La Trì dành phòng hội nghị nhỏ cho Lục Bắc Thần, những manh mối mới của vụ án trước mắt chưa nhắm vào Thịnh Thiên Vỹ, thế nên kéo anh ta vào phòng thẩm vấn cũng không thích hợp lắm. Phòng họp không rộng, chỉ khoảng hai, ba mươi mét vuông, bình thường chỉ dành cho nhóm công an nhỏ bàn bạc kế hoạch hành động. Thế nên hôm nay đặc biệt nhường cho hai người họ cũng coi như thích hợp, không gian quá lớn sẽ tạo ra khoảng cách.
Một ly café, mùi vị nồng đậm vừa đủ. Ngoài cửa sổ ánh sáng dần tối đi, chiều tà kéo lê chiếc đuôi dài trượt xuống phía đường chân trời. Ráng chiều đỏ rực dần ẩn đi tia sáng cuối cùng, cái se lạnh của mùa thu cũng dần dần lan ra. Gió nổi lên, bên ngoài cục cảnh sát trồng không ít cây hòe, những phiến lá úa vàng cứ ào ào rụng xuống, nhân viên vệ sinh vừa quét dọn, một lớp mới đã lại trải lên mặt đất. Trong phòng ấm áp, lại có thêm một ly café như vậy, tạo ra cái uể oải mà tĩnh mịch.
Mùa thu là mùa để cuộc đời thanh tịnh nhưng lòng người lại quá rối ren, thế nên mùa này cũng trở thành ‘đa sự chi thu’.
“Có giáo sư Lục trấn giữ, café ở đây uống cũng ngon hơn.” Sau khi đặt cốc café xuống, Thịnh Thiên Vỹ nói một câu nửa chân thành nửa chế giễu.
Lục Bắc Thần chậm rãi uống café, nghe xong lời nói của anh ấy bèn nhẹ nhàng đặt cốc qua một bên, bình thản đáp: “Đời người ngắn ngủi mà khổ đau nhưng không thể làm khổ cái lưỡi của mình.”
“Đời người đích thực khổ đau, nhưng tôi cho rằng tuyệt đại đa số đều là tự chuốc lấy phiền não, hoặc làm phiền người khác rồi mới tự làm khổ mình.”
Lục Bắc Thần cười khẽ: “Ý tứ của anh quá rõ ràng rồi. Xem ra tôi đã trở thành kẻ tìm phiền phức của người khác rồi tự chuốc phiền não vào mình. Nhưng suy nghĩ của tôi ít nhiều không giống anh. Cây ngay không sợ chết đứng, cho dù có thật sự bị kẻ khác bôi bẩn, chỉ cần đáy còn sạch sẽ thì rồi cũng sẽ có một ngày trong sạch.”
“Chỉ tiếc là cậu chưa bao giờ tin tưởng tôi.” Trong ánh mắt Thịnh Thiên Vỹ đã không còn là nụ cười mỉm, gương mặt nhuốm cái úa lạnh của ngày tàn.
“Vụ án tiến triển tới bây giờ, tôi nghĩ anh cũng nên hiểu, có những chuyện càng giấu càng phiền.” Lục Bắc Thần cọ cọ chiếc cốc café trong tay, cười mà như không cười: “Hơn nữa, nếu như tôi đã quyết tâm bám riết lấy anh tới cùng trong vụ án này thì chắc chắn thì phải điều tra cho ra ngô ra khoai.”
Thịnh Thiên Vỹ trầm mặc, nhìn chằm chằm cốc café trước mắt như đang suy tư gì.
“Anh làm kinh doanh, thế nên khi quyết định bất kỳ chuyện gì cũng đều phải suy tính thật kỹ rồi mới làm, đi một bước là phải nhìn lên phía trước ba, bốn bước.” Lục Bắc Thần dựa ra sau ghế, giọng điệu nhẹ nhàng: “Chủ động tới đây, chắc hẳn anh cũng đã cân nhắc thiệt hơn bên trong rồi.”
Thịnh Thiên Vỹ nhìn về phía anh: “Tôi chỉ không muốn kéo cả người vô tội vào chuyện này.”
“Ví dụ như… Hứa Đồng?”
“Nếu cậu đã biết Hứa Đồng vô tội vì sao tai mắt của các người còn bám riết cô ấy không buông?” Thịnh Thiên Vỹ không vui.
Biểu cảm của Lục Bắc Thần vẫn điềm đạm từ đầu tới cuối: “Cô ấy có vô tội hay không, một là phải xem anh còn giấu giếm gì hay không, hai là phải dựa vào chứng cứ. Tôi tin Hứa Đồng, chỉ đơn thuần dựa vào sự hiểu biết của tôi đối với cô ấy, tin vào nhân phẩm của cô ấy mà thôi.”
Thịnh Thiên Vỹ hơi nhíu mày, thầm nghiến răng.
Phòng hội nghị có lắp đặt camera, trừ phi có hành động bí mật hoặc truyền đạt tài liệu mật, nếu không không được phép tắt camera. La Trì và đám Ngữ Cảnh đang ngồi trong phòng làm việc, thông qua màn hình máy tính có thể nhìn thấy tình hình trong phòng hội nghị. Vụ án này liên quan rộng lớn, lại có xuất hiện một chiếc đèn xanh và một con rối gỗ cung cấp hướng suy luận mới, các thành viên tổ chuyên án gần như đã phải phân thân rồi.
Ba người Ngữ Cảnh, Phan An và Ngư Khương trước mắt khá nhàn rỗi. Họ thuộc phòng thực nghiệm, không chịu trách nhiệm phá án, chỉ phụ trách những manh mối hoặc chứng cứ mới xuất hiện, mà cũng phải thuộc lĩnh vực pháp y. Nói cho cùng, vụ án tới giờ phút này họ chỉ ngồi chờ lệnh. Trong CCTV, sắc mặt Thịnh Thiên Vỹ không tốt lắm, so với vẻ tuấn tú cương nghị mấy hôm trước, bây giờ trông anh ta có chút tiều tụy.
Phan An bê một đĩa lê đã được gọt sẵn ngồi lên sofa, chỉ quét nhanh qua CCTV chứ không xúm lại xem như họ. Bắc Kinh vào thu thời tiết hanh khô, lê trở thành loại hoa quả tốt nhất để ăn cho ngọt giọng. Một miếng lê được anh ta cắn giòn tan trong miếng, chảy cả nước, cái miệng ngoài việc ăn uống còn phát huy khả năng huyên thuyên.
“Cảnh sát La, nghe nói anh đang theo đuổi cô em gái út nhà họ Cố, để cô ấy biết được việc anh đang làm thì tôi thấy chuyện kết hôn của hai người xem như thất bại.”
La Trì dựa vào ghế, hai tay đút túi quần, từ tốn nói: “Cậu tưởng tôi muốn lo mấy chuyện này à? Nếu mà Thịnh Thiên Vỹ không phạm pháp ấy, tôi cũng rảnh rang.”
“Tôi cảm thấy anh ta là người tốt.” Ngư Khương đứng bên cạnh nói.
La Trì nghiêng đầu nhìn cô ta: “Cô gái, cô nhìn người tốt hay người xấu dựa vào cảm giác à?”
Ngư Khương nhướng mày: “Đương nhiên, có lúc giác quan thứ sáu của người phụ nữ còn hơn cả cái gọi là phân tích lý luận của đàn ông các anh đấy.”
“Người tốt hay người xấu không viết lên mặt đâu, người trông có vẻ rất tốt chưa biết chừng lại là thành phần sát thủ biến thái ấy chứ.” Ngữ Cảnh nhón một miếng lê trong đĩa của Phan An, bỏ vào miệng, phản bác lại Ngư Khương: “Hơn nữa, tôi chẳng tin vào cái trực giác của chị.”
Ngư Khương trước nay hay cãi vã với Ngữ Cảnh, ở trong phòng thực nghiệm hai người họ cãi từ chuyện công việc ra tới chuyện cuộc sống, nhưng chẳng phải vì hai người không ưa nhau, đơn thuần chỉ là sự khác biệt trong tính cách. Giống như lúc này đây, Ngữ Cảnh bẩm sinh đã có EQ siêu thấp chỉ một câu nói đã đắc tội với Ngư Khương. Cô lý luận với Ngữ Cảnh, Ngữ Cảnh bèn viện dẫn chứng cứ.
“Chị cảm thấy Thịnh Thiên Vỹ là người tốt nhưng bây giờ giáo sư Lục đang nghi ngờ anh ta. Chúng tôi đều cho rằng Cố Sơ là người tốt nhưng chị lại không thân thiện với cô ấy.”
Nghe xong câu này, Ngư Khương không vui: “Tôi vẫn chưa nói Cố Sơ là hung thủ thì phải?”
“Nhưng thái độ của chị đối với cô ấy còn ác liệt hơn cả đối với hung thủ.” Ngữ Cảnh hừ một tiếng.
Ngư Khương bị cậu ta nói đến nỗi mặt lúc trắng bệch lúc đỏ bừng. Có mấy lần cô muốn phản bác nhưng nghĩ bụng cậu ta chẳng biết gì cả nên thôi. Với lại, còn có một Phan An ở bên cạnh có vẻ rất hứng thú xem trò vui, cô chẳng hơi đâu làm con hề, bèn hờ hững đáp một câu: “Nói gì cũng phải suy nghĩ, mấy ngày nay không làm khó cô ta.”
Tối đó tâm tư của Lục Bắc Thần rất rõ ràng, cho dù cô không muốn thừa nhận đi nữa thì cũng có thể nhận ra anh nghiêm túc dường nào. Bao năm nay, bình thường những người trong phòng thực nghiệm vẫn có thể đùa cợt, nhưng khi Lục Bắc Thần thật sự trở mặt thì không ai dám nói thêm một câu, ngoại trừ cô. Thế nên, dù ở trong nước hay nước ngoài, phàm là những người trong phòng thực nghiệm đều biết ở trước mặt Lục Bắc Thần, cô có sự khác biệt. Còn về lý do, cô biết, anh biết, hầu như mọi người đều không biết. Lục Bắc Thần sẽ không cố tình nhấn mạnh, cô cũng chưa bao giờ nhắc tới trước mặt người ngoài.
Vậy mà tối đó, Lục Bắc Thần đã buông lời cảnh cáo cô, những lời ấy rót vào tai cô hệt như những chiếc gai nhọn, đâm vào tim khiến nó rỉ máu. Đối mặt với những lời cảnh cáo, cô chẳng thể làm được gì, chỉ còn cách lựa chọn im lặng. Thế nên, mặc cho bọn họ say sưa bàn tán mấy ngày nay rằng anh chiều người đẹp như thế nào, thậm chí còn nghe nói anh đã quyết định sẽ kết hôn, cô cũng chỉ biết đau trong lòng. Không dây vào được thì chỉ còn cách né tránh, không nhìn thấy mặc dù không phải là hết phiền nhưng ít nhất cô có thể kiểm soát tính tình của mình. Nếu ngày nào cũng đụng mặt Cố Sơ, chắc chắn cô sẽ không nhịn được mà túm cô ta lại, nói: Loại đàn bà hám của như cô có tư cách gì mà ở lại bên cạnh Vic?
Có những người trong tình yêu bị ăn một trăm miếng đậu cũng không chê kinh, có những người ngã lộn vô số lần vào cùng một cái hố vẫn không oán không hận. Lục Bắc Thần thích loại người hám của đó, cô cũng hết cách.
La Trì không cảm xúc với màn tranh cãi của Ngữ Cảnh và Ngư Khương. Anh làm cảnh sát, chưa bao giờ quan tâm ai tốt hay xấu qua lời nói, anh chỉ nhìn vào chứng cứ. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào camera, rất lâu sau mới nói một câu: “Chỉ mong Thịnh Thiên Vỹ sẽ hiểu, có những chuyện không phải dựa vào tiền tài và quyền thế là có thể giải quyết.”
Phan An ở bên kia uể oải tiếp lời: “Thịnh Thiên Vỹ là người thông minh, nếu không hôm nay anh ta đã chẳng tới.”
…
Đúng như Phan An đã nói, Thịnh Thiên Vỹ là một người thông minh. Hơn nữa cho dù có rơi vào khó khăn, một người thông minh cũng sẽ nghĩ ra cách để cứu mình. Cho dù lúc đầu anh ấy có bao nhiêu ý kiến với cảnh sát thì lúc này mọi chuyện cũng đã khác.
“Khi cậu nói cậu vì Tiffany mới tới, tôi đã dự cảm được cuộc đời của tôi rồi sẽ không bình yên.” Thịnh Thiên Vỹ cất giọng nhạt nhòa.
Lục Bắc Thần không lên tiếng, chỉ yên lặng lắng nghe. Anh chưa bao giờ lo lắng lần này Thịnh Thiên Vỹ sẽ lại giấu giếm như lần trước. Hôm nay anh ấy ắt sẽ khai toàn bộ những gì mình biết. Thế nên anh cũng không vội giục giã, cũng không nhanh chóng lên tiếng phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
“Nhưng mong mọi người hãy tin tôi, Mục Thanh Đăng lấy chồng, Mi Thủ mất tích đây chính là sự thật tôi có thể nói với mọi người.” Thịnh Thiên Vỹ thở dài: “Bên ngoài, tôi không thể thông báo Mi Thủ mất tích còn Tiffany bị điên, đành thống nhất nói rằng đã lấy chồng, dù sao thì chuyện này đồn thổi ra ngoài cũng không có lợi cho danh tiếng của tập đoàn.”
“Tôi có thể hiểu.”
“Tiffany đã bị Thẩm Cường đã đến phát điên năm năm trước. Cô ấy làm trợ lý cho tôi nửa năm, sau đó tôi mới biết cô ấy gần như ngày nào cũng bị dọa nạt.” Nhớ lại chuyện năm đó, giọng Thịnh Thiên Vỹ nặng nề: “Lúc đó Thẩm Cường vì Mi Thủ gần như phát điên, không những đe dọa trợ lý của tôi bằng lời nói mà còn ba lần bốn lượt làm tổn thương Tiffany, thế nên không còn cách nào khác tôi đành báo cảnh sát. Tôi để Thẩm Cường ngồi tù, không ngờ sau khi ra tù cậu ta vẫn không yên.”
Lục Bắc Thần uống một ngụm café, nói với anh ấy: “Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh không ngại kể từ người trợ lý đầu tiên của mình, Mục Thanh Đăng chứ? Đương nhiên, tôi có rất nhiều thời gian, café còn được uống miễn phí. Nếu anh muốn kể từ Quách Hương Vân, tôi cũng sẵn lòng lắng nghe.”
Thịnh Thiên Vỹ đang bưng cốc café, tay chợt run lên rồi nhìn về phía Lục Bắc Thần, sửng sốt: “Cậu biết Quách Hương Vân?”
“Chỉ cần có liên quan tới vụ án, muốn tra sẽ điều tra ra được, nhưng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.” Lục Bắc Thần kín đáo thu vẻ sửng sốt của anh ấy vào tầm mắt, nhẹ nhàng nói: “Cho dù là một vụ án lâu năm, không muốn lật cũng đã lật ra rồi, nói theo kiểu của các anh là ý trời, thế nên có giấu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, anh bảo có phải không?”
Thịnh Thiên Vỹ thở dài: “Nếu cậu đã điều tra ra được chuyện Quách Hương Vân vậy thì chắc cũng rõ bà ấy từng làm giúp việc trong nhà tôi.”
Khoảng thời gian tiếp theo, anh ấy bèn kể đầu đuôi câu chuyện của Quách Hương Vân cho Lục Bắc Thần. Từ thân thế bi thảm của Quách Hương Vân tới khi bà ta vào nhà anh ấy làm người giúp việc, rồi tới mối quan hệ có thể coi là thanh mai trúc mã giữa anh ấy và Mục Thanh Đăng, không giấu giếm gì nữa. Lục Bắc Thần không mở lời ngắt ngang, chỉ lắng nghe, chốc chốc lại rơi vào suy tư.
“Nói thật lòng, tôi không biết lúc đó vì sao Mục Thanh Đăng đột nhiên lại lấy chồng, đến tận bây giờ tôi vẫn không thể hiểu được chuyện này.” Sắc mặt Thịnh Thiên Vỹ nặng nề: “Trong tay Tề Tuyết và Thích Kiều Kiều đều có chữ ký của tôi, mặc dù không phải tôi ký nhưng tôi cũng không thể ngụy biện, sau đó cũng cố gắng điều tra tung tích của Mục Thanh Đăng để hỏi rõ ràng nhưng tới tận bây giờ tôi vẫn không có tin tức của Mục Thanh Đăng.”
“Ý của anh là, ban đầu người phản đối anh và Mục Thanh Đăng qua lại là bố anh?”
Thịnh Thiên Vỹ gật đầu. Về chuyện anh và Mục Thanh Đăng yêu nhau, người đầu tiên biết là bố, mà người có thái độ cứng rắn nhất cũng là ông ấy. Ông ấy dùng một lý do thường thấy nhất cũng có sức thuyết phục nhất để phản đối, đó chính là không môn đăng hộ đối.
“Thế còn bác gái?”
“Thanh Đăng từ nhỏ có thể nói là lớn lên trong nhà họ Thịnh, mẹ cũng có tình cảm với Thanh Đăng, thế nên bà không có quá nhiều ý kiến phản đối.” Năm đó sau khi quan hệ giữa hai người họ bị bại lộ, mẹ từng khuyên bố, đại khái là con cái có phúc của con cái. Rồi còn từng nói chuyện riêng với anh, tốt nhất là để Thanh Đăng học thêm, mặc dù xuất thân tầm thường nhưng nếu có học lực khá thì cũng có thể đưa tới trước mặt người khác. Mẹ đã nói vậy có nghĩa là trong lòng mẹ đã thừa nhận Thanh Đăng, tiếc là mấy lời này bị bố nghe thấy. Bố nổi trận lôi đình, thậm chí còn quát mẹ ngay trước mặt anh ấy, trách anh ấy hồ đồ.
Lục Bắc Thần khẽ gật đầu. Anh chưa từng gặp mẹ của Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Lăng nhưng cũng từng nghe danh tiếng của bà. Khi ông Thịnh còn sống, bà là một người mẹ hiền vợ đảm, sau khi ông Thịnh không còn, bà trở thành trụ cột của nhà họ Thịnh. Phải là một người phụ nữ thông minh thế nào mới có thể điều chỉnh mối quan hệ giữa gia đình và tập đoàn một cách nhẹ nhàng như thế. Vì vậy, Lục Bắc Thần cũng có thể hiểu được nguyên nhân năm xưa bà không bài xích Mục Thanh Đăng. Thứ nhất, có lẽ Mục Thanh Đăng thực sự khiến người ta thương yêu, nhà họ Thịnh không có con gái, Tưởng Lăng sinh lòng quý mến cô gái sống từ nhỏ bên mình cũng là chuyện thường; Hai là, ai hiểu lòng con bằng mẹ, chắc là Tưởng Lăng đã sớm nhận ra Thịnh Thiên Vỹ mặc dù thích Mục Thanh Đăng nhưng vẫn chưa đến mức bắt buộc phải lấy cô ấy, kiến nghị Mục Thanh Đăng học cao hơn để nghĩ có thể ‘khoảng cách sinh cái đẹp’, bà sợ rằng gây ra điều trái ngược, vốn dĩ chỉ là một chuyện tình cảm giản đơn, lỡ như gây thêm chuyện, ép Thịnh Thiên Vỹ vào con đường phản nghịch thì không hay, chi bằng cứ đưa Mục Thanh Đăng đi trước, lâu dần hai đứa nó đều sẽ hiểu thật sự đến với nhau vì tình yêu hay là sự dựa dẫm từ nhỏ tới lớn.
Đối với chuyện này, người nhìn rõ nhất không ai khác ngoài Tưởng Lăng, nhưng ông Thịnh không những nổi giận, thậm chí còn mất mạng vì chuyện này, nên tính chất đã thay đổi. Theo điều tra, khi làm việc ở nhà họ Thịnh, Quách Hương Vân luôn một mực trung thành, không cho phép ai dị nghị điều gì về nhà họ Thịnh. Ông Thịnh qua đời ít nhiều liên quan tới con gái bà nên Mục Thanh Đăng và Thịnh Thiên Vỹ càng không thể ở bên nhau nữa.
Nhưng về sau vì sao lại không tìm thấy tung tích Mục Thanh Đăng nữa?
Đừng nói là Thịnh Thiên Vỹ không tìm ra, kể cả là một người có quan hệ rộng như Chloe cũng không có cách nào lật được Mục Thanh Đăng ra.
“Có thể mô phỏng chữ ký của anh, ngoài Mục Thanh Đăng ra thật sự không còn ai khác ư?” Lục Bắc Thần nhíu mày rất sâu.
Thịnh Thiên Vỹ nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu, nói rất chắc chắn: “Chỉ có cô ấy có thể làm được.”
Một người đã lấy chồng mà lại biệt tăm biệt tích, chỉ có cô ấy bắt chước được chữ ký, nhảy ra vào đúng lúc này, là Mục Thanh Đăng đang chơi trò bịt mắt bắt dê với cảnh sát hay trong này còn ẩn tình nào khác? Chloe là cao thủ tìm người, phàm là những người cậu ấy tìm kiếm thì lên trời xuống đất cũng đều tìm được. Nhưng những lúc cậu ấy tìm không được thì nói theo cách của cậu ấy: Nếu cậu muốn tìm một người mà không ra, hoặc là đã chết hoặc là đã được giấu đi. Chết rồi thì còn có khả năng tìm ra, chứ bị giấu đi thì cậu muốn tìm cũng khó.
Mục Thanh Đăng, là chết rồi hay bị giấu đi đây?
“Quách Hương Vân chết rồi.” Thịnh Thiên Vỹ bất thình lình nói một câu.
Lục Bắc Thần nhìn về phía anh ấy, biết rằng anh ấy nói vậy ắt có nguyên nhân.
Nói tới đây, Thịnh Thiên Vỹ cũng không giấu nữa, bèn kể toàn bộ chuyện Hứa Đồng gặp phải ở nhà cũ của Thẩm Cường. Cuối cùng, bổ sung một câu: “Sau đó tôi lại đến một lần nữa thì bức di ảnh không còn nữa. Khi còn chưa tìm được tung tích của Quách Hương Vân, tôi chỉ có tin bà ấy đã chết.”
“Trước mắt những người tìm không ra tung tích đâu chỉ có mình Quách Hương Vân?” Lục Bắc Thần sa sầm mặt lại.
Mục Thanh Đăng, Quách Hương Vân, còn cả Mi Thủ, ba người này đều khó tìm ra tung tích.
Thịnh Thiên Vỹ hiểu ý của Lục Bắc Thần, bèn gật đầu: “Sau khi tập đoàn Viễn Thăng lên sàn giao dịch, vẫn luôn tiến lên cao, mặc dù bên ngoài có lời đồn, cũng có người lấy chuyện ba người trợ lý ra cố tình gây sóng gió nhưng bao nhiêu năm nay cũng đã được bộ phận quan hệ đè chặt xuống mới không xảy ra vấn đề lớn. Tôi biết chuyện này rốt cuộc cũng không giấu được, cũng đang tích cực tìm kiếm tung tích của họ, nhất là Mi Thủ nhưng vô ích. Còn về Tiffany, cô ấy đã điên, lại không tìm được người thân, tôi chỉ còn cách đưa cô ấy vào bệnh viện điều dưỡng, nếu không một khi để người ngoài biết thì đối với Thịnh Viễn là một cái họa không nhỏ.”
Lục Bắc Thần trầm mặc giây lát, lại chuyển ánh mắt tới camera giám sát ở gần đó. Anh biết sau đó là ánh mắt của La Trì. Cậu ấy chắc chắn theo dõi sát sao căn phòng này, cũng biết rõ La Trì quan tâm tới điều gì. Qua hai lần tiếp xúc, rõ ràng La Trì cũng đã khiếp đảm khả năng lấy nhu khắc cương của Thịnh Thiên Vỹ, chỉ sợ anh ấy không khai báo thành khẩn nhưng rõ ràng La Trì đã lo thừa. Lần này Thịnh Thiên Vỹ giống như đang cầu cứu anh. Camera chưng ra đó, Thịnh Thiên Vỹ muốn không nhìn thấy cũng khó, vậy mà anh ấy không yêu cầu tắt đi, đủ thấy thành ý của anh ấy.
“Hứa Đồng cũng bị dọa nạt, tôi nghĩ không chỉ một lần.” Rất lâu sau, Lục Bắc Thần hỏi.
Thịnh Thiên Vỹ ngẫm nghĩ rồi kể lại hai lần bị dọa của Hứa Đồng ở Bắc Kinh và Thượng Hải.
“Anh cho là Thẩm Cường làm?”
“Tôi không nghĩ ra được ai khác.” Thịnh Thiên Vỹ suy tư: “Dùng đèn xanh dọa người là trò của Thẩm Cường, hơn nữa cũng phát hiện được không ít đèn xanh trong nhà anh ta. Người tuy đã chết rồi nhưng chưa chắc người chết thì đã không giở được trò. Cho dù không phải Thẩm Cường đích thân ra tay thì chắc chắn cũng là kẻ nào có liên quan tới cậu ta.”
Lục Bắc Thần nghĩ: “Vậy bài đồng dao là thế nào?”
Thịnh Thiên Vỹ chau mày: “Hứa Đồng nhận được con rối gỗ cũng có bài đồng dao, nhưng tôi thật sự không hiểu nó ám chỉ điều gì. Có lẽ, chỉ để tăng thêm hiệu quả dọa nạt?”
Tuyệt đối không phải vậy, Lục Bắc Thần hiểu rất rõ trong lòng. Nếu chỉ đơn thuần là nghe được từ miệng con rối gỗ thì cũng thôi, có lẽ anh sẽ tin nó chỉ có tác dụng dọa người, nhưng lại nghe từ miệng một ‘kẻ điên’ ẩn nấp bao năm trong bệnh viện điều dưỡng, lẽ nào chuyện này không quái dị ư?
“Trước đây Tiffany có từng nhắc đến bài đồng dao này với anh không?”
Thịnh Thiên Vỹ lắc đầu: “Nói chính xác thì tôi cũng lần đầu tiên nhìn thấy con rối gỗ đó.”
“Đợi đã.” Lục Bắc Thần cảm thấy khó hiểu: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy? Chẳng phải Thẩm Cường cầm đèn xanh và rối gỗ dọa người ư?”
“Không.” Thịnh Thiên Vỹ đáp chắc nịch: “Cậu ta chỉ dùng đèn xanh để dọa Tiffany, hơn nữa trước đây tập đoàn cũng chỉ xuất hiện lời đồn về đèn xanh, không có con rối gỗ. Chỉ có Hứa Đồng là không những nhận được đèn xanh mà còn nhận được con rối gỗ đọc bài đồng dao.”
Lục Bắc Thần nghe xong lại chìm vào suy nghĩ.
…
“Người dọa Hứa Đồng không phải Thẩm Cường, nói chính xác là ngay từ đầu người dọa Hứa Đồng đã không phải là Thẩm Cường.”
Sau khi Thịnh Thiên Vỹ rời khỏi cục cảnh sát, tổ chuyên án bắt đầu họp. Trong buổi họp, Lục Bắc Thần phát biểu suy nghĩ của mình.
La Trì đồng ý với Lục Bắc Thần, lần này Thịnh Thiên Vỹ hoàn toàn hợp tác, đã kể toàn bộ những chuyện về nhà họ Thịnh và Quách Hương Vân cùng những chuyện mình biết, điều này khiến La Trì cũng có suy nghĩ mới về vụ án. Tập đoàn Thịnh Viễn bắt đầu lan truyền chuyện ba người trợ lý mất tích, lời đồn quỷ lấy mạng là sau khi Mi Thủ mất tích, vậy thì không khó lý giải, người khiến mọi người hoang mang trong công ty là Thẩm Cường. Anh ta làm hết chiếc đèn xanh này tới chiếc đèn xanh khác với mục đích hù dọa nhân viên. Cho tới Tiffany tới làm trợ lý của Thịnh Thiên Vỹ thì Thẩm Cường mới tập trung vào Tiffany. Nhưng lúc đó dù là đồn đại hay việc Tiffany bị dọa cũng không nói tới rối gỗ.
Hứa Đồng bị dọa, thủ đoạn của đối phương trông có vẻ giống Thẩm Cường nhưng sự tồn tại của con rối gỗ lại bộc lộ điểm khác. Rốt cuộc là kẻ nào đang che mắt mọi người?
Mấy người đang thảo luận thì Ngữ Cảnh gõ cửa đi vào. Cậu ấy đang chịu trách nhiệm theo dõi tình hình vết thương của Tề Tuyết, sau khi có kết quả kiểm tra, cậu ấy bèn mang báo cáo tới phòng họp.
Lục Bắc Thần đón lấy xem, đầu mày nhíu lại. La Trì thấy vậy bèn hỏi: “Sao thế?”
Anh đặt báo cáo lên mặt bàn, ánh mắt lạnh lẽo: “Tề Tuyết… đã nói dối.”