ra sao?" Mục Thiên Dương cười nhẹ, cắn lên miệng cô một ngụm, sau đó một phen cầm thứ mềm mại trước ngực cô, "À...... Giống như lớn lên không ít? Nội y đổi số rồi?"
Uyển Tình thẹn đến muốn chui xuống đất, Thiên Tuyết còn tại bên ngoài đập cửa bang bang, vừa đập vừa khóc kêu: "Anh, anh mở cửa! Em có việc!"
Uyển Tình bị Mục Thiên Dương nhào nặn kiến cho thở gấp một tiếng, sợ bị Thiên Tuyết nghe thấy, vội vàng đẩy đẩy anh: "Anh đừng...... Trước hết nghe cậu ấy nói như thế nào đi......"
"Em còn không có trả lời anh đấy......"
"Thay đổi thay đổi!" Uyển Tình vội vàng nói.
Mục Thiên Dương thu hồi tay trêu chọc cô, đi xuống giường. Uyển Tình vội vàng ngồi lên mặc quần áo, anh đột nhiên quay đầu bổ nhào về phía cô, đưa tay chọc loạn nách cô.
"A ——" Uyển Tình quát to một tiếng, dưỡng có cười ha hả, "Không nên.....Aha ha ha ha...... Anh buông ra...... Ha ha ha...... Thiên Dương —"