Bà hừ lạnh, cười nhìn anh: “Sao nào, chẳng lẽ con cũng muốn đẩy mẹ mình vào tù vì một người phụ nữ ư?”
Mặt Kiều Phong Khang cứng như tảng băng: “Du Ánh Tuyết quan trọng với con thế nào thì không thể đong đếm được nhưng chắc chắn sẽ vượt qua mẹ, vì thế… Mẹ đừng chạm vào giới hạn của con!”
Những từ cuối cùng bị anh gằn rất mạnh.
Có thể nói anh đã thể hiện suy nghĩ và thái độ của mình rất rõ ràng.
Bà thoáng sững sờ, lòng bà bỗng thấy hoảng hốt vì cảm giác đáng sợ đứa con này mang đến.
Nhưng anh không ở đó quá lâu, nói xong anh đã nhanh chóng rời khỏi nhà chính.
Trong nhà tang lễ. Ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối đen.
Cả thế xác và tinh thần Du Ánh Tuyết đều mệt mỏi, cô tựa người vào quan tài.
“Ánh Tuyết, cậu đừng ngủ ở đây, sẽ cảm mất” Phùng Linh Nhi đến gần, nhẹ nhàng vỗ vai cô.
Du Ánh Tuyết chậm chạp tỉnh táo lại, ngước lên lắc đầu với cô ấy: “Không sao đâu mà..”
Bây giờ cô chỉ muốn ở bên mẹ mình thế này…
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” “Rạng sáng hai giờ”
“Trễ thế này rồi à.” Du Ánh Tuyết hoảng hốt, cô không ngờ mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua: “Linh Nhi, cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi, trễ thế này rồi cơ mà.”
Phùng Linh Nhi thở dài: “Chẳng lẽ cậu định ở lại đây cả đêm ư?”
“Tớ muốn được ở bên mẹ lâu hơn một chút.”
“Hay là, sau này cậu ở lại nhà chúng tớ nhé? Ba mẹ tớ rất yêu quý III cậu. Được nuôi thêm một đứa con gái, bọn họ nhất định là cầu còn không được.”
Du Ánh Tuyết cười khổ.
Thật là. Bắt đầu từ hôm nay, cô muốn trưởng thành, muốn trở nên chín chắn. Không muốn sống một cuộc sống tầm gửi, ăn nhờ ở đậu nữa…
Nếu không… Một khi mất đi chỗ dựa, thế giới dường như sẽ sụp đổ trong nháy mắt, khiến cho cô không cách nào thích nghi được.
Giống như giờ phút này…
“Linh Nhi, cậu biết không…” Tay của Du Ánh Tuyết, nhẹ nhàng đặt lên trên bụng mình, “Tớ… mang thai”
Phùng Linh Nhi sửng sốt. Yên lặng. Không nói gì.
“Trước khi mẹ tớ ra đi, ước nguyện mà bà ấy muốn tớ hoàn thành là.. chính là bảo tớ đi phá cái thai trong bụng…”
“… Vậy cậu muốn làm như thế nào?”
“..” Du Ánh Tuyết yên lặng. Trả lời không được.
Cô cảm thấy mình đang đứng trong một cái ngõ cụt, thậm chí không biết nên đi đâu, thì làm sao có tư cách quyết định một sinh mạng phải làm như thế nào?
Phùng Linh Nhi nghiêng đầu, tựa vào đầu Du Ánh Tuyết, “Cậu muốn nghe ý kiến của tớ một chút không?”