Chương 197:
Kiều Quốc Thiên không thèm trả lời mà thẳng tay cúp máy.
Làm chuyện ấy với Du Ánh Tuyết?
Trước đây, anh ta đã từng nghĩ đến việc đó. Chỉ là, mãi cho đến lúc thực hiện, anh ta lại ngừng tay.
Lý do?
Không biết nói như thế nào cho phải.
Có lẽ là bởi vì khuôn mặt ngây thơ, non nớt không chút đề phòng đó. Cũng có lẽ, đơn giản chỉ vì cô ngủ quá say.
Dù sao đi nữa, là một thằng đàn ông, ai lại muốn làm chuyện nam nữ với một người phụ nữ không có chút phản ứng nào cơ chứ?
Không phải bị yếu sinh lý thì cũng là kẻ xuất tinh sớm mà thôi.
Hơn nữa, ông cụ Kiều vẫn còn ở trên sân golf. Nếu như Kiều Quốc Thiên và Du Ánh Tuyết biến mất quá lâu, chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị nghi ngờ. Anh ta không thể mạo hiểm như vậy được.
Kiều Quốc Thiên nhìn Du Ánh Tuyết một chút rồi bước đến bên cạnh, chỉnh lại quần áo cho cô. Từ đầu đến cuối, anh ta cố gắng không nhìn vào cơ thể của cô, tránh cho bản thân lại không tự chủ được mà làm chuyện bậy bạ.
Bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển hết cả.
Sau khi sửa sang xong quần áo của cô, Kiều Quốc Thiên gọi điện thoại đến quầy lễ tân khách sạn.
“Khách sạn mấy người có muối ngửi không?”
“Trong phòng có để sẵn một hộp thuốc cho quý khách ạ. Anh có thể tìm trong đó thử xem sao. Nếu như có thì trong hộp thuốc có thể tìm thấy đó ạ.”
“Ừm, tôi biết rồi”
Kiều Quốc Thiên cúp máy, xoay người đi tìm hộp thuốc.
Phía bên kia.
“Chân của em bị làm sao vậy?” Kiều Thanh Lương ngồi xổm người xuống, đặt tay lên trên đùi của bà ta. Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lâm Vân Thanh: “Đã đi khám bác sĩ chưa? Bệnh viện thì sao? Đã liên hệ rồi chứ? Để tôi gọi bác sĩ tốt nhất đến khám cho em nhé”
Giọng nói của Kiều Thanh Lương tràn đầy sự quan tâm, lo lắng.
Thế nhưng, ông ta như vậy cũng không thể nào làm cho Lâm Vân Thanh cảm động nổi. Ngược lại, nó chẳng khác nào một nhát dao cứa vào da thịt, càng làm cho bà ta hận đến thấu xương thấu tủy.
“Nếu như không phải vì ông, tôi cũng sẽ không thành ra như vậy!” Lâm Vân Thanh căm phẫn đẩy ông ta ra: “Rốt cuộc là vì cái gì mà ông lại đối xử với tôi như vậy? Ép tôi trở thành một kẻ xấu xa bị người người đánh đập và ghét bỏ, hại chết cha của tôi rồi mang con tôi đi… Quăng tôi ở trong tù, để cho tôi phải chịu đựng sự hành hạ tàn bạo, dã man… Còn có chồng của tôi.”
Nhắc đến Du Tuấn, hai mắt Lâm Vân Thanh đỏ hoe.
Bà ta đặt tay lên tay vịn xe lăn, gồng mình quát lớn: “Du Tuấn cũng là do cha con các người hại chết! Cuối cùng thì tôi nợ ông, thiếu nợ nhà họ Kiều các người cái gì vậy hả? Tôi đã gây nên tội tình gì mà làm cho các người phải giày vò, hành hạ chúng tôi đến như vậy!”
Dứt lời, giọng nói của bà ta cũng lạc đi, khản đặc.
Nhắc lại những cơn ác mộng trong quá khứ, cả người Lâm Vân Thanh dường như gục ngã.
Vẻ mặt Kiều Thanh Lương thay đổi, ông ta lạnh lùng trả lời: “Em nên hiểu rõ, từ trước tới giờ tôi chưa từng hy vọng em ở bên cạnh Du Tuấn!”
Lâm Vân Thanh hít một hơi thật sâu, ánh mắt ngang ngạnh nhìn chằm chằm vào con người ở phía đối diện. Bà ta chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt không khác gì một tên điên làm bao người sợ hãi: “Ông điên rồi! Ông không muốn tôi và Du Tuấn ở bên nhau nên mới bắt tay với con trai mình ép chết chồng tôi à? Anh ấy là chồng của tôi, chúng tôi ở bên nhau là lẽ đương nhiên! Ông là cái thá gì chứ? Dựa vào cái gì mà không cho phép chúng tôi được ở bên nhau hả?”
“Tôi là cái thá gì à?” Kiều Thanh Lương đứng dậy, cúi người xuống nhìn bà ta.
Dáng vẻ ác liệt đó trông đáng sợ y như lúc ông ta còn trẻ vậy, nó làm cho người ta không khỏi rùng mình, nổi cả gai ốc.
Cả người Lâm Vân Thanh run lên, bà ta muốn lùi lại. Nhưng đời nào có như mơ, lúc này, Kiều Thanh Lương chống tay lên tay vịn xe lăn rồi ghì mạnh xuống, bà ta muốn tránh cũng tránh không được. Né tránh.
“Đừng có quên, em đã từng là người tình của tôi! Tôi yêu em! Yêu em hơn bất kỳ ai khác!” Kiều Thanh Lương đay nghiến từng chữ một, sâu trong ánh mắt hiện lên thứ tình cảm như điên như dại, không kiểm soát được.
Lâm Vân Thanh không cầm được nước mắt.
Chát!