Sau khi về cung, Tề Ngự Phong liền lãnh đạm với cô ấy, nguyên chủ lơ đễnh, chỉ cho rằng Tề Ngự Phong lấy công sự làm trọng, lúc đầu cô ấy còn cố nén không đi chế tạo những tình huống gặp gỡ tình cờ với Tề Ngự Phong như những nữ nhân thấp hèn kia, vốn cô ấy cũng không để ý Tề Ngự Phong có bao nhiêu nữ nhân, dù sao nam nhân ba vợ bốn nàng hầu ở trong mắt người thời này là thiên kinh địa nghĩa, yêu cầu của cô ấy rất thấp, chỉ hy vọng trong lòng Tề Ngự Phong có một chỗ nho nhỏ dành cho cô ấy thôi.
Chỉ là tính cách Tề Ngự Phong tà mị lạnh như băng, sẽ không cảm động vì nước mắt của bất kỳ nữ nhân nào, hơn nữa hắn ta còn trẻ mà thân phận đã tôn quý, luôn luôn chỉ có chuyện nữ nhân lấy lòng hắn ta, chứ chưa bao giờ hắn ta lại đi lấy lòng nữ nhân cả, ngay tại lúc nguyên chủ cho rằng đây vốn là tính cách chân chính của Tề Ngự Phong, thì ai ngờ trong một lần vô tình đi thỉnh an về, cũng ngay tại trong ngự hoa viên, đã bắt gặp Tề Ngự Phong đang ôm một nữ nhân.
Lúc trong lòng cô ấy đau nhức khó nhịn, thì liền thấy được bộ dáng của nữ nhân kia, đó là con gái của đại thần Lý tướng quân Nam Chiêu mà cô ấy vẫn luôn không để vào mắt, Lý tướng quân trung quân ái quốc, ngày đó lúc Nam Chiêu quốc bị công phá, ông ấy không để ý lời chiêu hàng của Hoàng đế Đại Tề – Tề Ngự Phong, vung đao tự vẫn, con gái duy nhất của ông ấy là Lý Bảo Xu, vốn cũng không có tướng mạo xuất sắc gì, chỉ nhớ là một thiếu nữ có tính cách lãnh đạm, vốn nguyên chủ niệm tình đều là di dân Nam Chiêu, cũng hơi cảm thấy chua xót khi thấy những nữ nhân này cùng hầu chung một chồng với mình, nhưng cũng chưa từng để ý đến Lý Bảo Xu, sau khi cô ấy cho rằng mình là người duy nhất của Nam Chiêu quốc được nhận Hoàng sủng cũng đạt được phong hào Thường tại tương đối cao, còn từng lấy những ban thưởng cực ít ỏi của bản thân ra chia cho những người này, tuy trong đó không phải không có ý khoe khoang, nhưng trong hậu cung Đại Tề lạnh như băng này, ít nhất cô ấy cảm thấy người đến từ Nam Chiêu quốc là an toàn với mình.
Ai ngờ cô ấy lại bắt gặp Lý Bảo Xu và Tề Ngự Phong ở cùng nhau, từ sau khi tiến cung, Lý Bảo Xu luôn luôn ru rú trong phòng, mấy tháng không gặp, Lý Bảo Xu có tướng mạo gầy gò tầm thường trong ấn tượng của cô ấy trước đây lại giống như trong lúc bỗng nhiên đã có biến hóa cực lớn, hai đầu lông mày của cô ta có thêm nhiều sắc thái kiều mỵ hơn, dung mạo giống như trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, vốn bởi vì thân là con gái tướng quân, không bị nhốt trong khuê phòng như các thiếu nữ bình thường, nên làn da của cô ta còn có chút ngăm đen, nhưng trong thời gian thật ngắn, làn da kia của cô ta lại trở nên mịn màng vô cùng.
Người ta thường nói nhất bạch già tam sửu (làn da trắng có thể che đi hết những khuyết điểm trên khuôn mặt), làn da của cô ta vừa trở nên trắng mịn, thì không chỉ dung mạo sáng hơn gấp đôi, mà ngũ quan còn càng nhìn càng thấy tinh xảo vô cùng.
Hình ảnh tươi cười vươn tay ôm cổ Tề Ngự Phong với tư thế cực kỳ tự nhiên lúc đó đã đâm bị thương trái tim của nguyên chủ, cô ấy chứng kiến Tề Ngự Phong dùng một loại tươi cười chưa từng triển lộ với mình điểm mũi Lý Bảo Xu một cái, vẻ mặt sủng nịch, trong lòng nguyên chủ lập tức liền mê mẫn.
Cô ấy không cam lòng, cô ấy cũng thử muốn tranh thủ tình cảm, chỉ sau hơn hai tháng cố gắng, lúc cô ấy đã trở thành một con khỉ mang đến niềm vui cho mọi người trong nội cung, thì rốt cuộc Tề Ngự Phong không kiên nhẫn nữa lại triệu cô ấy thị tẩm, cứ một lần may mắn như vậy, cô ấy liền mang Long chủng. Nhưng ngay trong lúc nguyên chủ cảm thấy tự hào vui mừng vì mình mang thai cốt nhục của người trong lòng, thì lại vô tình nghe được thị nữ trong cung của Lý Bảo Xu nói hôm đó là vì Lý Bảo Xu và Tề Ngự Phong vô tình giận dỗi với nhau, khiến cho Tề Ngự Phong tức giận phẩy tay áo bỏ đi, vì giận dỗi với Lý Bảo Xu, nên trong cơn tức giận Tề Ngự Phong đã triệu kiến vị nguyên Trưởng công chúa Nam Chiêu – Bách Hợp này, bản ý là muốn cho Lý Bảo Xu khó chịu, ngày hôm sau hai người hòa hảo như lúc ban đầu, sau khi Tề Ngự Phong đã nhận lỗi với Lý Bảo Xu, cũng thừa nhận hôm đó chính mình không nên xúc động chạm vào Bách Hợp, lúc này Lý Bảo Xu mới tha thứ cho Tề Ngự Phong. Nhưng trong lúc hai người vui vẻ vô cùng, lại chưa từng nghĩ tới cảm thụ trong lòng nguyên chủ khi nghe được chuyện này.
Tề Ngự Phong luôn như thiên thần ở trong lòng chính mình, cho tới bây giờ ở trên người cô ấy chỉ có phát tiết, chưa bao giờ nhẹ lời mềm giọng với cô ấy, vậy mà lại sẽ nhận lỗi với Lý Bảo Xu, hơn nữa còn có thể dùng thân phận thiên tử một quốc gia nhận lỗi với Lý Bảo Xu.
Nếu như không thích Tề Ngự Phong thì thôi, có lẽ khi cô ấy nghe được chuyện này cũng sẽ không khó chịu đến như vậy, nhưng một tấm chân tình của cô ấy lại bị người ta xem thành rác rưởi, hơn nữa khi nghe thấy giọng điệu chế nhạo của Tề Ngự Phong khi nói đến mình, trong lòng Bách Hợp lại càng oán hận, cô ấy đặt bẫy muốn trả thù Lý Bảo Xu. Nhưng không nghĩ đến Tề Ngự Phong luôn mặc kệ nữ nhân hậu cung đấu đến đấu đi lần đầu tiên lại như bị người khác đụng trúng nghịch lân, hắn ta đích thân phái ám vệ điều tra ra chân tướng.
Vốn nguyên chủ cho là mình đang mang thai, xem như là niệm tình chuyện này, hơn nữa Lý Bảo Xu cũng không chính thức xảy ra chuyện lớn gì, chỉ là phải chịu chút ít ủy khuất thôi, nên vốn cô ấy cho rằng Tề Ngự Phong nhất định sẽ không làm khó cô ấy. Nhưng ai có thể ngờ tới Tề Ngự Phong nhằm muốn xả giận cho Lý Bảo Xu đang buồn bực trong lòng, lại phái người đổ thuốc sẩy thai cho cô ấy, cuối cùng siết cổ cô ấy đến chết.
Sau khi nguyên chủ chết, oán khí khó bình, nên lúc này mới có nhiệm vụ cho Bách Hợp tới làm.
Nhưng chân tướng mà trong tình tiết của vở kịch cho thấy lại khiến cho Bách Hợp có chút nghiền ngẫm, Lý Bảo Xu mà nguyên chủ nhìn thấy mỗi ngày một đẹp hơn kia có tướng mạo tầm thường cũng không phải bởi vì cô ta còn nhỏ tuổi chưa nẩy nở mà thôi, kỳ thật cô ta cũng không phải người bình thường, lúc bản thân Lý Bảo Xu vốn phải hy sinh cho quốc gia cùng với cha, thì dưới cơ duyên xảo hợp lại nhận được một cái hệ thống đến từ Dị Giới gọi là Hệ thống dưỡng thành sủng phi.
Cái hệ thống này có đủ hết mọi thứ, ngoại trừ những yêu cầu về vóc người trên cỗ thân thể của Lý Bảo Xu ra, còn có một loạt danh mục về mắt, mũi, môi, khuôn mặt, v..v…, ngay cả giọng nói, dáng vẻ và mị lực, v..v… cũng đều nằm trong số đó, chỉ cần Lý Bảo Xu hoàn thành cái mà hệ thống gọi là nhiệm vụ này, thì cô ta liền có thể có được một thứ gì đó, hoặc là tăng lên một ít trình độ xinh đẹp, tỷ như eo nhỏ hoàn mỹ hoặc là chân dài thon thon, từ đó tất nhiên một ngày so một ngày càng câu dẫn người hơn, đợi sau khi mị lực của cô ta hoàn thành, thì đừng nói Hoàng đế Tề Ngự Phong nhìn thấy cô ta liền không dời mắt được, mà ngay cả nữ nhân nhìn thấy cô ta cũng không tự chủ được sẽ chìm đắm trong vẻ đẹp của cô ta.
Chính là bởi vì có hệ thống trợ giúp, cho nên cô ta có được bộ ngực hơn người cùng với thân thể quyến rũ gần như không có khả năng tồn tại, vốn Trưởng công chúa chính là tiểu mỹ nhân diễm lệ vũ mị, loại ưu thế trời sinh này vốn hết sức rõ ràng, nhưng ngay tại lúc gặp gỡ Lý Bảo Xu có giá trị xinh đẹp gần như 100% sau ngày qua ngày hoàn thành nhiệm vụ, thì dĩ nhiên nguyên chủ không đáng kể.
Càng thêm nghịch thiên là, cái hệ thống của Lý Bảo Xu này còn có thể cảm nhận được yêu ghét của người khác dành cho cô ta, nếu như độ hảo cảm của người ta dành cho cô ta tăng, thì hệ thống sẽ có biểu thị minh xác, còn nếu độ hảo cảm của người ta dành cho cô ta giảm, thì tất nhiên trong lòng cô ta cũng rõ ràng, bởi vậy ai muốn hại cô ta thì có rất ít khả năng. Mà lúc độ hảo cảm của Hoàng đế Tề Ngự Phong dành cho cô ta không tăng, Lý Bảo Xu có thể thay đổi thái độ của chính mình dành cho Hoàng đế, từ đó tìm ra phương pháp khiến cho độ hảo cảm của hắn ta tăng lên, cuối cùng cũng khiến cho hắn ta yêu cô ta khăng khăng một mực, do đó tâm nguyện thực hiện một đời một thế một đôi người.
Lúc tiếp thu hết nội dung vơ kịch, Bách Hợp không nhịn được thở ra một hơi thật dài, cô cảm thấy nhiệm vụ lần này có hơi khó giải quyết, tâm nguyện của nguyên chủ có hai cái, một cái chỉ sợ là đánh bại Lý Bảo Xu, trở thành người yêu trong lòng Tề Ngự Phong, điểm này đặt vào dưới tình huống chính mình không có một chút ưu điểm nào, Bách Hợp chỉ cảm thấy trước mắt thật sự còn khó hơn lên trời.
Mà cái thứ hai là, chỉ sợ nguyên chủ vừa yêu lại xen lẫn hận với Tề Ngự Phong, tuy nói bản thân nguyên chủ ra tay nhằm vào người yêu của Tề Ngự Phong trước, nhưng thủ đoạn của cô ấy không khiến cho Lý Bảo Xu chết, nhưng ngược lại quả thật đã thúc đẩy Tề Ngự Phong và Lý Bảo Xu lên một bước, ngay tại lúc Tề Ngự Phong và Lý Bảo Xu ân ân ái ái như đôi vợ chồng nhỏ trong thế gian, thì nguyên chủ lại mất đi đứa bé mà chính mình tưởng rằng là kết tinh của tình yêu trong bụng, cuối cùng sau khi sẩy thai còn mất đi tính mạng.
Tề Ngự Phong hẳn là căn bản không thích cô ấy, thậm chí hoàn toàn không có hảo cảm nào với cô ấy, hắn ta vì Lý Bảo Xu, vì xả giận thay cô ta, lại không nhớ đến đứa con còn chưa ra đời một chút nào, người ta thường nói: Hổ dữ cũng không ăn thịt con, vốn hắn ta có thể giết mẹ giữ con, nhưng hắn ta lại không làm như vậy, mà là trực tiếp giết con của nguyên chủ, điểm này là nguyên nhân nguyên chủ hận hắn ta nhất. Vừa phải làm thế nào để có thể sống cùng Tề Ngự Phong hết cả đời đền bù hết tiếc nuối của nguyên chủ đã qua đời sớm trong vở kịch, lại phải khiến cho Tề Ngự Phong thống, Bách Hợp bày tỏ: trong thời gian ngắn hoàn toàn không nghĩ ra biện pháp nào.
Cô làm nhiệm vụ mấy lần, dù là nhiệm vụ khó giải quyết hơn nữa cũng đều có một đường sinh cơ, nếu vấn đề mà võ lực có thể giải quyết được, thì đều không phải là vấn đề, cô có thể cố gắng, luôn luôn sẽ có một ngày có thể hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng cái chuyện yêu hay không yêu này là khó nắm nhất trên đời, người ta có thể yêu cô hay không, tối đa Bách Hợp chỉ cần nỗ lực hết sức, nhưng đã muốn được yêu, lại phải khiến cho người ta thống khổ, Bách Hợp không nhịn được cười khổ hai tiếng, rồi lại lười biếng xoay người.
Thân thể, dung mạo lần này có thể xưng là khuynh quốc khuynh thành, nếu về sau Lý Bảo Xu có thể đạt tới chính thức hoàn mỹ 100%, như vậy ít nhất nguyên bản Trưởng công chúa cũng có hơn 95%, nhưng dù là như vậy cũng không chiếm được trái tim của nam nhân, lúc yêu ngươi, dù ngươi có là cọng cỏ dại, thì cũng tuyệt đối là trân bảo hiếm có trong mắt hắn ta, nhưng lúc không yêu ngươi, dù ngươi có là hoa lan quý hiếm đi nữa, thì trong mắt hắn ta cũng chướng mắt hơn cả cỏ dại.
“Tiểu chủ đã thức chưa ạ?” Theo địa vị bây giờ của Bách Hợp, nàng không có tư cách được người ta xưng là nương nương, cũng căn bản không có tư cách đi thỉnh an Hoàng hậu, suốt ngày sau khi ngủ dậy thì chính là ăn, ăn xong mới ăn mặc thật xinh đẹp chờ đợi Hoàng đế đến, nếu có may mắn thì làm gì đó với Tề Ngự Phong, thời gian cả ngày của nữ nhân hậu cung liền cứ trôi qua như vậy, nhưng thật đáng buồn chính là, nguyên chủ không phải người được sủng ái nhất, không có địa vị không có sủng ái, không có nhà mẹ đẻ cường thế, có chỉ mỹ mạo tuyệt thế và ám toán nhắm vào của mọi người trong hậu cung mà thôi.
Đáng nhắc tới là vì mỹ mạo của nguyên chủ, dù cô ấy không được sủng, nhưng cũng hấp dẫn ánh mắt của đám phi tần hậu cung, người người đều xem cô ấy trở thành đại địch số một đại khắp nơi nhằm vào ám toán, trong tình tiết của vở kịch, Tề Ngự Phong cảm thấy hết sức hài lòng khi cô ấy trở thành bia ngắm hấp dẫn lực chú ý của mọi người trong hậu cung như vậy, hắn ta âm thầm cẩn thận từng li từng tí bảo hộ lấy nữ nhân yêu mến đã nói xem chính mình trở thành phu quân trong đêm tân hôn kia, ngay tại lúc mọi người không chú ý tới Lý Bảo Xu, khắp nơi ám hại nguyên chủ, thì đã cho Lý Bảo Xu một không gian lớn để phát triển, cũng khiến cho cô ta tránh được phần lớn nguy hiểm vào thời kỳ đầu vẫn còn yếu ớt, lại càng khiến cho Tề Ngự Phong trong lúc vẫn còn chưa hiểu rõ tâm ý của mình, nhân lúc nữ nhân hậu cung không chú ý tới Lý Bảo Xu, phát hiện cái loại xinh đẹp đặc biệt trên người cô ta.