Chương 165: Không cầm kim cương không ôm đồ sứ

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
- Chủ tịch Vương, đây chính là nhà máy in của huyện chúng ta. Trước kia nhà máy kinh doanh phát đạt thì là xí nghiệp có lợi ích và hiệu quả lớn nhất trong huyện. Hai năm qua các vị quản lý cao tầng đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp nhưng thật sự không thể nào cải thiện được tình hình, thế là chậm rãi rơi vào tình huống như lúc này.

Phó giám đốc nhà máy Đỗ Tử Đằng vuốt ve những chiếc máy lạnh buốt trong xưởng, sau đó dùng giọng đau lòng nói với Vương Tử Quân.

Đây đã là ngày thứ ba kể từ sau khi có sự kiện công nhân tự sát, Vương Tử Quân dẫn theo Tôn Hạ Châu xuống nhà máy in, vị giám đốc nhà máy in hai năm trước đã tìm được phương pháp vào công tác trong cơ quan chính quyền, bây giờ chỉ còn lại một mình phó giám đốc Đỗ Tử Đằng nắm nhà máy.

Vương Tử Quân cũng không nói gì, hắn tiến hành xem xét nhà xưởng. Đỗ Tử Đằng cũng không có hy vọng xa vời gì với vị phó chủ tịch huyện trẻ tuổi này, nhưng nhìn thái độ xem xét nghiêm trang của đối phương, hắn thầm tính xemm có thể nhân cơ hội xin chút phúc lợi năm mới hay không, thế cho nên mãi luôn cung kính đi sau lưng lãnh đạo.

- Những người này đang làm gì?

Vương Tử Quân đi vào một góc nhà máy, hắn thấy vài công nhân đang bận rộn làm việc, thế là mở miệng hỏi Đỗ Tử Đằng.

- Chủ tịch Vương, đây đều là công nhân của nhà máy, bọn họ có nhiệm vụ giữ gìn thiết bị. Tuy xưởng đã ngừng sản xuất nhưng thiết bị ở đây không thể không bảo dưỡng, nhiều ngày qua đi, bảo bối dù ném một chỗ cũng biến thành sắt vụn.

Đỗ Tử Đằng đi bên canh Vương Tử Quân rồi mở miệng giải thích, đồng thời hắn cũng đi về phía đám công nhân đang bận rộn ở phía bên kia.

Vương Tử Quân lấy thuốc phát cho mọi người, sau đó lại ném cho Đỗ Tử Đằng một điếu, cuối cùng mới cười nói:

- Hôm nay tôi đến chính là muốn tìm hiểu rõ tình huống của nhà máy in, vừa rồi nhìn các vị công nhân cẩn thận bảo trì máy móc, tôi hoàn toàn có thể thấy được mọi người có một cảm tình rất lớn với nhà máy in này. Mọi người xem công tác ở nhà máy như nhàminhf, điều này làm cho tôi cảm động. Các vị đã công tác ở nhà máy được vài chục năm, có lẽ đã rất hiểu tình hình của nhà máy. Vì thế tôi có thể hy vọng mọi người nói chuyện công bằng, tìm ra điểm mấu chốt trong tình huống suy tàn của nhà máy, nhìn xem chúng ta phải làm sao mới vượt khỏi tình huống khó khăn vào lúc này được.

Lúc mới bắt đầu thì công nhân còn có chút kiêng kỵ Vương Tử Quân, nhưng khi hắn nói ra những lời như vậy thì gương mặt căng cứng của bọn họ có hơi hoàn hoãn trở lại. Bọn họ nhìn gương mặt ôn hòa của vị chủ tịch huyện, hơn nữa đối phương hạ thấp tư thái làm cho bọn họ cảm động, thế là bắt đầu mở miệng nói nhiều lời.

- Chủ tịch Vương, nếu muốn cho nhà máy sống lại, như vậy chúng ta cần phải có đơn đặt hàng, chỉ cần có đơn đặt hàng thì chúng ta có thể lập tức sản xuất, như vậy nhà máy sẽ hồi sinh.

Một công nhân lớn tuổi cầm điếu thuốc hít một hơi rồi vừa cười vừa nói.

- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy kỹ thuật của nhà máy đã lạc hậu, nếu trong huyện có thể đầu tư, cho chúng tôi thiết bị mới, cải tiến kỹ thuật, có lẽ không quá ba tháng sẽ lại có lợi nhuận.

Công nhân lên tiếng lời nào cũng có, Vương Tử Quân cũng ghi lại những ý kiến của mọi người vào sổ. Vương Tử Quân thật sự cũng có ý nghĩ đại khái với xí nghiệp thế này, những công nhân nơi đây đã công tác nhiều năm, nếu nói ai hiểu rõ nhà máy nhất thì rõ ràng đó là bọn họ.

- Chủ tịch Vương, nếu chúng tôi có thể thu về khoản tiền mà công ty rượu trên thành phố nợ nhiều năm qua, chúng tôi có thể cứu sống được nhà máy.

Một viên công nhân hơn bốn mươi chợt mở miệng nói.

"Nhà máy rượu thành phố nợ tiền?"

Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn không ngờ một xí nghiệp nghèo khó đến mức không thể nào phát lương cho công nhân lại có con nợ bên ngoài.

Vương Tử Quân không khỏi chuyển ánh mắt về phía viên công nhân kia.

Viên công nhân trung niên tiếp nhận ánh mắt soi mói của Vương Tử Quân thì có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn giương mắt tiếp đón.

- Có chuyện gì xảy ra?

Vương Tử Quân nhìn và hỏi Đỗ Tử Đằng ở bên cạnh.

Trong phòng làm việc của Đỗ Tử Đằng, cuối cùng thì Vương Tử Quân cũng biết đầu đuôi câu chuyện. Thì ra nhà máy rượu Hồng Ngọc, chính là xí nghiệp có hiệu quả và lợi ích nhất thành phố Hồng Ngọc, loại rượu Hồng La Xuân mà công ty sản xuất ra được bán khắp trong ngoài thành phố Chiết Giang.

Năm xưa nhà máy in Lô Bắc đặc biệt cung cấp thùng và bao bì cho nhà máy rượu Hồng Ngọc, khi đó vì vấn đề kinh doanh nên công ty rượu có khất nợ một chút tiền hàng, sau đó nợ cũ chồng nợ mới, tích lũy qua ngày tháng, đến cuối cùng trở thành một con số lớn, càng để lâu càng nhiều. Đến bây giờ số tiền công ty rượu Hồng Ngọc nợ nhà máy in Lô Bắc đã đến con số một triệu, nhưng khi nhà máy in Lô Bắc có xu hướng suy sụp thì công ty rượu Hồng Ngọc lại có ý muốn quỵt nợ.

Trước kia lãnh đạo huyện cũng từng có ý với sổ nợ này, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, ai muốn đi đòi cũng không được xu nào, hơn nữa lại còn trở nên rất thảm hại. Nhà máy rượu Hồng Ngọc là một xí nghiệp nổi tiếng thành phố Hồng Ngọc, hầu như được các vị lãnh đạo thành phố rất ưa thích, hơn nữa giám đốc nhà máy có quan hệ rất thân thiết với thị ủy, huyện ủy căn bản không thể nào đắc tội được, vì thế mà khoản nợ kia càng khất nợ thời gian dài, hầu như đã biến thành khoản tiền nợ khó đòi.

- Chủ tịch Vương, khoản tiền này cũng không phải dễ lấy về, những năm qua kẻ thiếu nợ đã biến thành ông nội, người cho mượn biến thành cháu nội. Tôi cũng khuyên anh đừng nên động vào sự việcnafy, trước kia bí thư huyện ủy đã từng một lần náo loạn với nhà máy rượu Hồng Ngọc, nhưng không làm được gì, chưa nói đến chuyện bị phê bình, còn bị ném vào khối mặt trận tổ quốc thành phố.

Đỗ Tử Đằng thấy vị phó chủ tịch trẻ tuổi có chút động tâm, thế là vội vàng khuyên nhủ, dù hắn vừa mới gặp mặt Vương Tử Quân, thế nhưng hắn không biết vì sao mà chính mình lại sinh ra cảm giác rất thân thiết.

Vương Tử Quân khẽ cười, hắn đưa cho Đỗ Tử Đằng một điếu thuốc, nhưng hắn cũng không tỏ thái độ mà dời chủ đề.

Sau khi kết thúc một buổi kiểm tra nhà máy in, Vương Tử Quân đã phí hơn phân nửa thời gian buổi tối để lập ra một kế hoạch xây dựng và phát triển nhà máy dựa theo những kinh nghiệm cải cách xí nghiệp vào đời trước của mình.

Sáng hôm sau Vương Tử Quân vừa đi làm đã đến tìm chủ tịch Lưu Thành Quân, sau khi được thư ký thông báo, Vương Tử Quân đi vào thấy chủ tịch Lưu Thành Quân đang cầm một thùng ô doa tưới cho những chậu hoa trong phòng.

- Chào chủ tịch Lưu, xem ra anh rất có nhã hứng.

Vương Tử Quân mỉm cười lên tiếng chào hỏi Lưu Thành Quân, coi như biểu hiện đã đủ tôn trọng lãnh đạo khối chính quyền huyện Lô Bắc, cũng xem như biểu hiện cung kính.

Quan trường chính là một thế giới kỳ diệu, giống như một tấm kính, nó có thể phóng đại ưu điểm của anh, cũng có thể tô đẹp nhược điểm. Ví dụ như chuyện chăm sóc hoa, nếu như là một người đàn ông bình thường, mỗi ngày loay hoay bận rộn đủ mọi chuyện, không ăn uống thì cũng xã giao, nhất định không có thời gian chăm hoa tưới cảnh; nhưng nếu đó là một sở thích của lãnh đạo, như vậy sẽ được các cán bộ cấp dưới coi đó là thú vui tao nhã.

Lưu Thành Quân nghe được lời nói vui của Vương Tử Quân thì cũng không buông thùng ô doa ra, hắn chỉ khẽ cười một tiếng:

- Chủ tịch Vương đến rồi à, cậu ngồi đi.

Vương Tử Quân cười cười đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Lưu Thành Quân, tuy Lưu Thành Quân vẫn đang tưới hoa nhưng lại dùng giọng ân cần hỏi:

- Chủ tịch Vương, huyện Lô Bắc chúng ta điều kiện gian khổ, cậu có quen không? Có gì cần thì cậu cứ nói, tôi sẽ cho người đi xử lý giúp cậu.

Lưu Thành Quân quan tâm như vậy cũng không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm thấy ấm áp, nhưng hắn biết rất rõ ràng, chủ tịch Lưu làm như vậy chỉ là phép thử mà thôi. Đồng thời hắn cũng biết rõ, trong quan trường thì sự quan tâm của lãnh đạo sẽ đồng nghĩa với sự biết ơn của cán bộ, dù là lãnh đạo chỉ cho anh một ơn huệ nhỏ như hạt vừng, anh cũng phải dùng hai tay bưng lấy nó như nhận được quả dưa hấu.

Vương Tử Quân ngoài miệng lại cười nói:

- Cám ơn chủ tịch Lưu đã quan tâm, tôi đến huyện Lô Bắc cũng không phải để hưởng thụ, điều kiện nếu không tốt thì tôi cũng hiểu có anh quan tâm giúp đỡ. Hôm nay tôi đến tìm anh, chính là muốn nói với anh về vấn đề nhà máy in.

Lưu Thành Quân rất hài lòng với thái độ của Vương Tử Quân, nhưng điều làm cho hắn cảm thấy bất ngờ chính là Vương Tử Quân đến tìm mình vì vấn đề của nhà máy in. Hắn cảm thấy bất ngờ nên đặt thùng nước lên mặt bàn, hắn dùng ánh mắt chăm chú nhìn Vương Tử Quân, sau đó nói:

- Chủ tịch Vương có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác, thật sự rất tốt, cuối cùng thì cán bộ được phái đến huyện Lô Bắc cũng là người có tố chất cao.

- Chủ tịch Lưu, tôi còn phải cảm tạ anh ở chuyện xử lý vấn đề của nhà máy in, lẽ ra khối công nghiệp là do tôi phụ trách, anh không nói hai lời mà ôm hết trách nhiệm dùm tôi, điều này làm tôi thật sự cảm kích.

Vương Tử Quân nói rồi lại lên tiếng tâng bốc Lưu Thành Quân.

Dù có truy cứu trách nhiệm thì sư kiện nhà máy in cũng không thể nào ném lên đầu Vương Tử Quân, nếu như tuyến trên có nắm chắc sự việc vừa rồi thì Lưu Thành Quân là chủ tịch huyện sẽ khó tránh khỏi liên quan. Nhưng Vương Tử Quân nói như vậy lại làm cho Lưu Thành Quân cảm thấy rất thoải mái, hắn là một chủ tịch huyện, sao không hy vọng thuộc hạ nói mình dũng cảm nhận lấy trách nhiệm?

- Chủ tịch Vương, tôi là một cán bộ đứng đầu khối chính quyền huyện, chúng ta đã có phân công rõ ràng, cũng có hợp tác rõ ràng, nếu xảy ra vấn đề thì trách nhiệm của tôi là khó tránh khỏi, tôi sẽ không từ chối. Đây là tính cách của tôi, cậu biết rõ là được, chúng ta cùng nhau nhập gánh công tác cũng không phải dễ dàng gì, mọi người nên đồng tâm hiệp lực cùng nhau duy trì và phát triển công tác là được.

Lưu Thành Quân dùng ba ngón tay gõ lên mặt bàn, sau đó mỉm cười nói.

Bầu không khí trong cuộc nói chuyện giữa Vương Tử Quân và Lưu Thành Quân chợt tốt hẳn lên, Vương Tử Quân tiếp tục buôn chuyện vài câu với chủ tịch huyện, sau đó mới đưa tư liệu về phương án phát triển nhà máy in cho Lưu Thành Quân rồi nói:

- Chủ tịch Lưu, hai ngày nay tôi luôn nghiên cứu về vấn đề của nhà máy in, tôi có viết ra một bản nghiên cứu, tất nhiên sẽ không thành thục, mong anh xem qua và cho ra nhận xét.

Lưu Thành Quân nhận lấy báo cáo, sau đó xem qua đại khái, nhưng sau khi xem đến phần sau cùng, thấy Vương Tử Quân đề xuất tiến hành thay đổi chế độ xã hội với nhà máy in, vẻ mặt hắn chợt trở nên ngưng trọng hơn, tốc độ xem xét cũng chậm hơn vừa rồi rất nhiều.

- Chủ tịch Vương, kế hoạch của cậu là rất tốt, nhưng cái này thật sự cần tiền, mà cậu cũng biết tình hình tài chính của huyện chúng ta thế nào rồi, tôi bây giờ còn phải đau đầu nhức óc vì tiền lương và tiền thưởng vào năm mới cho cán bộ, còn chuyện cho vây, từ năm ngoái ngân hàng trong huyện đã khẳng định sẽ không bao giờ cho nhà máy in vay mượn nữa rồi.

Lưu Thành Quân đặt kế hoạch của Vương Tử Quân lên mặt bàn rồi thở dài một hơi nói.

Lưu Thành Quân thấy chỉ cần mình dội một chậu nước lạnh lên đầu Vương Tử Quân, như vậy vị phó bí thư này sẽ biến thành gà rù. Khát vọng không thôi thì có được gì? Nếu anh không ngâm mình trong nước lạnh thực tế thì làm được gì? Đến khi anh lao thân vào cuộc sống đầu rơi máu chảy, lúc đó anh mới biết những thứ mà anh viết ra giấy chỉ là lý luận suông, sẽ tự mình loại bỏ đi mà thôi.

Nhưng khi Lưu Thành Quân nhìn về phía Vương Tử Quân, hắn lại phát hiện người thanh niên kia giống như không bị những lời nói của mình làm cho sợ hãi, ánh mắt của đối phương nhìn chằm chằm vào mình giống như còn sáng hơn vừa rồi vài phần.

- Chủ tịch Lưu, anh nói rất đúng, vấn đề lớn nhất là tiền, khôi phục sản xuất hay thay đổi chế độ cũng là vậy, nếu không có tiền sẽ không xong, vì thế mà lúc này tôi mới chuẩn bị đi thu tiền nợ của người ngoài với nhà máy in.

Vương Tử Quân bình tĩnh uống một hớp nước rồi dùng giọng hời hợt nói.

- Cậu...Cậu nói gì? Cậu muốn đi thu hồi nợ của nhà máy in? Chủ tịch Vương ơi là chủ tịch Vương, cậu có biết xí nghiệp nào thiếu nợ nhà máy in không?

Lưu Thành Quân đốt một điếu thuốc rồi trầm giọng hỏi Vương Tử Quân.

- Biết rõ, không phải là nhà máy rượu Hồng Ngọc sao? Tôi nghe nói nhà máy này hoạt động rất tốt, nhưng bọn họ lại nợ tiền in ấn của nhà máy in, căn bản chỉ là chín trâu mất một sợi lông, không cần phí lực quá nhiều.

Vương Tử Quân tất nhiên sẽ hiểu ý nghĩ của Lưu Thành Quân, nhưng hắn lại giả vờ hồ đồ để lên tiếng không chút quan tâm.

Lưu Thành Quân thầm nghĩ, nhà máy này sản xuất rượu Hồng La Xuân có hiệu quả cao, tôi biết rõ điều này, tôi còn biết bọn họ có nhiều tiền, nhưng biết thì làm được gì? Cầm được tiền trong túi áo của người ta thì chưa chắc đã có thể sống yên ổn được, đám người kia đều là đại gia, có tiền có quyền, mắt cao bằng trời, nào quan tâm đến một vị phó chủ tịch huyện như cậu?

Lưu Thành Quân muốn cố ý nói rõ điều này cho Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn gương mặt tự tin của đối phương, hắn chợt nhớ đến câu chuyện lan truyền trong huyện, về tình huống Vương Tử Quân sửa chữa Trương Thắng Lợi. Trong lòng Lưu Thành Quân chợt bùng lên một ý nghĩ, không bằng mượn cơ hội này để gõ đầu Vương Tử Quân.

- À, kế hoạch của cậu rất tốt, nhưng nhà máy rượu Hồng La Xuân cũng không phải dễ trêu vào, cậu cần chú ý phương pháp tiếp cận.

Lưu Thành Quân trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu.

Sau khi nghe lời bày tỏ thái độ của Lưu Thành Quân thì Vương Tử Quân không khỏi cảm thán, vị chủ tịch huyện này không giống như người thường, tỏ thái độ rất cẩn thận, coi như tiến có thể công lui có thể thủ. Vương Tử Quân nếu đưa được tiền về thì khó thể nào tránh khỏi sự giúp đỡ của chủ tịch Lưu; nếu không có tiền quay về thì chính chủ tịch Vương là không đúng, tôi là chủ tịch huyện đã nhắc nhở anh, yêu cầu anh chú ý phương pháp tiếp cận, sao anh không chịu nghe?

Dù Vương Tử Quân thầm oán với thái độ của chủ tịch Lưu, thế nhưng hắn lại không có bất kỳ biểu hiện nào, hắn chỉ mỉm cười nói:

- Tôi nhất định sẽ làm theo chỉ thị của chủ tịch Lưu, sẽ liên hệ thật tốt với nhà máy rượu Hồng La Xuân, tranh thủ lấy tiền về huyện.

Lưu Thành Quân chỉ khẽ cười và gật đầu, sau đó nâng ly trà lên nhấp một ngụm.

Lưu Thành Quân không nói lời nào thì Vương Tử Quân cũng hiểu ý, văn hóa bưng trà tiễn khách thật sự quá thấu đáo, chủ tịch Lưu bây giờ cũng đang dùng chiêu này.

- Chủ tịch Lưu, nếu như anh không có chỉ thị nào khác, tôi sẽ không tiếp tục quấy rầy.

Vương Tử Quân đứng lên ghế, hắn vừa cười vừa nói.

- À, chủ tịch Vương, nếu không có việc gì thì cũng nên thường xuyên đến đây. Đèn không khơi không sáng, chúng ta nên trao đổi nhiều hơn, như vậy mới có lợi cho việc triển khai mở rộng công tác. Nếu như ăn cơm nhà khách không hợp, cậu có thể đến nhà tôi, tôi sẽ cho chị dâu làm vài món ngon đãi khách.

Lưu Thành Quân đứng lên dùng giọng đầy nhiệt tình nói.

Vương Tử Quân đối mặt với cành ô liu của chủ tịch Lưu, hắn tất nhiên sẽ không ngốc mà từ chối. Tuy hắn có hậu trường, cũng không cần Lưu Thành Quân, thế nhưng kinh nghiệm kiếp trước nói cho hắn biết, hậu trường cũng không phải giải quyết được tất cả, kiệu hoa phải do nhiều người nhấc lên. Mình nếu muốn tiến xa hơn thì nhất định phải nhờ vào nhiều lực lượng, nếu mù quáng gây thù hằn, nhất định là một phương án cực kỳ không khôn ngoan.

- Chủ tịch Lưu, tôi cũng không khách khí, nói thật, những ngày qua dạ dày cứ nôn nao, tôi thấy chị dâu làm cơm nhất định sẽ rất ngon, xem như tôi được ăn một bữa cơm miễn phí, đến lúc đó chủ tịch Lưu cũng đừng trách.

- Ha ha ha, chỉ là một bữa cơm mà thôi. nguồn TruyenFull.vn

Lưu Thành Quân nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì cười lên ha hả, hắn đứng lên tiễn chân Vương Tử Quân ra ngoài cửa giống như tiễn một người em của mình.

Lưu Thành Quân nhìn Vương Tử Quân đi xa, hắn lại ngồi xuống ghế sau bàn làm việc, hắn khẽ lật qua bản kế hoạch của Vương Tử Quân, trong miệng lẩm bẩm:

- Cán bộ trẻ gặp chút ngăn trở cũng tốt.

Lưu Thành Quân nói rồi ném bản kế hoạch của Vương Tử Quân vào trong ngăn kéo.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]