Chương 229: Những Lần Triều Sơn Cùng Ngài Hư Vân

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau



Lời người dịch:Ngài Hư Vân là một vị thánh tăng ngôn hành cao khiết.

Cuộc đời ngài có rất nhiều điều thần bí, khi Ngài viếng núi Kê Túc thì chuông mõ tự ngân, lên chùa Cao Đảnh thì lan tiên tỏa hương thơm ngào ngạt, lúc giảng kinh thì cây khô sống lại, mai trổ sen, rau cải trong vườn trổ sen, thậm chí tất cả nến thắp trong đạo tràng cũng nở hình sen.

Cầu mưa được mưa, cầu tuyết được tuyết, toan tính gì đều có thần ngầm phò trợ: giúp dời đá, lấp sông… Khi Ngài bắt buộc phải đốn cây cổ thụ thì cây đổ cũng lựa hướng bình an cho chùa.

Lúc Nhật nhắm vào chùa Ngài dội bom thì bom lại rơi xuống chỗ vắng, không thiệt mạng ai nhưng phi cơ Nhật tử nạn, vỡ nát.

Nhật sợ đến độ sau đó hễ có việc phải bay thì cũng đi đường vòng chứ không dám bay ngang chùa Ngài.

Con vật nào được Ngài quy y thì lập tức ăn chay, tánh hung dữ hiếu chiến bỗng chuyển thành hiền lành.


Bò cũng tìm đến Ngài cầu cứu, hổ cũng biết tìm Ngài cầu giới… Thọ thần, Long vương đều hóa hiện thân người tìm tới xin thọ giới…Thuở ban đầu, vào Năm 43 tuổi Ngài phát tâm triều lễ núi Ngũ Đài, ba bước lạy một lạy, lễ Đức Văn Thù suốt từ Nam đến Bắc để cầu báo ân cho mẹ, ngót ba năm mới đến nơi.

Điều đáng nói là giữa đường ngài bệnh nặng suýt chết, khiến Bồ tát Văn Thù “chịu hết nổi’phải xuống trần dưới thân phận gã ăn mày để cứu nguy, gánh đồ, nấu nướng, phụ việc cho Ngài…Dưới đây là một giai thoại ly lỳ về việc triều sơn của ngài (lúc này có lẽ ngài gần trăm tuổi, do đệ tử ngài kể lại), mà tôi may mắn được đọc đến, xin chia sẻ phúc duyên này cùng độc giả:NHỮNG LẦN TRIỀU SƠN CÙNG NGÀI HƯ VÂNHôm nọ, tại núi Nhạn Sí thuộc Xuyên Bắc, chúng tôi gặp một bầy khỉ, chẳng biết chúng phát thiện tâm hay có tính hiếu kỳ, mà có mấy con leo lên cây hái quả ném xuống, còn hướng về chúng tôi kêu chí chóe.

Khi chúng tôi tiến đến lượm trái cây, thì thấy một con khỉ rất to giống như khỉ chúa, vừa kêu vừa đưa tay ngoắc, ra dấu với chúng tôi.

Ngài Hư Vân giải thích:Con xem, nó muốn chúng ta căng bao ra hứng đấy.

Chúng tôi vội mở bao ra, bầy khỉ ở trên cây liền hái quả ném xuống, chúng hái lựa toàn quả ngon.

Khi chúng tôi ăn trái cây, chúng ở trên cây nhìn xuống kêu vang, lộ vẻ rất vui sướng.

Hòa thượng Hư Vân nói: Thật dễ thương quá!Nhưng chuyện này chưa phải là lạ, vì sau đó chúng tôi còn gặp mấy chuyện ly kỳ hơn, trong suốt hành trình đi cùng ngài Hư Vân.Cầu bắc qua vực thẳmMột ngày nọ, chúng tôi đang đi trên núi Vĩnh Phong thì bị lạc lối, cùng đường.

Vì phía trước là một vực thẳm rộng hơn mười mét, nhìn xuống sâu hun hút không thấy đáy, xem như không thể nào đi qua bờ đối diện bên kia.

Lúc này trời dần tối, hết cách xoay sở nên chúng tôi đành ngồi xuống tĩnh tọa, bắt đầu thời khóa tu, chuẩn bị qua đêm ở đây.Ngay lúc đó một trận cuồng phong nổi lên, đến khi gió lặng, thì bỗng thấy bờ bên kia núi xuất hiện một con mảng xà khổng lồ, bề ngang gần nửa thước, miệng há to như cái chậu, Sư phụ bảo tôi:– Thánh An, chúng ta có thể đi qua vực thẳm được rồi!Lúc này tôi thấy con đại mãng xà, miệng há to, lưỡi lo le, mắt nhấp nháy, mắt đầu hướng về chúng tôi gật gật, tôi sợ rụng rời, khi nghĩ đến cảnh nó sẽ ăn thịt mình, tôi quay lại thưa với Sư phụ:– Có phải ngài nói đùa với con không, có chắc là nó sẽ không ăn thịt chúng ta chứ?Hòa thượng Hư Vân mỉm cười bảo:– Đừng sợ, đó là Bồ tát sai nó đến giúp chúng ta!Sư phụ thấy tôi vẫn còn sợ, ngài bảo tôi nhắm mắt lại và nắm tay tôi dắt đi, tôi hí mắt nhìn, thấy cảnh con đại mảng xà vươn đầu qua vực thẳm và nằm mọp giống như tư thế bắc cầu.

Hòa thượng Hư Vân bước qua trước, tôi cũng nối gót theo sau, có cảm giác như đạp trên chiếc cầu to có độ đàn hồi vậy.

Cuối cùng chúng tôi qua được bờ đối diện, lúc này mới phát hiện con mãng xà này dài quá sức tưởng, vì tôi không nhìn thấy đuôi nó nằm ở đâu.Đi qua bờ xong rồi, thì Hòa thượng Hư Vân liền ngồi xuống, tụng kinh.

Một trận gió nổi lên, khi chúng tôi mở mắt ra thì không thấy mãng xà đâu nữa.Tiếp tục đi khoảng chừng ngàn dặm (một cây số) thì đến một thôn, tên là Tây Tiêu Thôn, có tám mươi hộ dân sống trong đây, chúng tôi ngụ lại ba ngày.Hơi ấm giữa rừngCòn một lần nữa, khi chúng tôi đi vào vùng sơn lâm nguyên thủy, núi này có tên là Hổ Khâu Sơn…Thì bỗng dưng khí trời thay đổi, gió bụi nổi lên mịt mù, trời càng lúc càng tối.


Nơi đây phía trước không có thôn làng, phía sau chẳng có quán xá.

Chỉ có tiếng gió vụt vù.

Một lát sau, mưa trút xuống ào ạt, băng đá rơi đầy, một hồi sau mới tạnh.Cơn mưa lớn qua rồi, khắp nơi ẩm ướt, đường trơn trợt, trời mỗi lúc một tối, thế là chúng tôi đành trú ngụ tại đây.

Tôi đi lấy nước, kiếm ít củi để nhóm lửa nấu nước.

Do chúng tôi ai cũng mặc đơn sơ, lại bị một trận mưa to giáng xuống, nên toàn thân đều ướt và lạnh.

Tôi vừa nấu nước vừa thổi lửa, thì bỗng nghe có tiếng hổ rống to.

Chỉ nghe âm thanh chứ không nhìn thấy hổ.

Nhưng một tiếng rống cất lên lại được mấy tiếng rống khác hòa đáp, hưởng ứng theo, coi bộ không phải chỉ có một con hổ!Sư phụ thấy mặt mày tôi biến sắc, liền nói:– Lại nhát gan nữa rồi! số chúng ta chưa hết thì sẽ sống mà, nếu mạng tận thì mới làm thức ăn cho hổ.

Con hãy tới gần đây nương vào ta này, như vậy con sẽ không sợ nữa!Do chúng tôi quá ngọ không ăn, giờ đành uống nước nóng lót dạ và ngồi tựa vào nhau.Tôi khi đó còn nhỏ lắm, bởi đi đường quá mệt, nên chốc lát là ngủ say.

Đến nửa đêm, tôi cảm thấy càng lúc càng ấm, vừa mở mắt ra thì… Ôi trời ơi! Hiện có sáu con hổ bự đang vây quanh chúng tôi.

Đã vậy Hòa thượng Hư Vân còn đưa tay vuốt ve đầu con hổ chúa to nhất nữa chứ.Lúc này đầu óc tôi thật sự hoang mang, vì không biết mình đang mơ hay là tỉnh? Lẽ nào tôi đang nhìn thấy cảnh “Hổ phục La hán”? Đã ba lần tôi định đứng dậy, nhưng Sư phụ đều ngăn lại không cho tôi đứng lên, ngài bảo tôi hãy mau niệm kinh, nhiếp tâm.

Được một lát, tôi lại thiếp đi.Trời sáng, khi tôi thức dậy, Sư phụ cười bảo:– Đêm qua con sợ lắm hả? Là Sơn thần đến thăm đấy.Đón và đưaỞ Ngũ Đài Sơn có một câu châm ngôn: Bồ tát đối với người hữu duyên thì… “Xa tiếp tám trăm, tiễn đến ngàn dặm” đương nhiên chung quanh Ngũ Đài Sơn khoảng tám trăm dặm không hề có thổ phỉ.Hôm đó chúng tôi đang dừng nghỉ, đồng ngồi trò chuyện, Hòa thượng Hư Vân giải thích cho tôi hiểu các chuyện đã xảy ra.


Ngài nói: Khi đó chúng ta gặp không phải mãng xà đâu, mà chính là rồng.

Còn khi ở trên núi loài chúng ta gặp cũng không phải là hổ, mà là vương báo.

Con xem, khi lên gần đến Ngũ Đài Sơn thì sẽ có người tiếp chúng ta.Hôm đó trời đầy sương, Sư phụ hơi bị choáng đầu, chúng tôi nghỉ một chút thì lại lên núi tiếp.Đi tới lưng chừng núi, thì bỗng thấy phía trước sáng rực, giống như có ánh điện quang vậy, Hòa thượng Hư Vân liền bảo chúng tôi hãy mau mau quỳ xuống hành lễ.

Lúc này, thấy trên sườn núi xuất hiện Bồ tát Văn Thù, tay cầm phất trần phe phẩy, giống như muốn nói chi đó, cảnh tượng này kéo dài năm phút, quả thực là Bồ tát Văn Thù có hiện đón chúng tôi thiệt, điều này khiến chúng tôi mừng vui, toàn thân như được tăng thêm sức mạnh.

Cả ngày lội bộ ngót mấy cây số, bữa trưa không ăn mà giờ cũng không thấy đói.

Đến tối chúng tôi mới tới chùa Hạ Phong và ngụ lại đây hai ngày.Sau đó khỉ chúng tôi ra về, rời khỏi Ngũ Đài chừng khoảng ba mươi dặm, thì thấy sườn núi bỗng dưng sáng rực ánh Phật quang, có một lão thái thái từ trên đi xuống, từ xa đã lên tiếng hỏi chúng tôi:– Có mệt không?Lúc này đang là mùa thu, bà lão lấy từ trong giỏ ra mấy trái hạnh to tặng cho bốn người chúng tôi.Bà nói: Ăn trái thứ nhất thì không đói, ăn trái thứ hai thì không khát, ăn trái thứ ba thì hết mệt, ăn trái thứ tư thì toàn thân nhẹ nhàng tâm tình thư thái.

Tôi nhận quả hạnh xong, nhìn lại thì không thấy bà lão đâu nữa.Lúc này chúng tôi mới hiểu ra: Đây nhất định là Bồ tát Quan Thế Âm đã giúp chúng tôi.

Bởi vì lúc đó là tiết thu, mùa thu thì làm sao có trái hạnh? Nhưng trong tay chúng tôi rõ ràng đang có trái hạnh.

Trái hạnh này ăn xong rồi, đúng là mấy ngày không thấy khát, cũng chẳng thấy đói, tinh thần cực kỳ tốt.Đây là những kỷ niệm hi hữu khó quên trong những lần chúng tôi triều sơn cùng Hòa thượng Hư Vân.Thánh An.


Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]