Không ai có thể nhìn tình cảnh trước mặt như vậy mà còn có thể bình tĩnh, trong lòng Bách Hợp thuyết phục mình, vừa định phải nhanh lén chạy đi thì ngoài cửa lại có quản gia bưng ly rượu đi vào, đối mặt với tất cả mọi chuyện đều mắt nhìn thẳng giống như căn bản không có thấy cử động của Phương Xảo Tâm vậy. Trong mắt Mục Kiêu ánh lên ngọn lửa ham muốn, một mặt bảo quản gia cầm một túi thuốc đi ra, sau khi mở ra đổ vào trong rượu, hắn liền đưa tay nhận lấy. Phương Xảo Tâm vốn đang ngậm lấy vật đàn ông của anh ta liền ngẩng đầu lên, cầm lấy tay hắn, trên gương mặt còn ửng đỏ, giọng nói có chút khàn khàn:
“Sếp, anh không thể tiếp tục uống nữa…” Trong mắt cô ta lộ ra vẻ ân cần nhưng lời còn chưa nói hết, Mục Kiêu mới vừa rồi còn một bộ dạng lười biếng, thần sắc hưởng thụ liền cười lạnh hai tiếng, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm rồi lập tức ném ly rượu về phía Phương Xảo Tâm.
‘Choang’ một tiếng vang nhỏ, lực của hắn cực lớn, ly rượu lập tức bị đập vỡ dính trên đầu Phương Xảo Tâm, mùi thơm của rượu trắng lâu năm lan tràn trong nhà, mảnh thủy tinh vỡ vẫn còn một chút dính lại trên sợi tóc của Phương Xảo Tâm. Cô ta vừa rồi còn một bộ dáng vẻ quyến rũ, lúc này nhìn cả người đều ngây ra, sau khi cô ta vào phòng còn không thèm nhìn Bách Hợp một cái nhưng lúc này lại theo bản năng nhìn về phía Bách Hợp, hiển nhiên ngay trước mặt tình địch bị người yêu đối đãi như vậy, cô ta có chút không chịu nổi.
“Cút!” Lúc này Mục Kiêu nói trở mặt liền trở mặt, mới vừa rồi hắn còn có nụ cười lười biếng, hấp dẫn nhưng trong nháy mắt liền âm trầm, biểu tình có chút dữ tợn. Hắn một mặt nhận lấy khăn lau tay quản gia đưa tới, một mặt liền nhấc chân lên đạp về phía Phương Xảo Tâm. Trên gương mặt anh tuấn của hắn lộ ra mấy phần tàn ác, tóc tai có chút rối bời, rủ xuống gương mặt hắn, chặn lại ánh mắt của hắn, chỉ thấy dưới sống mũi cao lộ ra đôi môi tái nhợt, không còn chút máu.
“Mất hứng!”
Sắc mặt Phương Xảo Tâm ảm đạm, một cú đá của Mục Kiêu khiến cô ta ngã ngửa ra đằng sau, một ít mảnh vụn thủy tinh cứa vào bên hông áo sơ mi tơ tằm thật mỏng, chắc đã trầy da rồi nhưng lúc này còn không đau đớn bằng nỗi đau trong lòng cô ta. Sắc mặt cô ta hơi khó coi nhưng cố nén không chịu mở miệng, cho dù lúc này chật vật như vậy nhưng cô ta vẫn kiêu ngạo đứng dậy, bỏ lại đôi giày cao gót, chân trần đi ra khỏi cửa, sống lưng ưỡn thẳng tắp, nhìn cao ngạo nhưng cũng có vài phần yếu ớt, bi thương khiến người ta thương tiếc.
Mục Kiêu híp mắt, phất phất tay với chú Lưu quản gia. Quản gia im lặng cầm mâm đi ra ngoài, cũng đóng cửa lại.
Bách Hợp thấy tình cảnh như vậy thì cả người cứng ngắc. Trong căn phòng yên lặng nhất thời chỉ có thể nghe được hít thở nhỏ của Mục Kiêu sau khi vừa mới đánh người xong. Không biết hắn vừa mới uống thứ rượu gì mà lúc này đôi môi lại đỏ thẫm như máu, nhìn diễm lệ nhưng có chút cổ quái khác thường.
“Tới đây!”Hăn lười biếng kêu một tiếng, lúc này Bách Hợp dám khẳng định hắn gọi mình chứ không phải Phương Xảo Tâm. Mới vừa nhìn thấy cảnh Phương Xảo Tâm bị đánh, trên đầu không biết bao nhiêu mảnh vụn thủy tinh, cho dù lần này Bách Hợp phải hoàn thành nhiệm vụ thì lúc này không khỏi cảm thấy da đầu tê dại. Lại nhìn một chút bộ dạng quần áo xốc xếch của hắn rồi ngẩng đầu lên, thật sự không thể di chuyển bước chân của mình.
May mà Lý Duyên Tỷ nhanh chóng giúp cô, không để cô dùng dằng giãy giụa nữa. Cô thấy thân thể của Tần Bách Hợp nghe lời đi về phía Mục Kiêu, bị hắn đè ở giữa hai đùi. Có lẽ là thân thể này không còn giãy giụa như lúc trước cho nên Mục Kiêu cũng không đối xử với cô như với Phương Xảo Tâm vừa nãy, ngược lại lại híp mắt vuốt ve sợi tóc của cô.
Lúc Bách Hợp dựa vào trong ngực Mục Kiêu tỉnh lại thấy ngực hắn lạnh như băng, so với người bình thường thì nhiệt độ cơ thể hắn hơi thấp, mùa đông trời rét mà ngủ cùng một chỗ với hắn cũng không phải chuyện thoải mái gì. Tối hôm qua có thể tưởng tượng là trong lúc chè chén say sưa, không biết Mục Kiêu ăn phải cái gì nên thể lực dư thừa một cách dọa người bởi vì quần áo bị ném khắp nơi, chân tay còn dây dưa chung một chỗ. Bách Hợp định rút chân ở bên hông anh ta về, không nhịn được há miệng hít một hơi khí lạnh, cô vừa muốn ngồi dậy thì cánh tay vốn ôm ở bên hông cô lập tức liền thắt chặt lại. Tiếng nói lười biếng của Mục Kiêu vang lên:
“Muốn đi đâu vậy?” Tiếng nói của anh sau khi say rượu khàn khàn, nghe có một loại trầm thấp, hấp dẫn, lúc này ngón tay của anh đang ở trên bụng Bách Hợp cũng bắt đầu không an phận, ngay sau đó chôn đầu vào trong cổ Bách Hợp, nhẹ nhàng cắn:
“Không cần gặp tên họa sĩ kia nữa.” Mục Kiêu cũng không phải đang trưng cầu ý kiến của Bách Hợp mà thực sự ra lệnh cho cô. Người phụ nữ này trước kia anh cũng không thèm để ý, chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi nhưng trong lúc bất chợt từ tối ngày hôm qua đã bắt đầu có sự thay đổi, tựa như có chút mê đắm, ít nhất sự phối hợp ở trên giường khiến anh hết sức thoải mái. Lúc này chính là thời điểm hứng thú tăng cao, tạm thời không muốn để Phương Xảo Tâm động đến cô.
“Tôi muốn đứng dậy, nằm lâu chóng mặt quá” Bách Hợp xoay người nhìn Mục Kiêu một cái, cô một tay nắm chăn che ngực lại, xuôi theo mái tóc đen bóng có chút rối hiện ra đầy dấu tím bầm ở đầu vai, có một loại mỹ cảm bị ngược đãi. Trong thần sắc cô mang một loại hồn nhiên sẵn có nhưng lại quyến rũ, dường như có hơi khác biện lúc cô bình thường. Mục Kiêu sửng sốt một chút, chăn mền trên người lại bị cô kéo đi xuống để quấn lấy thân thể mình, anh lộ ra thân thể không một mảnh vải nằm trên giường, thấy Bách Hợp mở cửa phòng thay quần áo ra đi vào, ánh mắt híp lại, thật lâu sau lại toét miệng cười không ra tiếng: “Thú vị đấy”
Sau khi tiếp thu hoàn toàn trí nhớ Bách Hợp mới phát hiện thật ra hai người chia ra phòng thay quần áo và phòng tắm khác nhau, ngày hôm qua cô vừa mới đến lúc không tiếp thu trí nhớ lại đi nhầm chỗ, may mà lúc đó Mục Kiêu còn không ở nhà, nếu không theo như tính tình cổ quái của người này sợ rằng ngày hôm qua mình sẽ bị thua thiệt.
Công ty của nhà họ Mục là một công ty hắc tẩy bạch, mặc dù hiện nay trên danh nghĩa làm ăn đứng đắn nhưng thật ra vẫn ngấm ngầm có một phần kinh doanh phi pháp. Mục Kiêu vừa mới cầm quyền không đến hai năm nhưng nửa năm trước thì cha mẹ, anh em đột nhiên chết một cách ly kỳ, cái này làm cho mọi người trong thành phố đối với Mục Kiêu ngoại trừ có chút kính sợ ra thì còn có vài phần kiêng kỵ. Anh năm nay hai mươi lăm tuổi, lớn hơn tiểu thư nhà họ Tần khoảng bốn tuổi. Bách Hợp sắp xếp lại tư liệu trong đầu, trong lúc nhất thời có cảm giác không biết xuống tay từ đâu.
Cô cũng không phải lần đầu làm nhiệm vụ, đã gặp qua nhiều nhiệm vụ tương tự nhưng đối với người buồn giận thất thường giống như Mục Kiêu, hơn nữa làm việc có vẻ quá mức tùy tiện, có thể nói là người xấu đối xử ác độc với người khác cũng đối xử ác độc với mình như vậy thì lần đầu tiên gặp phải. Bách Hợp không thể nhìn thấu nội tâm của anh ta, chỉ biết người này hết sức nguy hiểm, tình huống hiện nay cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, ít nhất lúc này Mục Kiêu cũng sẽ không giết cô.
Bách Hợp thở dài, trong gương lộ ra khuôn mặt tươi như hoa đào, ánh mắt cô nhìn thấy bóng mình trong gương, dù cho lúc này có vẻ mặt hồn nhiên nhưng khóe mắt, chân mày cũng không ngăn được toát ra mấy phần nhu mì. Cô lấy chút nước vỗ lên mặt một cái, đôi mắt to quyến rũ trong gương lộ ra mấy phần kiên định.
Lúc này Tần Bách Hợp vẫn còn đang đi học nhưng bởi lý do tháng này mới kết hôn cho nên nhà họ Tần đã thay cô xin nhà trường cho nghỉ học một tháng. Nguyên chủ học hội họa và đàn violon, Bách Hợp cũng không trải qua những việc này bao giờ. Cô tới nơi này cũng không phải vì suốt ngày phong hoa tuyết nguyệt vì vậy đương nhiên không chuẩn bị đi học lại. Trước mắt, nếu tâm nguyện của nguyên chủ có hai điều, Đỗ Tiệm Vũ cũng không phải là sự uy hiếp đối với cô, nếu muốn với thân phận hiện nay của nguyên chủ trừng trị Đỗ Tiệm Vũ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Tuy nói nguyện vọng của nguyên chủ muốn cho hắn chịu đau khổ nhưng Bách Hợp còn nhiều cách khiến hắn nếm thử mùi vị có nỗi khổ mà không thể nói ra. Mục tiêu quan trọng nhất hiện nay là đối phó với Phương Xảo Tâm.
Phương Xảo Tâm này tự tin lại thông minh, có thủ đoạn lại có tâm cơ, quan trọng nhất là cô ta có sự thông minh tương xứng với sự xinh đẹp ấy, người đã trải qua cuộc đời không dễ dàng như vậy có nội tâm cực kỳ mạnh mẽ. Cô ta thực sự kiêu ngạo từ trong thâm tâm mà không phải là cực độ tự ti sau chuyển thành tự đại. Dĩ nhiên Phương Xảo Tâm cũng có vốn liếng để kiêu ngạo. Cô ta là một viên minh châu xuất sắc trong tập đoàn Mục thị, mấy năm nay đi theo bên cạnh Mục Kiêu đã giúp hắn không ít chuyện, trở thành trợ thủ không thể thiếu của anh ta.
Nếu không phải Phương Xảo Tâm một lòng si tâm với Mục Kiêu thì Bách Hợp gần như cảm thấy cô ta không có nhược điểm. Nhưng cái nhược điểm này cũng không dễ dàng công kích, Mục Kiêu không giống như một người dễ đối phó. Tâm nguyện của Tần Bách Hợp là muốn cho Phương Xảo Tâm đau đến không muốn sống tiếp, ngoại trừ chiếm vị trí vợ danh chính ngôn thuận của Mục Kiêu, muốn để người phụ nữ mạnh mẽ như Phương Xảo Tâm cảm thấy tan nát cõi lòng chỉ sợ cũng chỉ có tấn công từ phía Mục Kiêu.
“Đang nghĩ gì thế?” Một giọng nói âm nhu vang lên, ngay sau đó hai cánh tay từ phía sau vòng lên quấn ở bên hông cô, thân thể có chút lạnh như băng dính sát thật chặt cho Bách Hợp cảm giác như bị rắn độc trói lại. Cô cúi đầu xuống, ngay sau đó Mục Kiêu ôm cô càng chặt hơn một chút, trong gương hắn cũng cúi thấp đầu, mái tóc quăn kia lộn xộn nhưng lại mang theo mấy phần cảm giác chán chường che đi mặt mũi của hắn nhưng lại lộ ra chiếc cằm nhọn.
Hắn chỉ hơi dùng sức đã quay người Bách Hợp lại, có lẽ vì ngại hai người chênh lệch chiều cao quá nhiều, hắn bế Bách Hợp đặt lên trên bàn trang điểm, kéo cằm cô ngửa lên, môi dán vào thật chặt.
Bách Hợp muốn tránh nhưng căn bản không tránh khỏi lực mạnh mẽ của Mục Kiêu. Ngược lại cử động muốn tránh của cô khiến cho Mục Kiêu có chút hung bạo, không lâu lắm Bách Hợp liền cảm thấy trong miệng có mùi máu tanh, môi của cô cùng từ từ đau đớn. Không có cảm giác nhu tình mật ý, chỉ có cảm giác cướp đoạt cũng bị áp bức. Eo của Bách Hợp bị anh siết thật chặt, chân bị buộc tách ra quấn ở bên hông hắn, lúc trong lòng đang lo âu muốn kêu Lý Duyên Tỷ thì Mục Kiêu thả đôi môi ra. Trên môi anh mang theo giọt máu, một tay nâng cằm cô lên, trong miệng phát ra tiếng “Chậc chậc”, nhìn đôi môi sưng đỏ của Bách Hợp: “Nhìn cô bé đáng thương này, thế nào, ai bắt nạt cô?”