Tiến vào ranh giới của vùng núi Tiểu Lộc, địa thế gập ghềnh, đường không dễ đi, Ngu Thanh và Viên Thiếu Cẩn phải xuống dẫn ngựa. Trên đường có mấy nông trại, muốn tìm người hỏi đường lại nghe không hiểu tiếng địa phương, vòng tới vòng lui hai ngày mới tới được đến nơi Sở Tiêu đặt chân.
Sở Tiêu có một căn nhà nhỏ đơn độc trên núi, lúc này đang ngồi xổm trong sân dưới cây cổ thụ cầm cuốc đào đất. Nghe tiếng vó ngựa hắn quay đầu nhìn lại rồi đứng lên, dưới ánh nắng hoàng hôn vẫy tay chào hỏi bọn họ.
“Ngươi đào cái gì thế?” Viên Thiếu Cẩn đã thấy Sở Tiêu từ xa, nhìn chằm chằm cái cuốc trong tay. Hắn không tò mò về Sở Tiêu, mỗi kỳ ăn tết Sở Tiêu hồi kinh hai người đều tụ tập với nhau.
“Chắc hẳn dưới tàng cây hắn chôn rượu chính mình ủ chứ gì, phỏng chừng mấy năm trước đi ngang qua đây đã chôn xuống rồi” Ngu Thanh thấp giọng nói.
Đương nhiên nàng hiểu biết Sở Tiêu rất rõ. Đã năm năm không gặp, nàng không khỏi chăm chú quan sát hắn, ngoại trừ ăn mặc mộc mạc thì hắn không có gì thay đổi, vẫn đẹp trai ngời ngời như xưa.
“Hai người gặp nhau ở huyện Trầm Tây à?” Sở Tiêu mở rộng cửa rào tre, chỉ dẫn bọn họ buộc ngựa dưới tàng cây bên ngoài rồi nghênh đón bọn họ vào sân, hỏi Viên Thiếu Cẩn, “Vụ án kia...”
“Dĩ nhiên là giải quyết xong ta mới rời đi.” Viên Thiếu Cẩn chắp tay sau lưng đánh giá nơi Sở Tiêu cư ngụ, đây là thói quen khi tra án dưỡng ra.
Ngu Thanh duỗi tay muốn hắn đưa cái cuốc: “Để ta đào cho.”
Sở Tiêu không giao cho nàng: “Thôi được rồi, mỗi lần ngươi động tay động chân đã phá vỡ của ta bao nhiêu bình rượu?”
Ngu Thanh ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Quá mức thật, đều là chuyện từ hồi xửa hồi xưa khi còn đi học, ngươi có thể nhắc mãi cả đời sao?”
“Bài học huyết lệ, ta nhớ cả đời cũng còn chưa đủ.” Sở Tiêu đi trở lại dưới tàng cây tiếp tục đào, “Tiền có mang đến không?”
“Có đây.” Viên Thiếu Cẩn quay đầu liếc hắn, “Ngươi muốn nhiều tiền như vậy làm gì?”
Sở Tiêu cẩn thận bới đất: “Ta muốn xây một học viện trên núi Tiểu Lộc, nhất định phải có quy mô lớn hơn học viện Thái Sơn nên cần rất nhiều tiền. Hiện tại ta còn chưa kiếm được nhiều như vậy, chỉ có thể mượn.”
Viên Thiếu Cẩn sửng sốt, ngẩng đầu ngước nhìn một góc núi Tiểu Lộc này, lại nhớ đến con đường gập ghềnh hoang vắng dẫn tới đây, giựt giựt khóe miệng: “Ngươi muốn mở học viện ở chỗ này? Đầu óc ngươi không có vấn đề chứ? Nơi này hơn phân nửa bá tánh ngay cả tiếng phổ thông cũng không nói...”
“Vậy là ngươi không hiểu rồi.” Ngu Thanh ngồi xuống thạch đôn trước bộ bàn đá, chống tay lên má nhìn Sở Tiêu, cười tủm tỉm nói, “Có câu tục ngữ rất đúng "Nghèo ở chợ đông không người hỏi, giàu nơi núi thẳm có khách tìm", Sở Đại chúng ta có một bụng học vấn, dĩ nhiên là "rượu thơm không sợ hẻm sâu".”
Viên Thiếu Cẩn bĩu môi, hắn thật sự không hiểu. Khi còn nhỏ hắn chỉ muốn vượt qua Sở Tiêu, so tài mọi nơi mọi lúc, tự nhận học vấn hai người sàn sàn như nhau. Nhưng hiện tại Sở Tiêu chuyên tâm dốc lòng cầu học, còn hắn cả ngày bận rộn tra án, ánh mắt nhìn sự việc đã không còn giống người khác nữa rồi.
“Con đường cầu học vốn không bằng phẳng, phải chịu được gian khổ thì mới thành công.” Sở Tiêu đã thấy được miệng vò, bới đất càng cẩn thận hơn, “Huống chi, nguyên nhân chính vì nơi đây dốt nát lại nghèo khổ mới càng cần...”
Viên Thiếu Cẩn cắt ngang: “Ta chỉ sợ ngươi mượn nhiều tiền như vậy, sau này không thể trả nổi.”
“Vậy thì không có khả năng.” Sở Tiêu cười, “Muội phu đã nói qua, y phát hiện ‘thích làm đẹp’ và ‘tín ngưỡng’ là hai thứ không có giới hạn về giá trị, thật ra ‘kiến thức’ cũng vậy.”
Viên Thiếu Cẩn ngẫm nghĩ, xác định chính mình không thể nắm bắt được lời hắn nói bèn hỏi qua vấn đề khác: “Vậy ngươi cố ý bảo hai chúng ta đích thân tới đưa tiền, lại là nguyên nhân gì?”
“Theo như quy mô của học viện ta định xây, trong vòng ba năm chắc chắn chưa thể hoàn thành, vì thế ta sẽ không tiếp tục thủ tại đây, chuẩn bị cầm tiền đi đến một vài nơi trước đó ta đã đi qua, tu sửa học đường vỡ lòng. Chuyện này vốn nên chờ khi ta kiếm lời được rồi mới làm, nhưng ta chờ nổi còn những đứa trẻ kia thì chờ không nổi.”
Rốt cuộc Sở Tiêu đã moi được bình rượu lên, đi đến trước mặt Ngu Thanh đặt trên bàn đá, “Một chuyến đi này sợ rằng tết năm nay có khả năng không trở về nhà nên muốn gặp các ngươi, vừa lúc vò rượu mơ đã ủ xong, mời các ngươi tới nếm thử.”
Viên Thiếu Cẩn kinh ngạc: “Chỉ vậy thôi? Ngươi biết ta bận rộn bao nhiêu hay không?”
Ngu Thanh là loại ngửi được hơi rượu là không thể động chân, vội không chờ nổi muốn mở niêm phong, liếm liếm môi nói: “Chậc chậc, đúng là bận quá, ngẫu nhiên mới có thể dừng lại.”
“Đúng vậy, nếu không có thư của ta, muội phu có thể thả ngươi đi?” Sở Tiêu hất bay tay Ngu Thanh đang chuẩn bị nhấc bình trực tiếp uống, vào phòng cầm hai cái tô và một cái chung.
Với vẻ mặt đầu hàng, Viên Thiếu Cẩn cũng đến ngồi xuống. Thấy hai người bọn họ đều dùng tô mà trước mặt mình chỉ là cái chung bèn bất mãn lên tiếng: “Xem thường người vậy? Đưa ta cái tô!”
“Tửu lượng của ngươi...” Sở Tiêu do dự một chút, nhưng nghĩ đến có Ngu Thanh ở đây, mà Viên Thiếu Cẩn chắc hẳn có mang theo ám vệ, bèn thay bằng tô rượu cho hắn.
Ba người vây quanh bàn vừa uống vừa tán chuyện, kể cho nhau nghe những gì mấy năm nay đã trải qua, nói một hồi lại nhắc đến hồi ức khi cả ba còn học chung trường.
Viên Thiếu Cẩn coi bộ có nhiều điều cảm khái hơn hai người kia, tửu lượng kém cỏi nhất mà uống nhiều nhất. Mặt trời mới vừa xuống núi thì hắn cũng đã bất tỉnh nhân sự.
Ngu Thanh khiêng Viên Thiếu Cẩn vào nhà, ném hắn lên giường đã được Sở Tiêu chuẩn bị sẵn sàng, ra ngoài tiếp tục uống rượu.
Nhưng không có Viên Thiếu Cẩn ở đây thì đột nhiên hai người lại không còn lời nào để nói. Không khí yên tĩnh, chỉ còn lại thanh âm tô rượu cọ xát vào bàn đá phát ra.
Trầm mặc thật lâu, Ngu Thanh ngước mắt liếc Sở Tiêu: “Năm năm qua ngươi không viết cho ta một phong thơ nào, là đang giận ta? Nhưng lúc ấy ta bận diệt phỉ, ngươi không rên một tiếng liền bỏ đi, ta cũng thực tức giận đấy.”
“Nếu ta không bỏ đi, sau khi liên quân diệt phỉ chấm dứt, cha ngươi phải dùng quân công để đổi lại thân phận nữ nhi cho ngươi.” Sở Tiêu không nhìn nàng, cúi đầu uống rượu, “Ta chỉ có thể từ bỏ thì cha ta mới không trách tội trên đầu ngươi. Ngươi đừng nhìn cha ta có vẻ cực kỳ hiểu biết lý lẽ, nhưng ông ấy cũng có thời điểm không hề nói lý -- ai khiến huynh muội chúng ta thương tâm thì ông ấy tuyệt đối không để yên cho người ấy.”
“Sao ngươi lại biết ta không muốn gả cho ngươi?”
“Chẳng lẽ ngươi muốn?” Sở Tiêu ngẩng mặt đón nhận tầm mắt của nàng.
“Ta đương nhiên muốn, nằm mơ cũng muốn.” Vẻ mặt Ngu Thanh rất nghiêm túc, nhìn thẳng hắn một lát rồi dời đi tầm mắt, “Thế nhưng...”
“Ta hiểu rõ. Mười năm trước ngươi cũng đã quyết định rồi, sao ta lại không rõ.” Vẻ mặt Sở Tiêu lãnh đạm, “Vốn dĩ lần này ta trốn đi vẫn còn ôm một chút hy vọng. Ta cho rằng, ta thuyết phục phụ thân để thành toàn lý tưởng của ngươi thì sẽ khiến ngươi xúc động, có lẽ ngươi cũng nguyện ý hy sinh một chút vì ta, sẽ tìm đến ta. Nhưng ngươi không có, thậm chí còn cưới Mạnh Quân Quân...”
“Cưới biểu muội là hoàn cảnh bức bách.” Ngu Thanh ngửa đầu nhìn cây cổ thụ trong trong sân mà nàng nhớ không nổi tên là cây gì, “Cô nàng biểu muội của ta đấy à, ôi giời, từ nhỏ đã không có một chút bộ dáng nữ nhi nhà tướng, cứ mở miệng ra là nói lễ pháp, quanh co không được...”
Nhưng Ngu Thanh cũng không thể ngờ khi Mạnh Quân Quân quật cường là có thể mạnh mẽ đến trình độ như vậy.
Cô nàng có hôn ước với nhi tử của Tổng đốc Phúc Kiến, vậy mà giống như bị gieo cổ trùng lại cứ mê luyến Đoạn Xung, khổ nỗi Đoạn Xung là loại võ si căn bản không thèm để ý nam nữ tình trường.
Mạnh Quân Quân "được ăn cả ngã về không", truyền ra tin tức mình đã từng bị bắt cóc lên Ma Phong Đảo. Mượn chuyện này hủy bỏ hôn ước với phủ Tổng đốc, đồng thời cũng bức bách Đoạn Xung một phen. Thế nhưng Đoạn Xung vẫn thờ ơ.
“Thanh danh biểu muội tuy có tổn hại, nhưng với địa vị của hai nhà Ngu Mạnh thì tái giá với người tốt cũng không khó. Nhưng cô nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, không chịu xuất giá, đòi chết đòi sống cầu ta cưới nó.” Ngu Thanh chống cằm, “Dù sao nếu Đại ca nguyện ý, cô nàng cũng không thể đường đường chính chính gả cho một tặc phỉ. Nếu sau này Đại ca thật bị cô nàng cảm hóa, ta sẽ tìm lý do tang thê, lén đưa cô nàng tới Ma Phong Đảo là được...”
“Cho dù không có tang thê thì ngươi cũng không thể khôi phục thân phận.” Nghe xong nàng giải thích, Sở Tiêu thờ ơ, “Tựa như mười năm trước ngươi khăng khăng muốn uống thuốc, ngươi đáp ứng cưới Mạnh Quân Quân cũng là ép buộc chính mình đưa ra quyết định.”
Ngu thanh gãi gãi gò má: “Có lẽ là vậy, vì thế ngươi không nên đi, không nên cho ta cơ hội do dự.”
Sở Tiêu cười khẩy một tiếng: “Do đó lại thành ta sai rồi?”
“Là ta sai.” Ngu Thanh ngửa đầu uống ực một ngụm rượu lớn, dùng tay áo lau miệng, “Đã quyết chí buông, nhưng lại không bỏ xuống được, đều là ta sai.”
Thanh âm Sở Tiêu hòa hoãn lại: “Thật ra ta cũng phải đa tạ ngươi kiên trì, bằng không hiện giờ ngươi mất tự do mà ta thì vẫn còn lạc đường, sống không có mục đích cho tương lai.”
Khi còn đi học, Ngu Thanh thích đánh nhau luôn làm rách y phục, hắn học cách may vá.
Ngu Thanh thích uống rượu, hắn học ủ rượu. Lại sợ Ngu Thanh uống say, hắn học nấu trà tỉnh rượu.
Nhưng khi Ngu Thanh ra biển lên chiến trường, hắn chỉ có thể ngồi trên tảng đá ở bến tàu chờ nàng trở lại.
Hắn cũng nhớ tới lời phụ thân đã từng nói: nàng xông pha chiến trường, hắn chấn chỉnh triều cương. Nhưng hắn hiểu rõ, làm quan không phải con đường thích hợp cho hắn.
Sau đó từ bản thân hắn và trên người Đoạn Xung, hắn thấy được giáo dục quan trọng đến độ nào.
Sau khi phụ thân “giáo dục” Đoạn Xung, hắn lại thấy được sức mạnh của “tư tưởng”.
Vì lợi ích cho chính bản thân và cũng vì để xứng đôi với nàng, hắn đã tìm kiếm kiến thức học hỏi không biết mệt mỏi, muốn trở thành một người hữu dụng.
Ngu Thanh mím môi: “Nhưng ngươi cứ luôn đi mãi không ngừng thì khi nào mới có thể thành thân? Lúc trước không phải ngươi nói, làm nhi tử độc nhất thì ngươi phải có bổn phận nối dõi tông đường hay sao?”
“Nhi tử của muội muội không phải họ Sở à?” Sở Tiêu cũng không lo lắng, “Hơn nữa khi ta nói lời đó cũng chưa hiểu biết cha ta, so sánh với nối dõi tông đường, ông ấy càng hy vọng ta sống vui vẻ hạnh phúc.”
Ngu Thanh câu môi: “Vậy ngươi vui vẻ không?”
Sở Tiêu hỏi lại: “Vậy ngươi có vui vẻ không?”
“Không thoải mái.” Ngu Thanh tiếp tục uống rượu, thở dài một tiếng, “Cuộc đời con người khó được lưỡng toàn, luôn phải có tiếc nuối. Nhưng ta chỉ muốn tự mình tiếc nuối, không muốn liên lụy tới ngươi, cho nên vẫn luôn hy vọng ngươi có thể quên ta, thành thân sinh con...”
“Vậy thì ngươi sẽ có thể yên tâm thoải mái?” Sở Tiêu rót rượu cho nàng, “Thực bất hạnh, sợ là cả đời ngươi phải áy náy rồi, tiếc nuối của ta chính là Ngu Thanh ngươi gây ra.”
Ngu Thanh á khẩu, gương mặt vì men rượu mà đã bắt đầu đỏ ửng, lại thở dài một tiếng: “Sở Đại, vì sao ngươi lại tốt như vậy? Mười năm trước ta rời kinh ra chiến trường, luôn có ý nghĩ xấu nếu ngươi lớn lên trở thành một kẻ ăn chơi trác táng thì tốt rồi, vậy ta sẽ không có tiếc nuối gì nữa.”
Sở Tiêu nhún vai: “Đâu còn cách nào, trời không chiều lòng người.”
“Đúng vậy, trời không chiều lòng người, nhưng ta càng tin tưởng "sự thành do người", tỷ dụ như ngươi và ta có thể giảm đi sự tiếc nuối đến mức thấp nhất.” Tay nàng đặt trên vai hắn, cằm gác trên mu bàn tay của chính mình, Ngu Thanh ngửi hơi thở toát ra mùi rượu của hắn, “Thật ra ngươi có chuyện không biết, ngươi nguyện thành toàn ta, ta cũng thực nguyện hy sinh một ít vì ngươi. Cho nên ta đến Ma Phong Đảo tìm Giang Thiên Dữ giúp ta điều dưỡng thân thể, cố gắng thêm một chút chắc hẳn có thể cùng ngươi sinh một đứa bé. Rốt cuộc sau vụ liên quân diệt phỉ, thế cục vùng duyên hải an ổn rất nhiều, mà ta đã tòng quân mười năm, từ lúc tiên phong cho đến hôm nay đã không cần quá tranh đua.”
Vẻ mặt Sở Tiêu ngây ngốc, nửa ngày mới lên tiếng: “Ngươi biết chính mình đang nói gì không?”
“Đương nhiên biết, chút rượu mơ này có thể chuốc say ta hay sao?” Ngu Thanh nắm một lọn tóc của hắn, cười nói, “Năm ngoái ta đã muốn đến tìm ngươi, nhưng ta ngẫm nghĩ, làm như vậy là không công bằng đối với phu nhân tương lai của ngươi, bèn từ bỏ ý định. Nhưng hôm nay nhìn thái độ ngươi này, tám phần mười là không cưới được lão bà, ta thật sợ ngươi sẽ cô độc cả đời.”
Môi Sở Tiêu hé mở, run rẩy nói: “Không danh không phận, ta và ngươi không thèm để ý, nhưng đối với đứa bé không công bằng...”
Ngu Thanh nói năng hùng hồn ngắt lời: “Đứa bé của hai chúng ta nhất định có thể hiểu được nỗi khó xử của ta và ngươi, cũng chắc chắn sẽ tự hào về ta và ngươi.”
Đã lâu rồi đầu óc Sở Tiêu chưa bị hỗn loạn như vậy: “Chỉ là……”
Ngu Thanh nắm lấy vạt áo Sở Tiêu kéo hắn đến trước mắt, chóp mũi hai người dán vào nhau: “Sở Đại, đời này ta cứ như vậy, không có khả năng lại có nam nhân khác, cũng không thành vấn đề. Cho nên quyền quyết định là do ngươi, nếu ngươi cảm thấy sau này ngươi còn có thể tái ngộ với một nữ tử hợp tâm ý ngươi...”
“Sẽ không.” Lúc này đến phiên Sở Tiêu ngắt lời nàng, thanh âm hơi có chút khàn khàn. Hắn há miệng thở dốc, không tiếp tục nói nữa, nhưng cặp mắt kia tràn ngập tình ý.
Vành mắt Ngu Thanh chợt xót, đôi môi cũng hơi run rẩy, hít sâu một hơi rồi nhếch miệng cười giả lả: “Thật ra đứa bé sẽ không bị thua thiệt mà người thua thiệt chính là ngươi. Ta đã có biểu muội làm chính thê, đời này ngươi chỉ có thể làm ngoại thất của Ngu Thanh này.”
Nàng đưa tay giữ lấy cằm của hắn, “Nói thật, ta ở trên biển năm năm, tận lực giữ gìn làn da mà vẫn bị đen thui, còn ngươi thì ngay cả Mạc Bắc đều đi qua mà sao mặt vẫn trắng nõn như vậy? Chẳng lẽ thật là "thiên sinh lệ chất nan tự khí"? Cũng quá không công bằng!”
Sở Tiêu không thể giãy giụa thoát khỏi tay nàng, đỏ mặt mắng: “Sao ngươi lúc nào cũng vẫn không đứng đắn như vậy?”
“Không phải ngươi luôn thích ta không đứng đắn à?” Ngu Thanh híp mắt cười, câu lấy cổ hắn hôn lên.
Năm tuổi đã quen biết nhau, là thanh mai trúc mã, nhoáng lên một cái mà đã hai mươi năm rồi.
("Thiên sinh lệ chất nan tự khí" nghĩa là "Vẻ đẹp trời cho không dễ bỏ". Câu này trích trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị là một nhà thơ nổi tiếng đời Đường. Bài thơ diễn tả mối hận không dứt của Dương Quý Phi dành cho Đường Huyền Tông)
Hai ngày sau, Viên Thiếu Cẩn khởi hành hồi kinh.
Hắn không chịu ngồi yên, hôm qua đã muốn đi, khổ nỗi say rượu đau đầu, chỉ có thể nghỉ thêm một ngày.
“Giúp ta mang về cho muội muội.” Sở Tiêu chừa lại một bình nhỏ rượu mơ do chính mình ủ đưa cho Viên Thiếu Cẩn.
“Được.” Viên Thiếu Cẩn treo bầu rượu nhỏ ở đai lưng, “Có gì ủy thác ta mang về hay không?”
“Không có.” Sở Tiêu lắc đầu.
“Lần sau nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng kêu ta tới. Lúc nào ta cũng có công vụ quấn thân, thật sự rất bận.” Viên Thiếu Cẩn ra cửa mà vẫn còn nhắc mãi.
Ngu Thanh tạm thời chưa tính rời đi, ra cửa tiễn hắn: “Bận đến nỗi thời gian cưới thê cũng không có?”
Viên Thiếu Cẩn tháo dây buộc ngựa: “Đại nhân nói, ở tuổi này ta không nên bị gia thất quấy nhiễu, qua hai năm nữa lại nói.”
Ngu Thanh bĩu môi: “Y chỉ muốn ngươi chuyên tâm bán mạng cho y mà thôi.”
Viên Thiếu Cẩn bất mãn phản bác: “Khi đại nhân bằng tuổi ta cũng đâu có thành thân?”
Sở Tiêu phì cười: “Đó là vì y còn chưa gặp muội muội ta.”
Viên Thiếu Cẩn hắng giọng: “Vậy ta cũng giống đại nhân chờ duyên phận đưa đến. Dù sao cũng phải cưới một người vừa lòng đẹp ý, sau này gia trạch an bình mới có thể chuyên tâm phá án.”
Ngu Thanh đỡ trán: “Ngươi đi theo Khấu đại nhân học tra án là đủ rồi, đâu cần phải đến nỗi cái gì cũng học theo?”
Sở Tiêu thấy nhiều nên không có gì ngạc nhiên, hắn đã sớm phát hiện Viên Thiếu Cẩn bị Khấu Lẫm tẩy não rất lợi hại.
Ba người dừng ở con đường chính, thấy xa xa có một cỗ kiệu đang đi tới.
Ngu Thanh và Viên Thiếu Cẩn đều ngạc nhiên, nơi này đường đi không tiện, vậy mà vẫn có thể nâng kiệu đi được.
Sở Tiêu nhận ra cỗ kiệu này: “Là Triệu tiểu thư.”
“Triệu tiểu thư?” Ngu Thanh liếc hắn.
Sở Tiêu giải thích: “Nhà nàng ta ở phủ Ngô Châu, là phú thương của địa phương, chuyên môn nghiên cứu chế tạo hương liệu. Triệu gia có một thôn trang gần đây, Triệu tiểu thư là đích nữ của Triệu gia, mỗi mùa hè đều tới đây ở lại một thời gian.”
Đang nói chuyện thì cỗ kiệu đã đến trước mặt, mành vén lên, Triệu tiểu thư minh diễm động lòng người hạ kiệu. Nàng không đội mũ rèm, thấy có thêm hai nam tử nên lộ vẻ thẹn thùng.
“Triệu tiểu thư, hai vị này là bằng hữu của ta đường xa mà đến.” Sở Tiêu giới thiệu.
Khi giới thiệu đến Viên Thiếu Cẩn bề ngoài nhìn có chút lạnh lùng, trên mặt Triệu tiểu thư rõ ràng thêm một phần thẹn thùng. Nàng hơi hành lễ, nói với Sở Tiêu: “Sở tiên sinh, tiểu nữ lại đây muốn xin phép tiên sinh một chút.”
Sở Tiêu không rõ nguyên do: “Sao?”
Triệu tiểu thư chỉ chỉ núi Tiểu Lộc: “Lúc trước tiểu nữ ở trên núi ngẫu nhiên phát hiện một giống cây, hái về hương phường đã nghiên cứu chế tạo ra một loại hương liệu cho hiệu quả rất tốt. Vì thế lần này mang theo vài người hầu muốn lên núi thu thập. Cây này đa số mọc trên vách đá nên ngắt lấy không dễ, có lẽ phải tốn chút thời gian và sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến không khí thanh tịnh của tiên sinh.”
“Không sao.” Sở Tiêu khẽ cười, tỏ vẻ chính mình không ngại.
“Vậy là tốt rồi.” Triệu tiểu thư cũng mím môi cười, “Làm phiền.”
Cô nàng xoay người đang muốn vào kiệu, Viên Thiếu Cẩn gọi lại: “Triệu tiểu thư.”
Triệu tiểu thư dừng bước chân.
Viên Thiếu Cẩn ấp úng: “Tiểu thư có để cho ta coi mẫu cây được không, ta sẽ sai thuộc hạ đi tìm. Bọn họ đều là cao thủ khinh công, chỉ cần mấy canh giờ liền có thể giúp tiểu thư ngắt hết, không cần "lao sư động chúng" như thế.”
Triệu tiểu thư quay đầu lại cắn môi dưới: “Vì sao Viên công tử muốn hỗ trợ?”
“Bởi vì...” Viên Thiếu Cẩn cười ngượng ngùng: “Không phải tiểu thư đang sợ quấy rầy bằng hữu ta đấy sao?”
“Vậy xin đa tạ.” Vẻ thẹn thùng trên mặt Triệu tiểu thư đã che lấp không được, nói cám ơn xong bèn xoay người tiến vào bên trong kiệu.
Chờ cô nàng rời đi, Viên Thiếu Cẩn lập tức huýt sáo một tiếng. Không bao lâu, vài ám vệ xuất hiện trước mặt: “Đại nhân có gì phân phó?”
Viên Thiếu Cẩn giao nhiệm vụ: “Lưu lại bốn người, sau khi Triệu tiểu thư đưa cây mẫu lại đây, các ngươi tỉ mỉ lật tung núi Tiểu Lộc một phen, cần phải ngắt sạch sẽ.”
Ám vệ lớn tiếng: “Rõ!”
Ngu Thanh đưa mắt cho Sở Tiêu: [Nhìn đi, duyên phận thật sự nói đến là đến.]
Sở Tiêu gật gật đầu: [Ừ, dung mạo nhân phẩm của Triệu tiểu thư đều xuất sắc, thật không tệ.]
Sau đó lại nghe Viên Thiếu Cẩn nghiêm chỉnh phân phó: “Hái xong bèn cầm đến Triệu phủ, một cây bán cho Triệu tiểu thư mười lượng bạc, cộng thêm tiền công của các ngươi mỗi người một trăm lượng vàng, thiếu một xu cũng không được!”
Ám vệ đáp lớn hơn nữa: “Rõ!”
Viên Thiếu Cẩn giao nhiệm vụ xong, ám vệ lui ra, vừa quay đầu thì nhìn thấy hai bộ mặt dại ra.
Hắn làm như không có việc gì, vỗ vai Sở Tiêu: “Tiền lấy về ngươi cứ giữ lại, xem như ta cũng thêm ngói cho học đường vỡ lòng của ngươi. Dù sao thì ta cũng đã từng là người mài đũng quần trên ghế nhà trường.”
Hai chữ “Đã từng” nghe rất xúc động. Toát ra một chút tang thương, Viên Thiếu Cẩn quay đầu đón ánh bình minh, dắt ngựa rời đi.
TOÀN VĂN HOÀN