“Tiểu Hợp, tại sao để cô ta ở lại đây?” Giọng nói của Bùi Tuấn có mấy phần buồn bã giống như bị phản bội, ánh mát lên án cô, dáng vẻ vô cùng yếu ớt khiến người ta đau lòng.
Vừa rồi dù sao cậu cũng nể mặt cô, không phản đối nữa. Lòng Bách Hợp như nhũn ra, nắm lấy tay cậu, nói khẽ bên tai: “A Tuấn, hai chúng ta ra ngoài ở mấy ngày đi.”
Hơi thở khe khẽ của thiếu nữ lướt qua bên tai Bùi Tuấn khiến cậu không nhịn được muốn cười, rụt vai lại, sau khi hiểu rõ ý của Bách Hợp rồi thì mắt cậu sáng ngời, sau đó hơi do dự: “Có được không?”
“Được mà, chúng ta ra ngoài sống một thời gian thôi, khi nào bà Cầm đuổi Lâm Thiên Ngữ đi thì sẽ trở về.”
“Anh không thích cô ta, khi nào về nhất định phải bảo bà Cầm sửa lại phòng.” Bùi Tuấn bổ sung một câu, Bách Hợp không do dự liền đáp ứng. Cô biết tính cách của Bùi Tuấn, dù sao thì người phải làm việc mệt nhọc cũng không phải cô nên rất thoải mái đồng ý.
Ý cười trên mặt Bùi Tuấn càng rõ hơn, cậu cũng học theo hành động nói bên tai của cô: “Còn phải cầm theo chăn gối của chúng ta, cậu thích chăn của Tiểu Hợp, cả quần áo nữa, còn có…”
Nếu để cậu nói thêm gì chắc không thể kết thúc được, Bách Hợp nhìn cậu một cái, làm động tác im lặng, bảo cậu ngồi tại chỗ chờ mình một lúc. Tuy Bùi Tuấn muốn đi theo cô nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Nhân lúc xung quanh không có nhân vật quan trọng nào, Bách Hợp lên tầng, về phòng mình thu dọn chăn đệm sạch sẽ, cầm mấy bộ quần áo nhét vào trong túi. Lúc chạy xuống tầng còn sợ bị người ta nhìn thấy, thấy Bùi Tuấn vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa như lúc mình đi, ngay cả mắt cũng không đảo một cái, cô liền đưa hết đồ trên tay cho cậu. Sau đó lại tự mình lên tầng lấy nốt một đống quần áo và sữa tắm dầu gội cùng vài thứ lặt vặt khác. Những đồ này là hàng đặc chế riêng cho nhà họ Bùi, bên ngoài dù có tiền cũng không mua nổi. Bùi Tuấn đã quen dùng những thứ này. Cô thu dọn toàn bộ vào trong hai cái vali rồi xuống tầng, có hai người hầu nữ nhìn thấy nhưng mặc kệ.
Trước kia Lâm Bách Hợp từng gây chuyện muốn rời khỏi đây, chẳng biết đã bao nhiêu lần rồi, cuối cùng cũng vẫn ngoan ngoãn trở về, không ai thực sự để ý Bách Hợp có rời khỏi đây hay không. Nhìn cô kéo vali ra, ai nhìn cũng thấy bình thường, chỉ có điều không ngờ rằng bảo bối của ông chủ cũng bị bắt cóc theo.
“A Tuấn, anh có biết lái xe không?” Xe trong gara của nhà họ Bùi không thiếu, nhưng hễ Bùi Tuấn ra ngoài thì đều có người lái xe. Cha mẹ cậu xảy ra tai nạn xe hơi qua đời, thế nên Bách Hợp cũng sợ trong lòng cậu bị ám ảnh. Nhưng cô không quen lái xe, trước khi cô gặp chuyện mới học một thời gian, lái không ổn định lắm, mấy lần làm nhiệm vụ trước cô cũng không lãng phí thời gian đi học lái xe, chủ yếu là tập võ. Bây giờ thành phố đang có tuyết rơi, với trình độ lái xe của cô thì e là sẽ xảy ra chuyện.
“Tìm chú Chu không được sao?” Bùi Tuấn cúi đầu, tò mò nhìn Bách Hợp. Tay cậu đang đeo hai cái túi lớn, Bách Hợp còn giao thêm một vali đồ cho cậu. Quý công tử luôn luôn mười phần tiên khí giống như không nhiễm khói lửa nhân gian bây giờ chẳng khác gì dân chạy nạn bình thường. Bách Hợp vừa nhìn một cái đã muốn phì cười.
“Chúng ta lén trốn đi mà, làm sao để người khác biết được? Lẽ nào A Tuấn muốn bị bắt trở về với Lâm Thiên Ngữ à?” Cô hỏi lại Bùi Tuấn một câu, Bùi Tuấn liên tục lắc đầu.
Bách Hợp nhịn cười, vươn tay vuốt mặt cậu, tai Bùi Tuấn hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Để anh lái xe.”
Cô tiện tay lấy chìa khóa xe từ chỗ chú Chu vẫn để, hai người đặt đồ ở phía sau xe, Bùi Tuấn ngồi trên ghế lái, im lặng một lúc, tới khi Bách Hợp cho rằng cậu không thể làm được thì cậu lại khởi động xe, đợi tới khi động cơ nóng lên liền đảo tay lái ra khỏi gara.
Dưới tên hai người đều có biệt thự. Cha Lâm không có tình cảm gì với cô con gái lớn, hơn nữa cô còn ầm ĩ đòi tách khỏi Bùi Tuấn nên ông ta càng không thích, có điều vì muốn tỏ vẻ coi trọng con gái trước mặt nhà họ Bùi nên đã sang tên cho Bách Hợp một căn biệt thự trong thành phố. Căn biệt thự này không thể so với nhà họ Bùi, trong khu biệt thự có một vườn hoa lớn và rất nhiều biệt thự, hộ gia đình cũng không ít, may mà biệt thự này ở biệt lập, nếu không thì e là Bùi Tuấn sẽ không chịu ở.
Bên trong thường xuyên có người quét tước khá sạch sẽ. Vừa đến một nơi xa lạ, hai người sẽ ở Chu, Bách Hợp lập tức chỉ huy Bùi Tuấn xếp quần áo trong tủ. Lúc cậu xếp quần áo thì cô đi trải giường. Trải giường xong, Bách Hợp quay đầu nhìn Bùi Tuấn thì thấy cậu còn đang gấp quần áo thật gọn gàng rồi mới cho vào tủ. Cậu gấp rất cẩn thận, mỗi một góc cũng phải ngay ngắn, dường như chỉ có vậy mới khiến cậu vừa lòng. Bách Hợp không phải người như cậu, lúc này cô sờ bụng mình, thấy bầu trời đã dần tối, dứt khoát đẩy cả vali đồ và quần áo vào trong tủ.
“…” Bùi Tuấn mím môi, cậu cố kiềm chế ý nghĩ lấy tất cả quần áo ra gấp lại một lần nữa, nhất thời không thể tỉnh táo nổi, tay nắm thành đấm. Bách Hợp nhìn cậu nói: “A Tuấn, em đói, chúng ta đi ăn đi.”
“Không thể ăn linh tinh bên ngoài được.” Bùi Tuấn nghiêm túc nói một câu, cậu ngồi trên giường, lưng thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn Bách Hợp đứng trước mặt mình, có vẻ quyến rũ khác thường. Bách Hợp biết một ngày ba bữa cậu không thích ăn bên ngoài, trước đây nhà họ Bùi có người nấu ăn, đương nhiên không cần hai người quan tâm ăn cái gì. Cô suy nghĩ một chút, tay nghề nấu ăn của cô cũng khá tốt, lập tức kéo cậu dậy: “Vậy chúng ta đi mua thực phẩm, tự mình nấu.”
Mặt Bùi Tuấn lộ ra ý cười thẹn thùng, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Đi cùng với Bách Hợp, cậu phát hiện mình không ghét lái xe như tưởng tượng, trái lại vì có cô nên cậu còn lái nghiêm túc hơn bình thường.
Cậu không thích cảnh đông đúc ở siêu thị nhưng Bách Hợp lại kéo tay cậu, bảo cậu đẩy xe vào đó, còn chỉ trỏ hỏi muốn ăn gì. Bùi Tuấn lại cảm thấy có lẽ đi siêu thị cũng không đến mức không thể chịu nổi, chỉ có điều cậu luôn vô ý né tránh những vết bụi trên sàn nhà.
“Đây, đây nữa, cả đây, em muốn tất cả chỗ này.” Lần này Bách Hợp mang theo thẻ, nhặt liên tiếp nhiều thứ cho vào xe đẩy. Cô đi đến chỗ bán sữa tươi, nhớ tới lúc ở nhà, trước khi đi ngủ Bùi Tuấn sẽ uống sữa, định lấy một ít. Nhưng Bùi Tuấn thấy chai sữa có nước đông lạnh ở ngoài liền cau mày giữ chặt tay cô. Cậu đã nhẫn nại rất lâu rồi, bây giờ không thể nhẫn nại thêm được nữa, cậu lấy khăn tay phủ lên chai sữa, ánh mắt vừa cẩn thận lại vừa bới móc nhìn chai sữa nửa ngày, sau đó tỏ ra vô cùng ghét bỏ đặt nó về chỗ cũ.
“Anh không uống sao?” Bách Hợp tò mò nhìn cậu một cái. Cô đã nhìn nhãn hiệu rồi, là hàng nhập khẩu, khá nổi tiếng.
Bùi Tuấn lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ bực bội: “Lúc lắc nó lên, tiếng vang không giống bình thường.”
Bách Hợp ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cậu rất lâu: “…”
Ai sẽ chú ý tới việc lắc sữa bò lên thì tiếng động có gì khác nhau chứ, chỉ có người hà khắc với loại chuyện này như cậu thì mới nghe ra được. Cô biết không thể ép Bùi Tuấn uống, nếu ép cậu thì dù cậu có uống cũng sẽ khó chịu rất lâu. Cô đành lấy thứ mình muốn dùng, sau đó nhìn dáng vẻ chịu đựng không mở miệng của Bùi Tuấn, Bách Hợp không nhịn được bật cười.
Mua một đống thực phẩm, ban đầu Bùi Tuấn còn có vẻ ghét bỏ, nhưng khi nghe là Bách Hợp muốn ăn, cậu cũng bắt đầu lựa chọn. Có điều ngay cả củ tỏi cậu cũng quan sát rất lâu, nếu có chỗ nào khiến cậu không vừa lòng liền bị vứt bỏ một cách vô tình. Bách Hợp đành nhặt lung tung rồi kéo cậu ra chỗ tính tiền.
Hai người dạo siêu thị rất vui vẻ, không để ý rằng khá nhiều người nhìn bọn họ với ánh mắt hâm mộ. Mãi tới khi thanh toán xong, thoải mái ra về, vẫn có rất nhiều ánh mắt thẫn thờ nhìn theo Bùi Tuấn.
Lái xe về nhà, mua sắm nhiều đồ dùng hàng ngày khiến cả hai đều hài lòng, nhưng bên nhà họ Bùi thì đang nổ tanh bành. Ông Bùi nghe tin không thấy cháu trai bảo bối thì suýt nữa ném đồ đạc đến mức tạo thành một cái hố trong nhà.
“Đi tìm ngay cho tôi! Chỉ hai người mà cũng không trông chừng được!”
Xem video ghi lại, ông Bùi thấy Bách Hợp xách đồ đạc xuống tầng, Bùi Tuấn vô cùng vui sướng chạy theo cô, không hề phản đối. Ông Bùi vừa đưa một cô bé về nhà thì cháu ông đã bị người ta mang đi mất. Ông biết tính cách cháu trai, cậu không quen sống ở ngoài, sớm muộn gì cũng trở về nhà. Ông gọi điện cho người đi kiểm tra chiếc xe kia đang ở đâu, xác định được chỗ ở của hai người rồi thì ông Bùi cũng không quan tâm nữa.
Tuy ông lo lắng cho cháu trai, cũng không thích hành động bắt cóc của Bách Hợp, nhưng không thể không bội phục cô. Cô dỗ được Bùi Tuấn luôn đắm chìm trong thế giới riêng đến mức này, khiến cậu vứt bỏ nỗi ám ảnh trong lòng để lái xe, khiến cậu chuyển tới sống ở một nơi xa lạ không có cảm giác an toàn, mỗi việc đều khiến ông kinh ngạc. Có điều đúng là làm càn quá mức!