Chương 177:
Trong lúc hai người đang trò chuyện, Du Ánh Tuyết đi ra.
Sự vui vẻ trên mặt Lâm Vân Thanh lập tức thu lại, thay vào đó là giả vờ lạnh lùng.
Du Ánh Tuyết bưng lấy hai ly trà nóng, đầu tiên là rót cho bà chủ nhà một ly, sau đó lại đưa ly khác cho mẹ.
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Lâm Vân Thanh, thấy bà ấy vẫn xụ mặt như cũ thì trong lòng lại hơi lo lắng bất an.
“Mẹ, con để nước của mẹ ở đây nhé, đợi một lát nguội bớt thì sẽ đút cho mẹ.”
Du Ánh Tuyết đặt trà nóng lên đầu giường.
Trong lòng Lâm Vân Thanh thâm hạ quyết tâm, bà ấy đưa tay ra trực tiếp hất văng ly nước xuống đất.
“Choang” một tiếng, âm thanh chiếc ly bị đập tan nát.
Nước nóng vang khắp nơi.
Tung tóe đến trên tay Lâm Vân Thanh, lập tức khiến cho làn da bà ấy đỏ bừng lên.
Du Ánh Tuyết vô cùng kinh ngạc, cô vội vàng tỉnh hồn lại rồi hô lên: “Mẹ, để con xem vết thương của mẹ một lát đi”
Bà chủ nhà cũng sững sờ.
“Không cần” Lâm Vân Thanh đẩy tay cô ra, gương mặt tràn đầy lạnh lùng: “Con không cần còn phải thương 3 1U xót, chúng ta không có quan hệ gì cả.
Chỉ cần nhìn sơ thì Du Ánh Tuyết đã thấy bàn tay mẹ bị nóng đến đỏ bừng.
Trong lòng cô lập tức đau nhói, Du Ánh Tuyết nhanh chóng đứng thẳng người lên đi lấy hộp thuốc mang về từ bệnh viện.
Cuối cùng, bên trong chỉ tìm được một hộp thuốc mỡ.
“Mẹ, mẹ tức giận thì cũng nên cẩn thận một chút, trước tiên thoa chút thuốc đã rồi lại nói sau” Cô vừa nói vừa nắm lấy tay mẹ mình.
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của bà ấy càng nặng nề hơn giống như rít từng chữ từ kế răng vậy.
Bà chủ nhà ở bên cạnh nghe xong thì chợt bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là chuyện như vậy nên hai người mới ầm ï. Du Ánh Tuyết à, cháu là một đứa bé ngoan, bây giờ mẹ cháu lại đang trong tình huống đặc biệt, cháu đừng không nghe lời mẹ mà. Bây giờ cháu còn nhỏ, đang tuổi đi học nên đừng yêu đương thì sẽ tốt hơn”
Du Ánh Tuyết lo sợ nhìn chằm chằm vào mu bàn tay đỏ bừng của mẹ, cô không nói gì mà chỉ khụy gối xuống: “bịch” một tiếng quỳ trên đất.
Lâm Vân Thanh vô cùng chấn động, quay mặt sang nhìn cô.
Bà chủ nhà cũng sửng sốt trong chốc lát.
“Du Ánh Tuyết, con!” Lâm Vân Thanh quát lên một tiếng.
Du Ánh Tuyết cố chấp quỳ xuống, hai mắt cố chấp nhìn chằm chằm vào bà ấy.
Hốc mắt bà ấy đỏ bừng, trong lòng đã mềm nhữũn.
Thế nhưng, tuy mềm lòng nhưng ngoài miệng vẫn lạnh lùng như cũ: “Con đừng tưởng rằng quỳ như vậy thì mẹ sẽ đồng ý. Nếu như con muốn quỳ thì cứ quỳ đi, quyết định của mẹ tuyệt đối sẽ không dao động đâu”
“Mẹ, con thật lòng yêu anh ấy mà”
“Yêu?” Lâm Vân Thanh bật cười, trong mắt ánh lên nước mắt: “Du Ánh Tuyết, đừng tưởng rằng yêu đương là chuyện dễ dàng như vậy. Trên thực tế, tình yêu về sau sẽ có rất nhiều điều xấu xa mà con không thể tưởng tượng được đâu.
“Con không cần biết về sau sẽ như thế nào, nhưng mà… ít nhất con biết rằng bây giờ con rất tốt” Du Ánh Tuyết giữ vững.
Bởi vì yêu, nên tất cả mới có thể kiên trì như thế.
“Tốt sao? Con có biết nhà họ Kiều… Lâm Vân Thanh nói đến đây thì bỗng nhiên dừng lại. Giờ phút này, bà ấy muốn nói hết tất cả mọi chuyện ra.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ say đắm của con gái thì từ đầu đến cuối lại không thể mở miệng được.
Làm sao bà ấy đành lòng đánh tan giấc mộng tình yêu tốt đẹp của con gái mình chứ?
“Mẹ, mẹ muốn nói gì vậy?”
Du Ánh Tuyết thấy mẹ không tiếp tục nói hết câu thì lên tiếng chất vấn.
Dáng vẻ mẹ muốn nói lại thôi khiến cho cô vô cùng tò mò, cô luôn cảm thấy sau lưng chuyện này có rất nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Kiêu mà cô không biết.
“Không có gì cả…” Lâm Vân Thanh lắc đầu: “Nếu như con vì cậu ấy mà quỳ xuống như vậy thì cứ quỳ đi, nhưng mà con phải biết rằng cho dù con quỳ bao lâu đi nữa thì mẹ cũng không thay đổi quyết định đâu”
Du Ánh Tuyết vẫn luôn quỳ ở mép giường.
Mười phút sau, đầu gối đã đau nhói.
Hai mươi phút sau, hai chân vừa đau vừa tê dại.
Nhưng mà từ đầu đến cuối lưng của cô vẫn luôn ưỡn lên thẳng tắp, chưa từng dao động.
Lâm Vân Thanh nhắm chặt hai mắt lại, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý đến cô nữa.