Edit: Lonajaja
Beta: Sakura
“Đi chết đi!” Bách Hợp đạp Đường Bá Hổ một cước, rồi cướp tờ giấy trên tay hắn, không kiên nhẫn phất tay: ” Ngày mai ta sẽ giao cho Thu Hương tiểu thư, xin ngươi đi nhanh dùm chút, không có chuyện gì không được tìm đến ta, miễn cho về sau hại chết ta!”
Hiện nay Võ Trạng Nguyên hiểu lầm mình vì Đường Bá Hổ mà từ bỏ hắn, không có chuyện đó vẫn khiến nàng nóng máu, nhưng mà sau đó ngẫm lại cũng không phải không có lý, đoán chừng đối với Đường Bá Hổ mà nói vì hắn chưa đến Hoa Phủ thế mà mình và hắn từng gặp qua một lần , hơn nữa bởi vì nguyên nhân hai người đều bị hòa thượng kia đá bay, cho nên khó tránh khỏi khi gặp mặt nói nhiều hơn mấy câu, lúc này để cho người khác hiểu lầm vậy thì thôi, nếu để cho Thu Hương cũng hiểu lầm, sau này một khi thân phận Đường Bá Hổ bộc lộ ra, không phải sẽ khiến cho trong lòng Thu Hương chán ghét mình sao?
Tuy Bách Hợp không sợ, thế nhưng mà loại chuyện này có nhảy đến Hoàng Hà nói cũng không rõ! Như đã không muốn hoàn thành nhiệm vụ này, nàng cũng không cần phải cùng Đường Bá Hổ thấy người sang bắt quàng làm họ, Bách Hợp không kiên nhẫn phất phất tay, trong lúc đó trên đầu tường nội viện lấy mắt thường có thể thấy được vài bóng người bay tới, Bách Hợp xoay đầu nhìn, Đường Bá Hổ cũng không tự chủ được đi theo xoay đầu nhìn lại.
“Lão đại, mau đến xem, ta thấy được đôi cẩu nam nữ, thật sự là người trong đồng đạo ah, nửa đêm canh ba ở chỗ này hẹn hò!” Một tên nhìn hơi hèn mọn bỉ ổi nhỏ giọng vang lên, Bách Hợp đã nhớ ra, đại danh Giang Nam Tứ đại dâm hiệp, vì sao lúc này sẽ xuất hiện? Không phải chờ kịch tình đến giữa đoạn rồi mới xuất hiện hay sao?.Sự xuất hiện của bọn hắn chính là vì tăng lên giá trị tình cảm của Đường Bá Hổ và Thu Hương hay sao? Lúc trước nguyên chủ hiểu lầm Đường Bá Hổ có hứng thú với nàng, trong lòng còn hân hoan cả ngày, sau đó bị bốn người này đánh bất tỉnh. Đương nhiên lấy dung mạo cũ của nguyên chủ, vốn đã xấu lại còn trang điệm đậm, miệng rộng má hóp nhìn vô cùng đáng sợ nên không có người hái hoa nàng.
“. . .” Bách Hợp thở dài một hơi, đang định ra vẻ sợ hãi trốn ở sau lưng Đường Bá Hổ, tên được người xưng là lão đại lại vỗ vỗ bả vai nàng: “Không sai ah đại tiểu thư, tiểu đệ thấy ngươi phong lưu không bị trói buộc, làm việc giống chúng ta nửa đêm trộm ngọc trộm hương, không bằng gia nhập vào chúng ta. . .”
Vì sao lần nào nàng cũng bị người ta hiểu lầm? Chẳng lẽ bởi vì gương mặt Thạch Lưu hèn hạ bỉ ổi nên khiến mọi người hiểu lầm, sau khi nàng tiến vào thế giới này đã cố biểu hiện bình thường, không hề trang điểm đậm bị người ta cho là quỷ nữa mà, nhất định phải đùa giỡn nàng tới mức này sao? Nghĩ đến lúc ở chùa mình nói chuyện với Đường Bá Hổ cũng bị người nhìn trở thành sắc nữ, Bách Hợp rất tức giận, không chút nghĩ ngợi liền xoay người một quyền đánh tới tên gọi là lão đại: “Ngươi đi chết đi! Cái gì chứ, lão nương ở đâu thoạt nhìn như hẹn hò với hắn chứ hả!”
Nàng vừa mắng vừa đạp, rất nhanh tên lão đại miệng sùi bọt mép bị đánh mặt mũi bầm dập ngã một bên không lên tiếng.
Đường Bá Hổ trầm mặc nhìn Bách Hợp, hắn đang nắm tay thì cũng lặng lẽ buông lỏng ra, bản năng lui về phía sau hai bước. Lúc trước Bách Hợp nói chuyện với hắn tuy giọng điệu không kiên nhẫn, nhưng ít nhất còn không có ra tay nặng như vậy, lúc này xem đại ca của Giang Nam Tứ đại dâm hiệp, răng cửa của hắn bị mất một chiếc, lúc nữ nhân điên lên quả nhiên đáng sợ, lúc đó hắn vốn muốn ra tay cứu Bách Hợp thì bây giờ miễn đi!
“Cứu mạng ah. . .” Bách Hợp đánh người này xong, lại há mồm hô to lên. Tên kia nằm trên mặt đất run rẩy vươn tay ra, nhỏ giọng cũng hô một cái: “Cứu mạng. . .”
Võ Trạng Nguyên nhanh chóng dẫn người tới bắt bốn người này kéo đi ra ngoài, tại Hoa phủ người đông thế mạnh, Tứ đại dâm hiệp bị bắt đưa vào quan phủ, lần này bởi vì Bách Hợp trong lúc vô tình, khiến cho Tứ đại âm hiệp không đụng đến gian phòng Thu Hương, càng không có về sau Đường Bá Hổ chủ động mật báo, nàng bị Thu Hương hiểu lầm, cuối cùng còn thay Thu Hương trị tội nàng, khiến cho Thu Hương cảm động!
Ngược lại là Bách Hợp, dưới sự phẫn nộ vì tên hòa thượng không có mắt nói nàng là sắc nữ đạp bay, nàng oán hận phát tiết đến trên người tên đại ca của Tứ đại âm hiệp, tên bị đánh đuýt nữa bị vỡ đầu, hắn thấy quan sai tới như nhìn thấy mẹ ruột, núp ở phía sau tên quan sai, không thể chờ đợi được để bị bắt đi, kể từ đó Bách Hợp ở trong Hoa phủ có chút ít thanh danh, Nhưng lúc buổi chiều thay Hoa phu nhân chọn mua dược liệu vừa trở về, Bách Hợp chợt nghe đến mấy nha đầu tụ lại cùng một chỗ nói, mình đánh Giang Nam Tứ đại dâm hiệp thành như vậy, đang có chút ít đắc ý, thì ở đình nghỉ mát bên cạnh hòn non bộ Đông Hương vẫy vẫy Bách Hợp:
“Thạch Lưu tới.”
Bách Hợp vốn không muốn để ý tới, đã thấy Thu Hương cũng đứng tại đình nhìn về phía nàng, do dự một chút sau đó đi tới.
Trong đình ngoại trừ Xuân Hạ Thu Đông bốn hương đều ở bên trong, vậy mà còn có Đường Bá Hổ, ngày hôm qua hắn có chút thành danh, lúc này vẫn là hạ nhân cấp thấp, liền về sau được ban tên Hoa An, lúc này vậy mà có thể đi vào đình nghỉ mát, Bách Hợp giật mình nhìn hắn một cái, vô ý thức hỏi: “Tại sao hắn ở đây, không phải nói hạ nhân cấp thấp bên ngoài không thể vào nội viện sao?”
“Ai nha Thạch Lưu, chúng ta không có coi hắn thành người, chỉ coi hắn thành chó mà thôi!” Xuân Hương nhìn cũng không nhìn Đường Bá Hổ, lắc lắc khăn trong tay: “Nghe người ta nói đêm qua ngươi đánh mấy tên dâm tặc, vì nguyên nhân cưỡng gian không thành, Thạch Lưu, có thật không vậy?”
Cưỡng gian không thành. . .
Cưỡng gian không. . .
Cưỡng gian. . .
Bách Hợp lập tức cứng ngắc lại, quả thực nàng hơi không dám tin tưởng lỗ tai của mình, tại sao thanh danh của nguyên chủ ở Hoa phủ lại kém đến thế, , nàng khổ tâm thay đổi mấy tháng, thậm chí ra sức đánh dâm tặc, đưa bọn chúng vào quan phủ, chuyện tốt như vậy cứ thế mà bị người vặn vẹo thành ra như vậy!
“Ai đã nói thế?” Bách Hợp không cần đi xem, có thể thấy mặt Đường Bá Hổ vặn vẹo cố nén cười, không khỏi thẹn quá hoá giận: “Ta đây là hóa thân chính nghĩa, sứ giả hiệp nghĩa, cái gì cưỡng gian không thành chứ, mấy tên đó là dâm tặc, là tặc!”
Nếu cho nàng bắt được là ai nói, nàng sẽ kéo lưỡi của hắn ra!
“Trong phủ đều truyền khắp ah!” Đông Hương chẳng hề để ý nói một câu, lại nói tiếp: “Dù sao phu nhân cũng biết tính cách của ngươi, ngươi yên tâm đi, phu nhân không trách tội đâu.”
Bách Hợp cắn môi, lại muốn thò tay cào cột đá rồi.
“Chúng ta tới đánh trống truyền hoa a, nếu đến phiên ai thì làm một bài thơ.” Mấy vị Đại tiểu thư danh nghĩa là nha đầu, kì thực tại Hoa phủ có địa vị rất cao, suốt ngày sống an nhàn sung sướng, không phải chơi diều thì dưỡng sủng vật, lúc này Hoa phu nhân không cần người chiếu cố, lại muốn bắt đầu chơi đánh trống truyền hoa, Bách Hợp không muốn ở cùng với các nàng, đang định muốn tìm một cơ hội lẻn đi, lại bị Thu Hương giữ chặt: “Nếu ít người ngược lại không thú vị, Đông Hương gọi thêm mấy người ra, Thạch Lưu cũng lưu lại!”
Nàng vừa dứt lời, quả nhiên Đông Hương đứng tại trong đình liền hô một tiếng, rất nhanh một đám người đi qua, mà ngay bên kia Hoa phu nhân cũng bị kinh động, dắt hai nha đầu tới.
Lúc này mọi người đến đông đủ, thấy Hoa phu nhân kích động muốn tham gia, nếu Bách Hợp cự tuyệt thì không tốt, có hai gã sai vặt di chuyển trống ra, ‘Thùng thùng’ tiếng đánh trống vang lên, vậy mà hoa rơi xuống trên tay Đường Bá Hổ. Làm thơ với hắn mà nói căn bản không phải vấn đề, huống chi là lấy tên làm thơ, cũng lấy tên mình lúc trước hắn tiến vào Hoa phủ chỗ ký tên bán mình làm một bài thơ, lúc này hắn đơn giản hoàn thành Hoa phu nhân yêu cầu, bởi vì hoàn thành vô cùng xuất sắc, ngược lại Thu Hương nhìn hắn tràn đầy kinh ngạc.
Tiếng trống lại dừng lại, rơi xuống một tiểu nha đầu không biết tên, nàng hơi khẩn trương, cuối cùng không đáp được, bị phạt vừa hát vừa nhảy, một đám người cười đến ngã trái ngã phải, chơi một lúc, hoa rơi xuống trên người Thu Hương, Hoa phu nhân nhìn xem nha hoàn mình sủng ái nhất, mỉm cười nói: “Thu Hương lấy tên mình làm hai câu đi.”
Ánh mắt Thu Hương vui vẻ, nghĩ nghĩ, ngậm miệng nói: “Thu hậu mai hoa nghênh đông lai, hương khí dụ nhân khánh hoa khai!” Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người vỗ tay nói tốt, tuy nói những lời này cũng không khó để nghĩ ra, nhưng ý và cảnh đã đủ, hoa mai nở, hương thơm mê người. Hoa mai mê người, mùa thu đúng là hoa nở, trong mắt Đường Bá Hổ cũng không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng.
Nàng không giống Đường Bá Hổ đọc sách nhiều năm để khảo trúng công danh, nàng chỉ là một thiếu nữ, ngay tại chỗ làm thơ cũng không phải ai cũng là Tào Thực đi bảy bước thành thơ, cho nên Thu Hương làm thơ được như vậy đã rất giỏi rồi, Đường Bá Hổ nghĩ đến mình vào Hoa phủ là vì chọn người có thể đọc thơ làm thơ, mà không phải người tục tằng, ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng.
Bách Hợp vừa nhìn thấy tiếng trống truyền đến, hoa may mắn không rơi trên người nàng, nàng biết mình có mấy cân lượng, thi nhân đời Minh căn bản không giống như là thi nhân của Đường triều, nàng muốn trộm thơ, cũng tuyệt đối không nghĩ ra được một chữ, bởi vậy nàng đang rất sốt ruột tìm cơ hội chuồn lẹ, miễn cho lúc đó mình xấu mặt, tiếng trống dừng lại, hoa lại rơi xuống trên người nàng.
Ngồi ở nàng bên cạnh nàng là nha đầu mặt tròn lúc trước muốn cho mình đơn thuốc trị táo bón, Bách Hợp quay đầu nhe răng nhếch miệng cười âm hiểm, dọa tiểu cô nương này rụt rụt bả vai.
“Thạch Lưu, hay là như vậy, ngươi dùng tên Tam Hảo làm thơ!” Hoa phu nhân chỉ vào tiểu nha đầu mặt tròn, cười híp mắt nói: “Nàng nguyên bản họ Hồ, tên gọi Tam Hảo, ngươi thay nàng làm thơ đi!”
Tuy nói nguyên chủ có bao nhiêu phân lượng người trong Hoa phủ đều đoán được, nàng không biết có phải hay không bởi vì vừa rồi Thu Hương làm thơ nên mới nghĩ nàng cũng làm thơ được, lúc này vẻ mặt hưng phấn mọi người chằm chằm nhìn vào Bách Hợp, mà ngay cả Đường Bá Hổ cũng nhẹ gật đầu, trong đầu Bách Hợp trống rỗng, há to miệng nói không ra lời, nàng chỗ nào có thể thơ, nếu nói quyền cước nàng khả năng còn có thể.
“Nếu làm không ra thơ, Thạch Lưu, ngươi phải ca múa một khúc rồi.” Hoa phu nhân nói xong lời này, toàn thân lông tơ của Bách Hợp dựng đứng lên hết. Nàng vừa nhìn thấy nha đầu kia ca hát khiêu vũ xong bị người cười đỏ bừng cả khuôn mặt, lúc này còn không dám mặt gặp ai, ở đâu còn dám tiến lên để mọi người bêu xấu, bởi vậy nghe được Hoa phu nhân thúc giục, vô ý thức đọc:
“Hồ tiêu mặt.” Nàng nói xong lời này, ngừng lại một chút.
“Ba cân, thật nhiều tiền?”