Chương 172:
“Ừm, nói chung là phải đeo thế này, không cho phép lấy xuống” Du Ánh Tuyết nắm lấy ngón áp út của anh: “Sau này nếu như có người phụ nữ nào đó để ý đến chú thì chú lập tức đưa ngón tay ra cho cô ta xem.”
Kiêu Phong Khang khẽ cười cười.
Hồ Minh Tuấn từng nói hôn nhân là nhà tù, chiếc nhãn trên tay cứ như xiêng xích vậy, hoàn toàn khiến con người mất đi tự do, không khác nào như ở trong tù cả.
Nhưng giờ phút này… anh lại cảm thấy cảm giác bị người khác xiềng xích lại cũng rất tốt.
Ngón tay dài của Kiều Phong Khang lấy chiếc nhẫn nữ xuống, rũ mắt nhìn cô rồi lại thay cô đeo lên ngón áp út.
“Ánh Tuyết, gả cho tôi sớm một chút đi” Kiều Phong Khang nắm lấy tay cô, trâm giọng mở miệng nói.
Du Ánh Tuyết ngước mắt nhìn anh, trong ánh mắt của anh tất cả đều là vẻ nghiêm túc khiến cô hơi ngẩn người.
“Vốn tôi cho rằng mình có thể kiên nhẫn đợi em thêm bốn năm nữa nhưng mà bây giờ xem ra… tôi đã đánh giá cao sức nhãn nại của mình rồi” Bàn tay Kiêu Phong Khang nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ngón tay triền miên vuốt ve trên gò má Du Ánh Tuyết.
Ánh mắt anh đen láy, thâm sâu tựa như muốn nuốt cô vào bụng mình vậy: “Gả cho tôi sớm một chút, như vậy em mới có thể vĩnh viễn không rời khỏi tôi…
Du Ánh Tuyết khẽ nheo mắt, đối diện với ánh mắt của Kiều Phong Khang.
Chẳng lẽ là cô sinh ảo giác rồi sao? Tại sao cô lại luôn cảm thấy trong ánh mắt anh hiện lên chút bất an vậy chứ.
Thế nhưng điều khiến anh vui mừng chính là cô bé này đã không giống như trước kia mà cứ luôn miệng từ chối anh nữa.
“Đây là quà sinh nhật lần trước cháu đưa cho chú, còn một thứ muốn bổ sung cho anh nữa”
Du Ánh Tuyết từ trên đùi Kiều Phong Khang đứng dậy, kéo lấy tay anh khỏi miếng thảm dưới đất.
Hai người cùng dắt tay nhau, chiếc nhãn trên tay chạm vào nhau lóe sáng vô cùng chói mắt dưới ánh đèn.
Kiêu Phong Khang ngôi trên bàn ăn chờ đợi, ngay lúc đèn trân bị tắt ngúm, anh khẽ nhướng mày.
Sau đó…
Một bóng dáng nhỏ xinh cầm lấy bánh ngọt chậm rãi xuất hiện trong bóng tối, chỉ có ánh sáng le lói duy nhất trên ngọn nến chiếu rọi vào gương mặt nhỏ nhắn khiến anh mê đắm kia.
Vào giờ phút này, nụ cười ẩn hiện dưới ánh nến của cô rất đẹp.
Rất nhiều năm về sau, gương mặt vui vẻ này vẫn khắc sâu trong đáy lòng anh. Anh vĩnh viễn cũng sẽ không quên được đêm nay cô tặng anh một chiếc nhẫn, nói với anh một câu “Sinh nhật vui vẻ”…
Anh cảm thấy đêm hôm đó, tất cả mọi chuyện đều rất tuyệt vời, đẹp đến mức khắc sâu trong ký ức anh. Cho dù bọn họ có chia xa thì vĩnh viễn cũng không quên được…
Ngay đêm đó, Du Ánh Tuyết nằm ngủ trong ngực anh, cô ngủ rất say.
Thế nhưng…
Cô lại nằm ác mộng, trong mộng có mẹ.
Dường như bà ấy rất đau khổ, co rút một chỗ ở trên đất, khổ sở câu xin ai đó. Du Ánh Tuyết tiến lên, cố gắng muốn nhìn rõ đối tượng mẹ mình đang cầu xin tha thứ, thế nhưng tất cả đều rất mơ hồ.
Cho dù cô cố gắng thế nào đi nữa cũng không nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương.
Cô ôm mẹ đứng dậy, mẹ gắt gao siết chặt vào tay cô, đôi môi tái nhợt lên tiếng năn nỉ: “Ánh Tuyết, đừng ở bên cạnh cậu ấy… đừng ở bên cạnh cậu ấy…”
Du Ánh Tuyết lập tức tỉnh dậy, trên trán xuất hiện một tâng mồ hôi mỏng.
Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong ngực vẫn có thể cảm giác được sự tuyệt vọng của mẹ.
Rõ ràng là nằm mơ, thế nhưng cuối cùng lại rõ ràng như vậy. Tại sao cảm giác kia chân thật đến mức khiến lòng cô đau nhói chứ?
“Sao vậy?”
Kiêu Phong Khang tỉnh giấc, anh cúi đầu xuống nhìn cô đang nằm trong ngực mình, thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì khế cau mày: “Gặp ác mộng sao?”
Du Ánh Tuyết lắc đầu.
Cuối cùng lại lưu luyến hơi ấm trong ngực anh, ôm lấy Kiều Phong Khang thật chặt.
Nghe thấy hô hấp của anh, nghe tiếng trái tim anh đập, rốt cuộc buồn phiền trong lòng cô đã giảm bớt rất nhiều.
“Chỉ là cháu nằm mơ thấy mẹ mà thôi…”
“Nằm mơ thấy gì?”