Giấu cảnh sát một số chuyện.
Câu nói này giống như một phán quyết, chọc thủng tình hình trước mắt của Hứa Đồng, nói gì tới Thịnh Thiên Vỹ. La Trì sành sỏi trong công việc phá án, bình thường mặc dù cười hi hi ha ha nhưng khi phá án thì tuyệt đối không hàm hồ. Hứa Đồng có ý che giấu, La Trì chắc chắn sẽ nhận ra, nói chi tới hỏa nhãn kim tinh của Lục Bắc Thần. Nhưng Lục Bắc Thần không nói thêm gì nhiều nữa, còn về việc vì sao anh cho rằng Hứa Đồng có chuyện giấu giếm thì anh không nhắc một chữ. Anh không nhắc, Cố Sơ cũng không còn cách hỏi nên đành thôi.
Một bữa cơm ăn chầm chậm tới tám rưỡi, khi Lục Bắc Thần thanh toán, Cố Sơ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Trong lúc đợi cô ra thì di động của anh vang lên, anh ngước mắt nhìn số gọi tới, con ngươi hơi rụt lại.
Anh lẳng lặng nhận máy, là Thịnh Thiên Vỹ.
Qua sóng điện thoại, giọng anh ta nghe rất lạnh lẽo, từ từ rõ ràng lại giống như đang cắn từng từ. Anh ta nói: Lục Bắc Thần, cậu thắng rồi.
Lục Bắc Thần không nói gì, đầu kia cũng không cúp điện thoại ngay.
Vọng qua sóng điện thoại là hơi thở của hai người.
Cuối cùng Thịnh Thiên Vỹ vẫn chẳng nói thêm một câu nào.
Sau khi đầu kia cúp điện thoại rồi, Lục Bắc Thần rất lâu sau mới thu lại di động, xoay trong bàn tay. Sau khi rửa tay xong đi ra, Cố Sơ nhìn thấy sắc mặt anh nhợt nhạt, gương mặt có vẻ nghiêm nghị, tim chợt đập ‘thịch’ một tiếng, hỏi anh: “Sao vậy?”
Lục Bắc Thần nghe thấy động tĩnh của cô bèn đứng dậy đút di động vào túi: “Không có gì, đi thôi.”
…
Cảnh đêm nay rất đẹp, hít sâu vào ngập tràn hương vị của mùa thu.
Hai người không vội về ngay, nhất là Cố Sơ. Sau khi nếm trải hết mọi náo nhiệt, cảnh đẹp ở đường Đông Sanlitun đã quyến rũ khiến cô bất chợt muốn dạo bộ. Lục Bắc Thần bèn chiều cô, cùng cô từ từ bước dưới ánh đèn đường.
Đường Đông đẹp nhất là con đường ngân hạnh. Ngày thường con phố này cũng yên tĩnh, khu vực các đại sứ quán được đặt ở đây, ngoại trừ đủ các loại ẩm thực ẩn nấp trên con đường này thì những cây ôliu xanh trước cửa các đại sứ quán cũng là một nét đặc biệt. Giờ này vào buổi tối chỉ có đường Nam là ầm ĩ, nơi đây vẫn luôn yên ắng.
Cả một con đường lớn, từ Đông qua Tây gần như đều bọc kín màu vàng của ngân hạnh. Không cần những lúc gió thổi, chỉ nhìn con đường rợp lá vàng trước mặt cũng đủ sững sờ. Cố Sơ không ngờ lại gặp được cảnh đẹp này, cực kỳ hưng phấn, thoát khỏi tay Lục Bắc Thần, chạy về phía trước. Khi dưới chân có ngọn gió nhẹ, những phiến lá ngân hạnh vàng ươm đó bắt đầu xoay vòng. Thi thoảng có chiếc xe chạy qua, Lục Bắc Thần lại rảo bước chặn bên ngoài.
Cảnh đẹp trong mắt cô là cả con đường, còn cảnh đẹp trong mắt anh chỉ là người con gái đứng sững dưới tán ngân hạnh.
“Thượng Hải cũng có ngân hạnh, tiếc là không có thu, cũng không vàng triệt để như thế này.” Cố Sơ nhặt một phiến lá ngân hạnh ở dưới đất lên. Dưới ánh đèn, nó vàng rực rỡ.
Lục Bắc Thần không có cảm xúc gì với kiểu lá rơi phong hoa tuyết nguyệt như thế này. Cô nói, anh chỉ nghe sau đó mỉm cười.
Cô thích mùa này, cũng thích cảnh lá rơi rợp trời, nó khiến cô nhớ lại hàng dương liễu hai bên con đường nhỏ ở Xa Sơn. Mặc dù không thể nhìn thấy lá cây dương liễu chuyển vàng nhưng nghĩ tới việc mùa xuân có thể đợi để ngắm cảnh bông liễu rợp trời, lòng cô lại ấm áp, cũng giống như được ngắm cảnh lá vàng này vậy, đều là những cảnh không thể gấp gáp, không được giục giã, chỉ yên lặng đợi chờ để thưởng thức một cuộc luân hồi và xoay đổi của số phận.
Những cây dương liễu đó đã được Lục Bắc Thần trồng lại, chỉ cần nghĩ tới điều này, tình yêu dành cho anh trong cô lại thêm lưu luyến.
Cô dừng bước, quay đầu, lúc này mới nhận ra mình chỉ mải tiến thẳng đã bỏ xa anh ở phía sau. Anh đang chậm rãi đi theo, những bước đi vững vàng trầm ổn. Cô bèn đứng đó yên lặng ngắm anh, nhìn như vậy mới cảm thấy năm tháng thật bình yên.
Đèn đường kéo dài bóng Lục Bắc Thần, anh dạo bước giữa những chiếc lá vàng, trên đỉnh đầu và phía sau lưng là cả một dải vàng. Ánh đèn kia dường như đã làm mờ đi biểu cảm của anh, nhưng cô biết anh đang nhìn mình, mỉm cười nhẹ nhàng. Không có quá nhiều xe nhưng thi thoảng cũng có đèn xe vụt qua, khi đi ngang qua anh, lá ngân hạnh cũng như mọc cánh bay lên, bật lên xung quanh anh. Anh không cài cúc áo dạ, vạt áo vẫn tung tăng, thoải mái.
Còn có những khách bộ hành khác đi qua đi lại, ánh mắt tự nhiên bị anh hấp dẫn. Cố Sơ nhìn thấy hết những ánh mắt lần lượt quay đầu kia, trong lòng càng thêm ngọt ngào. Anh rất cao quý, thu hút cái nhìn của mọi người đến vậy. Thế mà trong ánh mắt anh chỉ có cô, bước chân của anh cũng chỉ vì cô.
Cảm giác hạnh phúc bùng nổ, ngay sau đó khởi động cho bước chân cô.
Cô chạy về phía anh.
Thấy vậy, Lục Bắc Thần dừng bước, mỉm cười. Vào giây phút cô lao tới, anh dang rộng vòng tay, một giây sau cô đã nhào vào lòng anh. Anh bèn thu cánh tay lại, ôm cô thật chặt.
“Bắc Thần…” Cố Sơ nép trong vòng tay anh, thầm gọi tên anh, không kìm được lòng mình, nói: “Em yêu anh.”
Cô yêu người đàn ông này, biết rất rõ rằng giờ phút này đây trái tim cô ngập tràn hình bóng một người đàn ông là Lục Bắc Thần.
Đáp lại cô là cánh tay càng thêm chặt chẽ. Anh không nói gì nhưng lại dùng hành động thể hiện cho cô biết anh quan tâm nhường nào.
Gió thu nổi lên.
Dưới ánh đèn đường, hai người ôm chặt lấy nhau, lá ngân hạnh như múa giữa họ, cảnh đẹp vô cùng.
…
‘Nhà an toàn’ theo lời Chloe nói là một biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh. Theo như anh ta giải thích thì biệt thự này của một người bạn, nhưng nói theo lời của Phan An thì biệt thự đó đâu đâu cũng thấy màu hồng, chưa biết chừng là của cô nhân tình nào đó của Chloe. Chủ nhân của biệt thự và Chloe rốt cuộc có quan hệ gì Lục Bắc Thần không quan tâm, anh chỉ để tâm tới người trong căn nhà an toàn đó.
Một ngày trước khi nhận được điện thoại của Thịnh Thiên Vỹ, Chloe gọi điện cho anh, hớn hở nói: “Lục Bắc Thần, sinh nhật cậu năm nay tớ tặng không ít quà đâu đấy, nếu muốn thì gặp ở nhà an toàn.”
Anh lái xe đi thẳng, tới khu biệt thự thì Chloe đã đợi nhiều giờ rồi. Cùng đi với Lục Bắc Thần còn có Phan An và La Trì. Sau khi thấy La Trì, Chloe nhướng mày: “Cậu cứ như cái bóng của Lục Bắc Thần ấy.”
La Trì phản kích không chút khách khí: “Như nhau cả thôi.”
Lục Bắc Thần đã sớm quen với những màn đấu võ mồm của hai người này, lập tức đi thẳng vào trong biệt thự. Chloe đi phía sau anh, hỏi với vẻ cao hứng: “Vợ tương lai của cậu đâu?”
Giờ này Cố Sơ vẫn chưa dậy. Khoảng thời gian trước cô ôn tập quá mệt mỏi, bây giờ chạy qua Bắc Kinh để xả hơi, ngủ bù đã đời. Nhưng anh cũng không cần phải giải thích câu này với Chloe, thế nên mặc kệ cậu ta độc thoại.
Vào phòng khách, anh không nhìn ai cả.
Lục Bắc Thần hỏi: “Người cậu đưa tới đâu?”
Chloe uể oải: “Nhân chứng quan trọng, tớ lại dám để cô ta ở đây sao? Nhốt lại rồi.”
La Trì sững người: “Cậu điên à, giam giữ người trái phép.”
Chloe nhún vai: “Này người anh em. Đối phương là một bệnh nhân tâm thần, lỡ như cô ta giết tôi thì phải làm sao?”
Lục Bắc Thần không đôi co với cậu ta, hỏi thẳng: “Có đáng nghi không?”
“Một kẻ điên, tôi thấy là điên thật.”
Mấy người cùng Chloe đi xuống nhà, là tầng hầm của căn biệt thự này. Lúc đi xuống, La Trì xoa tay: “Từ sau khi ra khỏi thẩm mỹ viện, cứ đi xuống hầm là tôi kinh.”
Phan An thì hỏi Chloe: “Này, cô ấy đẹp không?”
“Một kẻ điên mà cậu cũng nhung nhớ à? Người anh em à, khẩu vị của cậu còn nặng đô hơn cả tôi đấy.” Chloe cười xấu xa.
Trong lúc họ nói chuyện thì đã đi tới cửa. Chloe rút chìa khóa ra, mở cửa phòng.
La Trì còn tưởng sẽ có một người đột ngột xông ra, đã chuẩn bị sẵn sàng. Ai ngờ căn phòng rất lớn, còn người đó bị nhốt ở gian trong.
Đây là lần đầu tiên La Trì gặp Tiffany, trước đó chỉ xem ảnh.
Cô ta bị nhốt ở phòng ngủ bên trong, chỉ có một ô cửa sổ hướng ra ra phòng khách. Vì là tầng hầm nên không nhìn thấy ánh sáng, phải thắp đèn. Ánh đèn sáng trắng khiến sắc mặt Tiffany rất nhợt nhạt. Đương nhiên họ chỉ nhìn thấy được khuôn cằm nhọn hoắt của cô ta, còn mái tóc dài đã che đi quá nửa gương mặt.
Lục Bắc Thần ngồi xuống.
Cách một lớp thủy tinh là một chiếc giường đôi, Tiffany co ro ở đầu giường, hai cánh tay ôm hai đầu gối. Có người tới cô ta cũng chẳng có phản ứng, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, trên người không còn bộ đồng phục của bệnh viện điều dưỡng mà mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng sữa. Sau khi nhìn thấy, Phan An nhướng mày nhìn Chloe, cười hơi đểu: “Quần áo cũng thay rồi, còn nói không dám lại gần?”
Chloe không nói gì nhiều chỉ giơ tay về phía anh ta, cánh tay hằn một vết răng, máu chảy nhưng đã đóng vảy. Phan An thật sự không nhịn được phải phì cười, chỉ vào cậu ta, cười ngặt nghẽo, ngả nghiêng.
“Tôi và bà giúp việc của biệt thự này phải dốc sức của chín trâu hai hổ mới thay được quần áo cho cô ta, kết quả cô ta còn cắn tôi.” Chloe làm mặt ấm ức.
Lục Bắc Thần không cười đùa cùng họ, im lặng nhìn Tiffany không rời mắt, thấy trên cổ tay cô ta có quấn một lớp vải, anh hơi nheo mắt lại: “Là vết thương?”
Chloe dừng trò đùa với Phan An lại, hắng giọng: “Đúng vậy.”
“Sao lại bị thương?” Lục Bắc Thần hỏi.
Chloe vò đầu: “Là vết thương do dao. Cô ta bị điên, tớ cũng chẳng hỏi ra được điều gì nhưng cái bệnh viện điều dưỡng đó khá nguy hiểm, bệnh nhân bị thương cũng là chuyện bình thường thôi.”
Vết thương do dao?
Lục Bắc Thần trầm tư suy nghĩ, lại nhìn cô ta thêm một lúc rồi nói với Chloe: “Tôi vào xem sao.”
Anh vừa đứng dậy thì La Trì giữ chặt anh lại: “Cậu định vào á? Đừng, lỡ như cô ta làm cậu bị thương thì sao? Cậu nhìn Chloe bị cô ta cắn kìa.”
“Có lẽ vì cậu ta sinh lòng háo sắc.” Lục Bắc Thần nửa cười nửa không.
Chloe đỏ mắt tía tai: “Tớ thèm vào có cảm xúc với cô ta. Lục Bắc Thần, cậu đang sỉ nhục tớ.”
Lục Bắc Thần chẳng thèm tranh luận với cậu ta, nói một câu: “Mở cửa đi.”
“Định vào thật à? Nếu thật sự cần hỏi cung thì để tôi làm.” La Trì không yên tâm.
“Tôi vào xem vết thương của cô ta.”
La Trì hiểu tính của anh, cuối cùng đành thôi: “Được, tôi vào cùng cậu. Cậu yếu như sến thế này lỡ mà cô ta nhào tới, cậu chẳng có cơ hội mà phản kích.”
Lục Bắc Thần cười khẽ: “Cảm ơn cảnh sát La rất nhiều.”