Dìu cô nằm yên lên giường, anh lại lấy khăn lau sạch sẽ mặt cho cô.
Kiều Vân Tiêu biết từ nhỏ cô đã thích mặc đẹp, buổi tối không rửa mặt đi ngủ tuyệt đối là ác mộng của cô, thế nên anh lau từng cái một rất khẽ khàng và tỉ mỉ. Sau khi làm xong những việc ấy, anh kéo chiếc chăn mỏng lên, nhẹ nhàng đắp cho cô. Kiều Vân Tiêu không rời đi ngay mà ngồi bên cạnh giường, yên lặng ngắm cô.
Tháng tám sau khi lập thu, ban ngày bỗng ngắn hơn rất nhiều. Màn đêm cũng càng lúc càng sâu đậm, tôn thêm ánh trăng sáng rực. Rèm cửa chưa kéo, ánh sáng hiền hòa mặc sức trút vào phòng như rải lên nền đất một lớp bạc đã được ai vo vụn.
Cố Sơ sau khi say ngủ không hề yên giấc, mặc dù vẫn rất yên lặng, không quậy phá. Cô mơ mơ màng màng như đang nằm mơ, đôi lông mày thanh tú cứ hay nhíu lại. Kiều Vân Tiêu lại không ngại giơ tay vuốt phẳng nó ra, hết lần này tới lần khác, cực kỳ nhẫn nại.
Đã bao lâu rồi không yên lặng ở bên cô như vậy?
Kiều Vân Tiêu cảm thấy dường như đã trải qua một thời gian đằng đẵng với quá nhiều đổi thay.
Lần đầu tiên anh gặp Cố Sơ, cô mới ba tuổi. Năm đó anh vừa từ nước ngoài trở về.
Anh sinh ra ở nước ngoài, ở lại đó tới khi hiểu chuyện. Về sau bố mẹ cho rằng anh vẫn phải tiếp nhận nền giáo dục cơ bản trong nước nên đã đón anh về nước. Trong buổi dạ tiệc hôm ấy, một đứa trẻ còn bé như anh đã làm quen với một Cố Sơ còn nhỏ hơn.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh cảm thấy Cố Sơ như một đóa hoa trong nhà kính, như một cô công chúa được nuông chiều như nhỏ. Ngày đó cô diện một chiếc váy công chúa màu trắng hồng, mái tóc đen dịu dàng mềm mại thả xuống bờ vai nhỏ, gương mặt bé nhỏ trắng tới mức khiến anh liên tưởng tới sữa bò. Cô rụt rè núp sau lưng mẹ nhưng vẫn lấp ló một nửa gương mặt ra, tò mò nhìn anh.
Mẹ anh liền tươi cười giơ tay ra trước mặt cô và nói: Tiểu Sơ, anh ấy chính là anh Vân Tiêu đó, trước đây chẳng phải con từng nói muốn làm quen với anh Vân Tiêu sao?
Anh cũng biết tới sự tồn tại của cô từ rất sớm, thường xuyên nghe bố mẹ nhắc tới. Anh những tưởng cô là kiểu bé gái hay khóc lóc, quấy phá, không ngờ cô lại bước lên. Một đứa trẻ ba tuổi vẫn còn thấp bé như một cô búp bê Barbie, chớp chớp đôi mắt to tròn quan sát anh, khiến anh cảm thấy mình giống như một vật thử nghiệm. Sau đó cô hỏi với giọng non nớt: “Anh có biết người sắt không?”
Đương nhiên anh không biết thế nào là người sắt, nhưng cô lại giải thích với anh rằng: Anh Vân Tiêu, sao anh lại cao ngang với người sắt thế?
Lúc ấy tiếng Trung của anh không tốt lắm, nghe được cô nói một số câu cũng rất tốn sức. Cô hay chê cười anh: Xấu hổ quá, xấu hổ quá, còn không biết nói. Thế nên, trong một khoảng thời gian rất dài anh rất ghét phải gặp cô. Đến nỗi mà sau này anh có thể học tiếng Trung rất nhanh cũng bắt nguồn từ việc Cố Sơ từ đôi ba ngày lại bám theo anh, hét gọi: Người chuối tiêu! Người chuối tiêu!*
*Thuật ngữ người Trung Quốc dùng để cười những người nước ngoài gốc Hoa nói không sõi tiếng mẹ đẻ.
Anh lại ra sức phản bác: Anh không phải người chuối tiêu!
Cô lại cười nghiêng ngả, bỏ mặc mọi hình tượng nói với anh rằng: Anh chính là người chuối tiêu. Mấy bạn ở lớp em đều nói ai không biết nói tiếng Trung đều gọi là người chuối tiêu.
Anh ghét cái danh xưng này, đồng thời cuối cùng cũng nhận ra cô công chúa nhỏ Cố Sơ bề ngoài xinh xắn, yếu đuối thực chất trong bụng toàn những ý nghĩ xấu xa, là một cô nhóc lúc nào cũng giả vờ vô tội, dễ thương.
Có một loại tình cảm gọi là thanh mai trúc mã.
Lúc học tiểu học, Cố Sơ đã nhìn thấy từ này, sau đó chạy tới hỏi anh: Anh Vân Tiêu! Thanh mai trúc mã là thế nào?
Anh bèn giải thích cho cô nghe, thật ra lúc ấy bản thân anh cũng cảm thấy mình đang nói nhăng nói cuội. Cố Sơ càng mù tịt, lại hỏi anh: Thế chúng ta cũng là thanh mai trúc mã sao? Lúc ấy anh nghĩ cô và anh lớn lên với nhau từ nhỏ, nhất định được coi là thanh mai trúc mã liền gật đầu.
Cô liền khoa chân múa tay: Tốt quá rồi, em cũng có thanh mai trúc mã rồi!
Chỉ một câu “thanh mai trúc mã” ấy đã trở thành sợi dây trói buộc anh tới tận bây giờ.
Tình cảm của anh đối với cô hình như đã có sự thay đổi gì đó vào đúng khoảnh khắc ấy, nhất là khi người lớn nói đùa với nhau: Lớn lên Tiểu Sơ làm con dâu nhà họ Kiều nhé… Anh nghe mãi, nghe mãi thật sự đã ghi tạc vào lòng.
ừ nhỏ Cố Sơ đã rất xinh, rất được các bạn nam yêu quý, ngay từ hồi học tiểu học đã có những anh lớp trên chặn đường nhét quà hay thư tình gì đó cho cô, lần nào cô cũng bị dọa đến phát khóc. Anh thường hay tới trước đợi ngoài cổng trường, thấy cô ra là lập tức kéo cô cùng về nhà.
Những ngày tháng ấy êm đềm mà tự nhiên.
Anh luôn muốn tốt nhất nên xảy ra chuyện gì đó kinh thiên động địa để không phải sống bình yên như vậy nữa, nhưng về sau mới hiểu yên bình là tốt nhất.
Lên cấp hai cô như một nụ hoa duyên dáng yêu kiều, lại càng được không ít các bạn nam quan tâm. Cô không còn bị dọa bật khóc như hồi nhỏ nữa mà thường xuyên lôi anh tới, nói với đám nam sinh có ý đồ khác với cô rằng: Này, đây là anh trai tôi, cậu đánh thắng được anh tôi rồi tính tiếp.
Kết quả, vì cô anh đã ra mặt đánh nhau không ít lần.
Bố mẹ dĩ nhiên không biết mục đích anh đánh nhau, hay phạt anh chép Đạo đức kinh, mỗi lần chép 50 lượt. Cô thường cười rất tinh ranh, chủ động chép thay anh.
Khi lên cấp ba, cô lại dở chứng thích bộ truyện tranh Slam Dunk, mê muội nhân vật Kaede Rukawa, mua đầy poster dán lên tường, còn nói với anh bằng dáng vẻ thèm thuồng: Con trai biết đánh bóng rổ là đẹp trai nhất, nhất là giây phút đưa bóng vào rổ, chao ôi, sẽ khiến cho con tim nhỏ bé của người ta như rớt ra ngoài.
Hồi nhỏ anh cũng thích xem Slam Dunk nhưng anh thích Hanamichi Sakuragi, nhìn điệu bộ si mê của cô, anh bắt đầu quay ra ghét Slam Dunk. Nhưng anh cũng đã quyết theo đuổi môn bóng rổ này, cuối tuần không đi cưỡi ngựa kiểu Anh nữa, cũng không cùng đám bạn tụ tập chơi khúc côn cầu nữa, một lòng dốc sức tập bóng rổ.
Thời gian luyện bóng nhiều lên thì cũng ít ở bên cô hơn, hời cho mấy nam sinh khác, thế là anh nghĩ ra một chiêu, kéo cô cùng đi tập. Cố Sơ suốt ngày than khổ, sống chết không tập. Anh bèn nghĩ ra một tuyệt chiêu, nói anh thích một cô gái, muốn theo đuổi người ta thì nhất định phải luyện được bóng thành công.
Năm ấy anh đã thi vào đại học, vốn dĩ có thể ra nước ngoài nhưng anh quyết định ở lại, thế nên lúc ấy anh đã sớm suy nghĩ chín chắn, biết bản thân mình muốn gì rồi. Anh nói với Cố Sơ những lời ấy, thực chất là một kiểu tỏ tình, anh cảm thấy có lẽ cô sẽ hiểu.
Ai ngờ, một người chỉ ham chơi như Cố Sơ giống hệt một đứa trẻ không trưởng thành, vừa nghe tới đây lập tức rạng rỡ mặt mày, truy hỏi anh: Anh thích cô nào rồi sao? Học ở trường anh? Có xinh không?
Anh tức tới suýt hộc máu.
Cuộc thi đấu giao hữu giữa các trường đại học, anh rủ cô đi xem. Cô cực kỳ hào hứng, gào khản cổ cổ vũ cho anh. Anh đánh thắng, cô hớn hở chạy tới, vừa lau mồ hôi cho anh vừa hỏi: Này, kỹ thuật đánh bóng của anh đã xuất thần nhập hóa lắm rồi, sao vẫn chưa theo đuổi được cô gái ấy vậy? Theo đuổi con gái anh phải chủ động mới được. Anh xem, cô ấy tới rồi còn không ra tỏ tình.
Là cô hiểu lầm tưởng anh thích hoa khôi khoa Trung Văn.
Bữa tiệc sinh nhật của cô, anh bỏ hết các hoạt động ngoại khóa để tới với cô, lúc cô cầu nguyện anh cũng rất tò mò. Cô bèn cười hì hì nói với anh: Anh Vân Tiêu, em thích anh có thể hẹn hò với chị hoa khôi kia.
Chẳng bao lâu sau, anh chủ động theo đuổi cô hoa khôi đó, chẳng tốn chút công sức. Cố Sơ biết được, mừng lắm, vòng qua vòng lại trước mặt anh: Anh siêu thật, nói ra tay là ra tay, giờ sướng rồi chứ gì, cuối cùng cũng ôm được người đẹp về.
Có ai hay, người anh muốn ôm chỉ có mình cô.
Sau này, trong một buổi gặp mặt, Cố Sơ nói với cô hoa khôi: Chị không biết anh Vân Tiêu vì muốn theo đuổi chị đã tốn bao nhiêu công sức đâu, em luyện tập cùng mà chân gầy rộc đi. Cô hoa khôi nghe xong sung sướng vô cùng còn anh thì chỉ càng thêm bực bội.
Chẳng mấy chốc anh đã chia tay với cô ta, Cố Sơ thấy rất khó hiểu. Anh chỉ thản nhiên nói: Không thích thì chia tay thôi.
Từ đó ở trong lòng Cố Sơ, anh đã trở thành một kẻ lăng nhăng thực sự.
Anh rất muốn nói với cô: Tiểu Sơ, em chưa bao giờ biết rằng bao nhiêu năm nay ở trong lòng anh, trong mắt anh chưa từng có ai khác, chỉ có mình em.
Nhưng cô hay khoác tay anh, đung đa đung đưa và nói: Anh Vân Tiêu, anh là người anh trai tốt nhất, tốt nhất của em. Anh nhất định phải hạnh phúc đấy.
Hạnh phúc ư? Điều kiện tiên quyết là phải có được cô.
Nhưng anh không thể nói rõ với cô, sợ cô sẽ xa cách, không gặp lại anh nữa.
Về sau, anh hờ hững yêu đương mấy lần. Mấy cuộc tình đều chẳng nghiêm túc, lý do chia tay mọi lần gần như không có gì khác biệt, tính cách không hợp, hoặc là: Xin lỗi tôi yêu người khác rồi.
Cố Sơ từng nói với anh: Anh không thể cậy mình đẹp trai phong lưu rồi tùy tiện hại mấy cô gái, có thể nghiêm túc yêu một lần hay không?
Anh thì trả lời: Anh đã từng yêu một lần rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc, thế nên trong lòng không thể có thêm ai được nữa.
Trong lòng anh còn giấu một câu nói khác: Tiếc rằng đó là một chuyện tình đơn phương.
Kể từ ngày đó, Cố Sơ không thúc giục anh nữa, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt cảm thông: Thì ra anh Vân Tiêu của em lại là mẫu người si tình.
Anh mặc kệ cô nghĩ kiểu gì, mặc kệ cô nhìn anh kiểu gì. Anh chỉ muốn ở bên cạnh cô, mãi mãi như thế.
Thế mà, Lục Bắc Thâm lại xuất hiện.
Cậu ta khiến Cố Sơ điên cuồng, khiến Cố Sơ mê mẩn.
Lần đầu tiên nghe ba chữ “Lục Bắc Thâm” từ miệng Cố Sơ, anh đã có một linh cảm chẳng lành, luôn cảm thấy những tháng ngày anh đã từng cho là yên bình tới nhàm chán ấy sắp bị phá vỡ. Anh giấu cô đi gặp Lục Bắc Thâm, không phải ở trường học mà nghe nói cậu ta đi đua xe.
Tiếng động cơ mô tô phân khối lớn ầm ầm vang dội, anh không cần hỏi cũng biết ai là Lục Bắc Thâm.
Một chiếc mô tô đen tuyền, một chiếc mũ bảo hiểm cũng màu đen nốt che giấu một đôi mắt sắc lẹm, dáng người cao lớn, khung xương rắn chắc. Dọc hai bên đường có rất đông các cô gái, đều đang hô vang: Bắc Thâm, Bắc Thâm…
Cậu ta thắng cuộc đua lần đó rất dễ dàng.
Giây phút cậu ta cởi mũ ra, anh đã nhìn rõ diện mạo ấy. Vầng trán rộng, đôi mày thanh tú, đôi mắt thông minh, chiếc mũi cao và một bờ môi mỏng khi hơi rướn lên tạo cho người ta cảm giác người này cao ngạo, không ai bì nổi. Đám các cô gái ùa lên. Cậu ta chỉ dựng xe lên, một tay ôm mũ bảo hiểm, gạt những cô gái ấy ra, đi tới trước mặt người tụ tập, giơ tay kia ra, khẽ cất giọng nói một chữ: Tiền!
~Hết chương 194~