Một chiếc hộp không to không nhỏ, lắc lắc cũng không có âm thanh gì. Cô tò mò, nhanh nhẹn xé lớp giấy bọc ra. Là một chiếc hộp trang sức nhỏ được làm rất đẹp, Cố Tư nhìn mà cảm thấy kỳ lạ. Cô bạn cũng phòng vô cùng hóng hớt: “Lẽ nào cảnh sát La của cậu cầu hôn với cậu? Nhẫn cầu hôn?”
“Sao cậu nhiều chuyện thế hả?”
“Cái tên của người gửi to lù lù ra kia kìa, tớ đâu có xem trộm đâu.” Cô bạn lập tức thanh minh rồi hiếu kỳ thúc giục: “Mau mở ra xem đi, chưa biết chừng là nhẫn thật đấy.”
“Nói linh tinh.” Cố Tư trách móc.
Bây giờ, gần như các sinh viên toàn khoa đều biết chuyện La Trì theo đuổi cô, bắt nguồn từ việc khoảng thời gian trước lúc đi chấp hành nhiệm vụ anh có tiện đường rẽ qua Quỳnh Châu. Lúc đó cô đang nghe giảng một tiết công khai trên giảng đường bậc thang, sau khi hết tiết bèn thấy La Trì ôm một bó hoa to đứng trên bậc thềm bên ngoài. Có thể nhận ra anh thật sự đang làm nhiệm vụ, mặc cảnh phục, từ xa đã cực kỳ nổi bật trong vẻ cao lớn uy nghiêm.
Xung quanh có rất nhiều sinh viên thích náo nhiệt, khiến cho Cố Tư không biết giấu mặt đi đâu, muốn trốn cũng không có chỗ trốn, đành bấm bụng bước lên. Cô trò chuyện vài câu, anh bèn rút một chiếc hộp trang sức từ trong túi áo ra. Cô bật mở, thấy đó là một sợi dây chuyền, thương hiệu vẫn còn lủng lẳng, cho dù không có giá cô cũng biết không hề rẻ. Có lẽ anh sợ cô không nhận nên nói một câu vụng về: Đây là quà chị gái em nhờ anh mang cho em.
Cô bèn bảo: Không phải sinh nhật em, cũng không phải ngày lễ gì, vì sao chị em lại tặng cái này?
Một câu hỏi khiến anh á khẩu. Cô bèn nhét chiếc hộp trở lại tay anh và nói: Trả anh đấy, em không thích dây chuyền vàng đâu, thô quá. Thực tế là sợi dây ấy rất đẹp, nhưng cô không thể nhận, nhận quà của anh còn ra cái gì? Với lại, anh là cảnh sát, tiền lương mỗi tháng là cố định. Mở đầu đã thế này, lỡ sau này anh thắt lưng buộc bụng để thường xuyên mua mấy thứ trang sức kiểu đó cho cô thì sao?
La Trì rất dễ gạt, thấy cô từ chối lại tưởng cô không thích thật, nhất thời đứng đực ra như khúc gỗ. Cô không đành lòng bèn giật lại bó hoa trong tay anh, cười nói: Tặng em phải không? Em thích cái này hơn.
Anh bèn cười.
Cô cúi đầu ngắm hoa, không nói gì, anh cũng im lặng. Khi cô ngẩng đầu lên, phát hiện anh cứ nhìn mình mãi, chợt nói một câu: Đồ ngốc.
Anh tươi cười bước lên nói với cô: Anh còn nhiệm vụ, không ở lại lâu được, sắp phải đi rồi.
Thế thì anh đi đi.
Anh lập tức giữ cô lại, cô nhìn anh nghi hoặc. Anh lại bạo dạn nói một câu: Em… có thể hôn anh một cái không?
Cô sửng sốt.
Thấy vậy, anh tưởng cô xấu hổ, lập tức sửa lại: Không sao, không sao. Anh hôn em cũng được.
Kết quả, khi cô còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã hôn cô một cái.
Lúc đó, các bạn xung quanh đều vỗ tay rầm rầm…
Nghĩ tới đây, Cố Tư bất giác xoa xoa khóe môi, tim bắt đầu đập thình thịch. Chuyện này đã trôi qua một khoảng thời gian rồi, nhưng mỗi lần nhớ lại hơi thở của cô vẫn còn dồn dập, bờ môi dường như vẫn vương hơi ấm của anh cùng cảm giác ngứa ngáy khi những sợi râu mới mọc của anh cọ vào. Hôm đó nắng rất đẹp, anh cười lên cũng rất quyến rũ, còn cả hơi thở khi anh lại gần, mùi xạ hương cương nghị, nam tính…
“Này, cậu mở ra xem đi chứ.” Cô bạn giục giã.
Lúc này Cố Tư mới tỉnh lại khỏi dư vị, mở chiếc hộp ra. Cô bạn sấn tới, chau mày: “Đây là cái gì? Vòng tay hả?”
Quả thật là một chiếc vòng đeo tay nhưng không phải loại hay gặp trên thị trường. Cố Tư cầm lên, ngắm nghía tỉ mỉ, rất độc đáo cũng rất khác lạ, nhất là hình ảnh bên trên, mang một tình cảm khác. Trước đây cô thật sự chưa từng nhìn thấy loại vòng này, trông có vẻ giống như làm thủ công.
“Tớ bảo này, anh cảnh sát La đó cũng keo kiệt quá đấy? Tặng cậu một vật bé tý thế này á?” Cô bạn bĩu môi.
“Tớ cảm thấy rất đẹp.” Nói rồi, Cố Tư đeo lên.
“Không lẽ cậu thật sự thích anh cảnh sát đó rồi?”
Cố Tư nhét chiếc hộp vào trong ngăn kéo, gẩy gẩy món đồ nhỏ trên vòng đeo tay, trả lời tùy ý: “Anh ấy không tốt à?”
“Trông thì cũng bảnh bao, nhưng nghề nghiệp nguy hiểm.” Cô bạn suy nghĩ rất thực tế: “Trên mạng nói rồi, cảnh sát là nghề nguy hiểm nhất.”
Cố Tư mặc kệ.
“Nhưng mà anh ấy là người Thượng Hải, có hộ khẩu thành phố, ở Thượng Hải chắc chắn cũng có nhà chứ, điều kiện cứng không tệ.”
Cố Tư nhìn cậu ta: “Cậu nghĩ xa quá nhỉ.”
“Thời buổi này tìm đàn ông phải nhìn xa ra mới được.” Cô bạn cười: “Điều kiện của cảnh sát La không tệ, xem ra còn là sếp của mấy tay cảnh sát, một tháng kiếm được không ít. Nhưng tớ cảm thấy bên cạnh cậu đâu thiếu người giàu có, ông chủ biểu diễn của cậu chẳng phải cũng đang theo đuổi cậu sao?”
“Tớ không thích ông ta.” Cố Tư phủ nhận thẳng thừng.
“Vậy cậu thích ai? La Trì?”
Mặt Cố Tư nóng bừng, buông một câu: “Tớ thích ai còn cần báo cáo với cậu à?”
Cô tắm rửa qua loa rồi thay bộ quần áo ngủ. Chín giờ tối, các cô gái khác trong phòng cũng đã về, mồm năm miệng mười. Bây giờ ít phải học, họ cũng mạnh ai người nấy chạy ra ngoài kiếm tiền. Vào được trường này đều là sinh viên nghệ thuật, thế nên ai cũng cao ráo xinh xắn. Cô gái ngủ ở tầng trên của Cố Tư hôm nay đi casting, trông có vẻ phấn khích lắm, có lẽ là chắc tới tám, chín phần rồi.
Cố Tư không có tâm trạng trò chuyện với họ, cô dựa vào giường đọc sách. Có cô bạn tinh mắt liếc thấy chiếc vòng tay, ngạc nhiên hỏi cô mua ở đâu, cô chỉ hờ hững trả lời một câu: Bạn tặng. Họ đều cười rất quỷ quyệt: Cảnh sát La đó chứ gì?
Trước khi tắt đèn, họ đều đi tắm rửa, phòng ngủ bèn trở nên yên tĩnh. Cố Tư nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định gọi cho La Trì. Đầu kia nhận máy rất nhanh, hình như đang ở bên ngoài nên hơi ồn.
“Anh từ thôn Tần trở về rồi à?”
“Đúng.” La Trì hét to. “Sao em chưa ngủ?”
“Mới có mấy giờ.” Sợ anh đang làm nhiệm vụ, cô lại nói: “Anh bận thì em cúp máy đây.”
“Không sao, không sao. Anh đang ăn cơm.” La Trì vội nói.
“Ồ, ăn gì vậy?”
“Hầy, thì ăn tạm cái gì bên ngoài thôi, quán nhỏ mà, đông người.”
Nghe chất giọng dày dặn của anh, chẳng hiểu sao cõi lòng Cố Tư cứ ngứa ngáy. Cô hắng giọng nói: “Ăn mấy quán đó không vệ sinh đâu, anh chú ý một chút.”
“Ừ.”
Cố Tư mím môi cười khẽ: “Cảm ơn món quà của anh nhé.”
“Không lẽ em định trả lại anh? Lần này không phải dây chuyền vàng, vòng tay vàng gì đâu.”
“Lần này em thích nên sẽ không trả lại anh đâu.”
Ở đầu kia, La Trì hớn hở.
“Vòng tay đặc biệt lắm.” Cố Tư nói.
“Anh đoán ngay là em thích nên mua tặng em, coi như quà Tết Dương lịch.”
“Vậy có phải em cũng cần tặng anh quà không? Có qua có lại ấy mà.”
Đầu kia cười sảng khoái: “Tặng luôn em cho anh đi.”
“Anh có ý gì?”
“Ý của anh còn chưa rõ à?”
“Đừng có được nước lấn tới.”
“Được được được, anh không chọc em nữa.” Hình như ở bên đó La Trì đang ăn mỳ, có vẻ rất ngon miệng, nói tiếp: “Em là bạn gái của anh, anh phải nhường em một chút.”
“Ai là bạn gái của anh?” Cố Tư cao giọng.
Các cô gái tắm rửa xong đã quay về, vừa hay nghe thấy câu này, thì thầm cười với nhau.
“Dĩ nhiên em là bạn gái của anh rồi, nếu không sao ngày nào anh cũng gọi điện thoại?”
“Anh là cảnh sát hay lưu manh thế hả?” Cố Tư bị cười càng ngượng ngập hơn: “Không nói với anh nữa, đáng ghét.”
Ngắt điện thoại, cô bạn tầng trên bước tới cười: “Tớ thấy cậu là ngoài rắn trong mềm, một chiếc vòng tay đã cột chặt được cậu rồi.”
“Đúng đấy, Tư Tư, cậu vừa xinh đẹp lại trẻ trung, không thể bị một người đàn ông trói buộc nhanh như vậy được. Chúng ta phải suy tính cho sau này. Đừng nói là đáng giá trăm tỷ, dù là triệu hay chục triệu cũng phải tính.”
Cố Tư ném di động qua một bên, hậm hực: “Tỷ với trăm tỷ thì sao? Có những lúc tiền có thể hại người đấy.” Cô từng sinh ra trong một gia đình giàu có, cuối cùng chẳng phải vẫn nhà tan cửa nát đó sao? Lưu Kế Cường cũng đâu có nghèo, cuối cùng vẫn rơi vào thảm cảnh đi tù. Cô từng nhào lộn qua lại giữa những người có tiền như thế, cuối cùng mới nhận ra chẳng gì thực tế bằng những tháng ngày bình an vô sự.
…
Chẳng mấy chốc đã tới Tết Dương, La Trì từ thôn Tần trở về cũng đem theo không ít tin tức mới, đẩy vụ án tiến thêm một bước rất lớn. Bên này, báo cáo DNA của Tưởng Lăng và Thịnh Thiên Vỹ từng khiến vụ án rơi vào đình trệ, không ít thành viên tổ chuyên án cho rằng báo cáo không có vấn đề nhưng Lục Bắc Thần kiên quyết giữ thái độ nghi ngờ. Tới tận khi Phan An ‘giao lưu’ một lượt với Quách Hương Vân bị cảnh sát đưa về, lấy được lông tóc trên người bà ta, cuối cùng đã cung cấp một chứng cứ hoàn toàn mới cho Lục Bắc Thần và tổ chuyên án.
Quách Hương Vân điên điên khùng khùng, sau khi vừa gặp bà ấy, hốc mắt Thịnh Thiên Vỹ đã ửng đỏ. La Trì muốn anh ấy xác nhận thân phận. Anh ấy thừa nhận người đàn bà điên khùng này chính là Quách Hương Vân, cũng chính là bà lão đi giày hoa mà Hứa Đồng nói.
Vậy thì nảy sinh vấn đề, ai đã đưa Quách Hương Vân tới ở đối diện nhà Thẩm Cường? Có thể nhận ra bà ta điên thật. Là ai đang lợi dụng một người điên để giả ma giả quỷ?
Khi làm xong báo cáo mới tinh, Lục Bắc Thần nói: “Tưởng Lăng trộn lẫn thật giả. Qua so sánh, lúc đó bà ta đưa mẫu xét nghiệm của Quách Hương Vân cho cảnh sát.”
“Nói vậy là bà ta luôn tiếp xúc với Quách Hương Vân?”
Đây là suy đoán dễ thấy nhất nhưng Lục Bắc Thần phủ định: “Không, đây là mẫu lông tóc chứa chân lông đã được lưu giữ, đông lạnh rất lâu.”
Tổ chuyên án sửng sốt.
“Điều này chứng tỏ, Tưởng Lăng đã sớm dự liệu được rồi sẽ có ngày hôm nay, thế nên đã chuẩn bị đầy đủ chu toàn.” Lục Bắc Thần đưa ra kết luận…