Nghe thấy tiếng của ông Bùi, Bùi Tuấn lập tức tắt bếp, kiểm tra thấy cơm nước đều ổn cả mới dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, rửa tay xong, lau khô, phòng bếp lại quay về hình dạng không nhiễm một hạt bụi, sau đó cậu mới đi ra ngoài.
“Ông nội tới à?” Cậu nói xong thì thấy Bách Hợp đang giẫm chân trần đất, vội vạng đi lấy dép trong nhà cho cô, bảo cô ngồi xuống để mình giúp, sau đó ngẩng đầu lên khẽ cười với Bách Hợp.
Bách Hợp biết cậu muốn gì, chỉ đành liếc ông Bùi một cái, cười ngượng rồi cúi đầu hôn nhẹ lên trán Bùi Tuấn. Gương mặt Ông Bùi đen thui, định lên tiếng thì Bùi Tuấn đã vui sướng quay vào phòng bếp…
Đáng lẽ ông không nên bỏ mặc cháu mình, nhìn xem Bách Hợp đã làm chuyện tốt đẹp gì. Đường đường là người thừa kế của nhà họ Bùi, bây giờ lại ở đây làm người hầu. Vỗn dĩ ông tưởng rằng Bách Hợp sẽ không thể chăm sóc tốt cho cháu ông, nhưng giờ thì cô chăm sóc Bùi Tuấn lúc nào chứ, rõ ràng là Bùi Tuấn làm trâu làm ngựa phục vụ cô!
Trong lòng ông Bùi tức đến hộc máu, Bùi Tuấn lấy cho ông một bát cơm. Ông nếm thử, suýt thì khóc.
Không biết khoảng thời gian vừa rồi Bách Hợp đã đày đọa cháu ông thế nào, nấu cơm ngon như thế này, cháu à, đứa cháu đáng thương!
“Ông đã bảo Lâm Thiên Ngữ đi rồi, các cháu nhanh chóng dọn về đi.” Ông Bùi không cam tâm nhìn Bách Hợp, đây là cơm do cháu trai ông thương nhất nấu. Trước kia ông còn chưa được ăn, thế mà con bé đáng chết này đã được hưởng phúc. Ông Bùi vừa nói vừa liều mạng gắp thức ăn vào bát mình: “Cả ngày sống ở ngoài còn ra sao nữa!” Cháu ông đáng lẽ nên có hiếu với ông, giờ lại để Bách Hợp được lợi, nhìn xem cô ta làm chuyện tốt gì, sai khiến cháu mình như con chó. Lúc ăn cơm, chỉ cần mắt cô ta đảo qua đâu thì không cần phải mở miệng, Bùi Tuần lập tức gắp đồ ăn vào bát cho cô.
Ông Bùi xem đến nghiến răng nghiến lợi, ăn cơm xong liền xoa bụng mình. Nhớ tới lời nói còn dở dang, định nói nốt thì Bùi Tuấn đã vào trong lấy hoa quả đã gọt xong ra…
Tuy ông Bùi khó chịu với hành động của Bách Hợp, nhưng thật ra trong lòng vẫn có phần khâm phục cô. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà biến cháu ông như thành một người khác, đúng ra ông phải cảm tạ cô mới phải. Có điều thấy dáng vẻ làm trâu làm ngựa của Bùi Tuấn thì ông không thể nói ra nổi lời cảm ơn.
Cuối cùng, Bùi Tuấn từ chối đề nghị về nhà của ông Bùi, cậu thích việc chăm sóc cho Bách Hợp, điều đó khiến cậu cảm thấy mình sống rất có ý nghĩa. Trước kia, khi cha mẹ qua đời, cậu luôn đắm chìm trong thế giới riêng, không muốn đi ra. Nhưng hiện giờ cậu có người cần phải bảo vệ, cậu nguyện ý vì Bách Hợp thử ra khỏi chiếc lồng sắt mà mình tự vẽ nên.
Sau khai giảng, trừ việc Bùi Tuấn lại khôi phục quá trình đưa đón Bách Hợp thì ngày tháng vẫn trôi qua như cũ. Trên mặt Bùi Tuấn, vẻ tươi cười nhiều hơn hẳn trước kia, dường như cậu đã không khác gì người bình thường.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Bách Hợp đăng ký vào đại học thủ đô. Thời gian qua, tuy cô đã cố gắng rất nhiều nhưng điểm số vẫn thiếu một chút. Có điều nhà họ Bùi và nhà họ Lâm đều có tiền, đút lót một chút là xong. Ông Bùi đã từng nói với vẻ không tình nguyện rằng đợi cô tốt nghiệp cấp ba xong thì hai người kết hôn rồi tính tiếp. Dù ông Bùi khó chịu với cháu dâu nhưng lại nóng lòng muốn ôm chắt, vậy nên luôn thuc giục hai người.
Nhà họ Bùi đã chuẩn bị tốt mọi thứ, ngày mai là tiệc đính hôn. Bách Hợp cầm phiếu điểm ra cửa trường, đang chờ Bùi Tuấn lái xe tới đón mình thì một chiếc xe khác đỗ trước mặt cô. Cha Lâm nhảy xuống xe, vẻ mặt hung ác. Đã gần nửa năm không gặp, ông ta không còn tỉnh táo như trước, thậm chí còn mấy phần chật vật. Ông ta chỉ vào mặt Bách Hợp:
“Đồ bất hiếu, sao mày không chết đi?” Lâm Thiên Ngữ cũng theo đằng sau. Lúc này vẻ mặt cô ta hơi tiều tụy và không cam lòng, lạnh lùng nhìn Bách Hợp: “Chị à, chị không giúp em cũng không sao, em không trách chị, nhưng chị cũng có cổ phần công ty của nhà họ Lâm, vì sao chị lại làm như thế?”
Chẳng hiểu hai người này đang nói cái gì, Bách Hợp nhìn họ một cái rồi xoay người định đi. Cha Lâm thở hổn hển: “Mày cứ trơ mắt nhìn công ty nhà họ Lâm bị thu mua à? Thật ra mày đã nói gì với cậu Bùi, con ranh chết tiệt này.”
Bách Hợp không để ý đến ông ta, Lâm Thiên Ngữ đuổi theo, kéo tay cô lại. Móng tay sắc nhọn cào thành một vết hồng trên mu bàn tay Bách Hợp. Trong mắt cô ta lộ ra vẻ nguy hiểm: “Chị à, chị có muốn biết một bí mật không?” Bách Hợp thấy vẻ mặt quỷ dị của cô ta, định mở miệng nói nhưng dường như trong đầu cô truyền tới ý niệm rằng cô không muốn biết bí mật này.
“Chị à.” Cô không muốn nghe nhưng lời nói của Lâm Thiên Ngữ vẫn truyền vào trong tai cô: “Trước kia thật ra Bùi Tuấn không nhận ra chị là ai đâu đúng không? Anh ta cho rằng chị đã đi từ lâu rồi, mấy năm qua chị ở cạnh anh ta nhưng anh ta lại không biết chị. Chị gái tốt của tôi, lẽ nào chị vẫn muốn gả cho anh ta sao? Anh ta không thích chị, thậm chí còn không nhận ra chị, chị đúng là một kẻ thất bại. Cha mẹ không thương, ngay cả cậu Bùi mà mọi người cho rằng thích chị cũng không nhận ra chị, chị còn sống ở nhà họ Bùi nhiều năm như thế, làm một nhân vật không tồn tại, thật là cười đến chết người!”
Lớp sương mù trong đầu dần tan biến, nỗi đau đớn trong lòng trào ra theo bản năng, hai câu nói quanh quẩn trong đầu cô: “Anh ta không nhận ra chị, chị đúng là một kẻ thất bại.”
Chân tướng mà lúc trước Lâm Bách Hợp vẫn giấu diếm lại vô tình bị Lâm Thiên Ngữ nói ra. Lúc này Bách Hợp cảm nhận được sự khó chịu của nguyên chủ, trong lòng chợt thấy phiền chán với Lâm Thiên Ngữ. Vốn dĩ cô ta có gương mặt coi như xinh đẹp nhưng vì ghen tỵ nên vặn vẹo khác thường, trong mắt còn lộ ra căm hận. Theo nội dung câu chuyện thì Lâm Bách Hợp không phải đối thủ của cô ta nhưng không có nghĩa Bách Hợp cũng thế.
“Thế thì sao nào? Cho dù tôi không được cha mẹ yêu thương thì tôi vẫn là con gái nhà họ Lâm một cách đàng hoàng. Cô chẳng qua chỉ là một đứa con rơi. Bùi Tuấn không nhận ra tôi thì sao, sau này người trở thành Bùi thiếu phu nhân vẫn là tôi chứ không phải cô. Cô chỉ là đứa con rơi không thể lộ ra ngoài của nhà họ Lâm. Cô dám quang minh chính đại nói với mọi người rằng cô là con của ông ta sao? Chỉ cần tôi muốn thì vĩnh viễn cô cũng không thể ngẩng đầu lên nổi.” Bách Hợp nói xong, lòng cô bình tĩnh lạ thường. Đôi môi Lâm Thiên Ngữ run lên, oán hận nhìn cô.
Những gì Bách Hợp nói đã đâm trúng điểm yếu của cô ta. Cô ta muốn làm vợ Bùi Tuấn vì muốn những người trước kia xem thường mình phải trắng mắt. Cô ta mới là người có thể mang lại hy vọng cho nhà họ Lâm, mới là thiếu phu nhân của nhà họ Bùi. Cô ta muốn vượt trội hơn tất cả!
Từ nhỏ, mẹ cô ta đã dạy cô ta phải biết tranh giành, cô ta cũng cố tranh. Nhưng ngay cả cơ hội Bùi Tuấn cũng không cho cô ta. Nếu như có cơ hội, cô ta sẽ không thua kém gì Bách Hợp. Chẳng qua chỉ sinh muộn nửa năm, một người là con vợ chính sinh ra, một người lại thành con rơi. Bách Hợp tùy hứng mấy năm nhưng vẫn gả được cho thái tử nhà họ Bùi. Lâm Thiên Ngữ oán hận cắn chặt răng, móng tay đâm vào trong thịt.
Bùi Tuấn dừng xe trước cổng trường học, cậu tự mình xuống xe mở cửa cho Bách Hợp, thậm chí còn cẩn thận dùng tay che ở bên trên, sợ cô bị đập đầu. Một người đàn ông chu đáo như thế vốn dĩ nên là của cô ta, chỉ vì quỷ kế của Bách Hợp nên mới khiến cô ta mất đi cơ hội.
Trong xe, Bùi Tuấn lo lắng nhìn Bách Hợp vài lần. Tuy ánh mắt cậu chỉ dừng lại trên người Bách Hợp nhưng dáng vẻ lúc nãy của Lâm Thiên Ngữ thật sự rất kì lạ. Cậu nhìn thoáng qua, chợt nhớ rằng theo điều tra thì hình như cô gái này là em gái của Bách Hợp. Cậu thấp thỏm không yên nắm tay cô, ngón tay vuốt nhẹ lên chỗ bị xước, dè dặt hỏi: “Tiểu Hợp.”
Lòng cậu có chút lo lắng, Bách Hợp nhìn lại cậu một cái: “Lâm Thiên Ngữ nói anh đối phó với nhà họ Lâm, có phải không?” Tuy Bùi Tuấn ngây thơ nhưng không đần, trước kia cậu không có ý định chỉnh nhà họ Lâm. Trong thế giới của cậu, đen là đen, trắng là trắng, không có âm mưu, chỉ có đường đường chính chính dương mưu, kinh doanh cũng thế, đây là lần đầu tiên nghe tin cậu đối phó nhà họ Lâm.
Đúng ra mà nói thì nhà họ Lâm nuôi cô để tặng cho cậu, cậu phải vô cùng vui mừng mới phải. Bách Hơp nghĩ mãi mà không ra, lại thấy Bùi Tuấn thành thật gật đầu: “Anh không muốn ông ta cướp em đi, anh cũng không thích sau này em về nhà họ Lâm. Tiểu Hợp, anh biết anh làm thế là không tốt, anh sẽ đưa bọn họ ra nước ngoài, em đừng giận anh được không?”
Trong thế giới đơn giản của Bùi Tuấn, cậu đã một lòng một dạ đối với Bách Hợp, đương nhiên cũng hy vọng Bách Hợp toàn tâm toàn ý với cậu, trong mắt không có người khác. Cậu không thích khi hai người vui vẻ bên nhau thì lại có kẻ phá hoại. Cứ nghĩ tới điện thoại của mấy người nhà họ Lâm kia là trong mắt Bùi Tuấn lóe lên vẻ u ám. Cậu không nói cho Bách Hợp biết mình đã cắt đứt rất nhiều điện thoại tìm cô, cố giữ cô lại bên cạnh cậu. Cậu biết làm thế là quá đáng, trong mắt nhiều người vậy là không đúng, nhưng cậu không kiềm chế được. Cậu muốn độc chiếm tất cả về Bách Hợp. Cậu muốn chiếm hữu cô, muốn trong mắt cô từ nay về sau chỉ có mỗi cậu.
Bách Hợp không nói chuyện, Bùi Tuấn bắt đầu căng thẳng, mắt cậu lộ ra vẻ bối rối, môi mím lại thành một đường thẳng, dường như cầu xin nhìn cô: “Tiểu Hợp là của anh, Tiểu Hợp là của anh đấy.”
Cô mới không thèm để ý tới chuyện nhà họ Lâm gặp xui ấy, có điều thấy hành động này của Bùi Tuấn thì Bách Hợp lại thấy có cảm giác quen thuộc: “Lúc nãy Lâm Thiên Ngữ nói thật ra anh không nhận ra em, thế là thế nào? Trước kia em vẫn ở bên cạnh anh nhưng anh lại nói em vốn không ở đây.” Câu hỏi này là cô hỏi thay nguyên chủ Lâm Bách Hợp. Cứ nghĩ Bùi Tuấn sẽ vội vàng giải thích, không ngờ anh lại nghiêm túc nhìn cô:
“Tiểu Hợp trước kia đúng là không phải Tiểu Hợp mà, từ lúc ngày sinh nhật của em thì mới trở về, em quên rồi sao?” Bách Hợp nghe thế thì mắt trừng lớn. Hình như Bùi Tuấn không hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy, tiếp tục giải thích: “Trước kia cô Lâm là cô Lâm, anh biết cô ấy, cô ấy thay đổi, sau đó, giống như là…” Tai anh hơi đỏ lên, mắt cũng bắt đầu né tránh, dường như khó mở miệng: “Giống như là ông nội nói, bị trúng tà.”
Cậu nói rất khẽ, Bách Hợp nghĩ tới sự thay đổi sau này của nguyên chủ, không nhịn được thở dài.
“Nhưng vào ngày sinh nhật mười chín tuổi thì em đã trở về, anh biết, em không phải cô Lâm, em chính là em.” Bùi Tuấn nói xong thì chân thành nhìn Bách Hợp mà không biết rằng những lời vô tình của cậu khiến Bách Hợp run rẩy. Theo ý cậu thì cậu biết nguyên chủ Lâm Bách Hợp là ai, còn cô tiến vào nhiệm vụ này đúng là ngày sinh nhật của nguyên chủ.
Trong trí nhớ của Bùi Tuấn đã nhiều năm không ngủ chung với Lâm Bách Hợp. Kể từ khi cậu mười tuổi thì đã không làm thế nữa, chỉ cô độc trốn tránh trong phòng mình. Nhưng đêm ấy cậu lại xuất hiện, vốn dĩ Bách Hợp cho là trùng hợp, có điều bây giờ xem ra không phải.
“Vậy vì sao lúc ấy anh không nói với em?” Bách Hợp cảm thấy cổ họng khô khốc, hỏi một câu. Bùi Tuấn hiếu kỳ nhìn cô một cái, thấy trên trán cô lấm tấm mồ hôi thì dịu dàng cầm khăn lau cho cô: “Nói cái gì?”
Giọng nói của cậu rất nhỏ, cặp mắt vẫn sạch sẽ trong sáng như lúc đầu mới gặp: “Tiểu Hợp đâu có hỏi anh.”
Nếu như hỏi thì cậu sẽ nói nhưng lúc ấy sao Bách Hợp có thể nghĩ tới được. Cô nhắm hai mắt lại, Bùi Tuấn vẫn đang cười: “Anh biết là em trở về, anh đã nói rồi mà, cuối cùng em sẽ là của anh!” Cậu nói xong, hình như cũng tự nghi ngờ mình đang nói gì, toàn thân Bách Hợp chợt run rẩy.
Người suy nghĩ càng đơn giản thì càng có khả năng phát hiện một số điểm mà người khác không để ý. Bách Hợp nhớ tới việc Bùi Tuấn có thể nghe ra sự khác nhau giữa sữa bò từ tiếng vang khi lắc sữa, cậu còn nhận ra được khác nhau rất nhỏ giữa hai chiếc áo ngủ giống hệt nhau, vậy thì cậu cũng có thể phát hiện cô không phải là nguyên chủ.
Tình huống thế này không phải là lần đầu tiên cô gặp phải. Trong lòng Bách Hợp kêu gọi Lý Duyên Tỷ vô số lần nhưng không có đáp lại. Tới tận sau khi đính hôn, có một ngày dường như Bùi Tuấn hiểu rõ chuyện gì đó, không hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước lên má cô như trước nữa. Linh hồn cô nhẹ nhàng bay lên.
Một năm rưỡi sau, cô sinh con trai. Ông Bùi vui mừng vì nhà họ Bùi đã có người thừa kế, không còn khúc mắc với Bách Hợp như trước nữa, còn nhà họ Lâm từ chỗ nào về chỗ đó đi. Ham muốn chiếm hữu của Bùi Tuấn mạnh mẽ vượt ngoài dự liệu của mọi người. Cậu không thích nhà họ Lâm lấy thân phận cha mẹ để tiếp cận Bách Hợp, rất sợ Bách Hợp sẽ vì quan hệ huyết thống mà biến về như cũ. Cậu tìm mọi cách ngăn chặn nhà họ Lâm liên hệ với Bách Hợp, đương nhiên là không kể cho cô biết.
Giống như những lời Bách Hợp đã nói qua, cuối cùng Lâm Thiên Ngữ không thể trở thành tiểu thư được thừa nhận của nhà họ Lâm như nội dung câu chuyện. Tài sản của nhà họ Lâm đã mất, đứa con rơi không thể lộ ra ngoài như cô ta thì cho dù có thể nhận được của hồi môn cũng chỉ là chút tiền nhỏ mà thôi. Vị trí Bùi thiếu phu nhân và người đàn ông có thân phận đặc biệt kia chỉ có thể ở trong mơ.