Chương 193:
Ông ta không do dự giờ di động lên sát tai nghe máy.
“A lô!”
“Cháu chào ông nội, cháu là Ánh Tuyết ạ” Giọng nói của Du Ánh Tuyết vừa trầm thấp vừa có chút mệt mỏi.
“Ông biết, cháu nói đi”.
“…Cháu, có một người bạn cũ muốn gặp ông nên cháu muốn hỏi xem bây giờ ông đang ở đâu ạ?”
Kiều Thanh Lương bỗng ngẩn người.
Ba chữ “người bạn cũ” đập thẳng vào trái tim của ông ta khiến bàn tay đang cầm điện thoại di động cũng run lên, hồi lâu sau ông ta mới báo cho cô địa chỉ của sân golf.
Sau khi cúp điện thoại thì Kiều Thanh Lương bỗng trở nên trầm mặc, hồi lâu sau ông ta vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Kiều Quốc Thiên nhìn ông ta mấy lần, rốt cuộc cũng không kìm được vội hỏi: “Cha, cha không sao chứ ạ? Du Ánh Tuyết đã nói gì mà khiến cho cúp điện thoại rồi mà tâm hồn vẫn treo ngược cành cây thế ạ?”
Đến lúc này Kiều Thanh Lương mới tỉnh táo lại như cũ.
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Kiều Quốc Thiên dần trở nên sâu thẳm, rồi càng lúc càng phức tạp.
“Đã nhiều năm như vậy mà tại sao ta chưa từng nghe con hỏi chuyện về mẹ đẻ của mình lấy một câu thế? Con chưa từng cảm thấy tò mò à?”
Kiều Quốc Thiên không ngờ ông cụ lại bỗng nhiên nhắc đến người đó, vẻ mặt của anh ta khẽ tái đi. Nhưng những suy nghĩ trong đôi mắt ấy cũng dần biến mất, tất cả lại trở nên phẳng lặng bình tĩnh, thậm chí còn có chút lạnh lùng.
“Con không tò mò! Tại sao con phải tò mò về một người phụ nữ cực kỳ vô trách nhiệm như vậy ạ?”
“Đó là do con đã hiểu lầm bà ấy. Bà ấy cũng không phải là một người vô trách nhiệm đầu, nếu thật sự muốn phủ bỏ mọi trách nhiệm thì sao bà ấy có thể chịu đựng được mọi áp lực để sinh con ra như vậy chứ?”
“Cha, con không muốn nói chuyện về bà ta. Cha cũng không phải nói đỡ cho bà ta làm gì, dù bà ta có là người phụ nữ như thế nào thì con cũng không hề có hứng thú muốn tìm hiểu!” Kiều Quốc Thiên đáp, giọng điệu vẫn rất thản nhiên, lạnh lùng.
Thấy vậy thì Kiều Thanh Lương bỗng thở dài, ông ta lại cảm thấy hổ then.
Lúc Quốc Thiên vẫn còn phải quẩn tã đã bị ông ta cướp đi. Khi đó, bà ấy đã gào khóc với dáng vẻ vô cùng tuyệt vọng, giọng nói đó đến bây giờ vẫn còn vang vọng như ở bên tai, giày vò thần kinh của ông ta.
Mà ngày hôm nay…
Có lẽ bà ấy muốn gặp mặt một lần nhi!
Chẳng bao lâu sau. Du Ánh Tuyết đã xuất hiện ở sân golf với Lâm Vân Thanh.
Đã trôi qua nhiều năm như thế nhưng trong khoảnh khắc Kiều Thanh Lương nhìn thấy Lâm Vân Thanh thì ông ta vẫn cảm thấy rung động như xưa.
Ánh mắt ông ta nhìn bà ấy vô cùng run rẩy, cứ nhìn như thế mãi, chẳng dứt ra nối.
Mấy năm qua, dấu vết của thời gian đã hằn rõ nét phong sương trên gương mặt của bà ấy. Có lẽ trong những năm này cuộc sống của bà cũng không được suôn sẻ vì trong tâm trạng và vẻ mặt của bà đã kém hơn trước rất nhiều.
Trước đây, ít ra khi ở với Du Tuấn thì nụ cười của bà ấy vẫn rất trong sáng.
Trong sáng đến mức khiến ông ta cảm thấy đố kị.
“Em… trở về lúc nào thế?”
Cuối cùng thì Kiều Thanh Lương cũng lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc này. Nhưng do ông ta quá xúc động nên giọng nói có phần run rẩy.
Mà bàn tay cầm gậy đánh golf của ông ta cũng đã toát đầy mồ hôi từ bao giờ.
“Trở về ư?” Lâm Vân Thanh lặp lại hai chữ này với vẻ nực cười, dường như bà ấy rất căm ghét Kiều Thanh Lương, bà nhìn ông ta rồi nói: “Lẽ nào bà Kiều không nói cho ông biết rằng tôi vẫn luôn ở nước ngoài sao?”
“Sau khi em bỗng nhiên biệt tăm vào sáu năm trước. Bà ấy đã nói với tôi.” Kiều Thanh Lương bỗng im lặng trong giây lát, đôi mắt liếc thấy bà đang ngồi trên xe lăn thì ông ta khẽ cau mày lại rồi nói tiếp: “Em đã gặp chuyện gì vậy? Chân của em bị làm sao thế?”
“Ông hỏi tôi thì chẳng thà đi hỏi thẳng bà Kiều còn hơn. Ngược lại với tâm trạng thấp thỏm của Kiều Thanh Lương, Lâm Vân Thanh lại vẫn luôn bình thản, hơn nữa còn có chút lạnh lùng.