“Mày rốt cuộc là ai?” Bách Hợp hiện tại chỉ hi vọng hắn chưa phát hiện ra Nguyên Lâm Hữu, cho dù cô có luyện võ công đạo thuật trong thời gian dài như vậy, nhưng lúc này ở trước mặt Phong Lệ Dương dường như bản thân cô có một loại cảm giác mình hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, cô thậm chí còn chuẩn bị tinh thần có khả năng nhiệm vụ sẽ thất bại, nhưng Bách Hợp không dám nghĩ sau khi chính mình làm nhiệm vụ thất bại, đợi chờ mình là dạng kết cục gì, có khả năng Lý Duyên Tỷ cảm thấy mình không còn tác dụng gì nữa, muốn gạt bỏ cô đi.
Cô vẫn còn muốn đợi đến lúc chính mình thành công, còn muốn lặp lại một lần nhiệm vụ lúc trước hoàn thành mà bản thân từng cảm thấy tiếc nuối. Cô không thể biến mất như vậy, cho dù Phong Lệ Dương có cường hãn, nhưng hiện tại cũng không phải hoàn toàn không có chút cơ hội. Sau khi phát giác trong lòng mình trào ra cảm giác tuyệt vọng, Bách Hợp lại tự mình cổ vũ, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại.
“Nói trắng ra đi, tao tới là muốn lấy mạng mày, mày có thể có hai lựa chọn, trở thành đỉnh lô của tao, không thì chỉ có chết. Nói thật thì, cái loại pháp thuật cổ quái kia của mày lúc trước có chút thú vị, nhưng đối phó với tao lúc suy yếu có lẽ còn có tác dụng, nhưng hiện tại muốn đối phó tao, mày vẫn còn kém một chút.” Phong Lệ Dương búng ngón tay một cái, khóe miệng nhếch lên: “Còn về linh hồn nguyên bản của cỗ thân thể này, tao đã xóa bỏ rồi, nhưng nếu đã chiếm cơ thể của hắn, đương nhiên tao sẽ thay hắn báo thù, vì vậy tao không thể bỏ qua cho mày được.”
“Mày đã xóa bỏ linh hồn của anh trai tao?” Bách Hợp sớm đã đoán được sự thật này, nhưng thật sự chính tai nghe thấy vẫn khiến trong lòng cô phát lạnh như cũ. Cô vừa muốn mở miệng nói chuyện, Phong Lệ Dương lại vỗ tay một cái lần nữa. Trong không gian trống rỗng có một vật lăn ra, mái tóc bạc phơ, thoạt nhìn cỗ thi thể có chút già cỗi suy yếu được bày ra trước mặt Bách Hợp, nhìn bộ dáng còn có chút quen thuộc: “Bạn học Lưu Nhu của mày, tao tiễn nó đi trước thay mày dẫn đường, còn có mấy người phàm vô dụng mà mày mời tới nữa.” Phong Lệ Dương cười lạnh hai tiếng, cũng không biết lúc trước hắn giấu người ở đâu, lại liên tục ném ra mấy cỗ thi thể, từng cái từng cái đều là những người đàn ông khỏe mạnh bị bẻ gãy cổ.
“Tìm mấy con kiến hôi vô dụng này, mày cảm thấy có thể tránh được tao sao?” Phong Lệ Dương thuận tay ném chiếc điều khiển ti vi vẫn luôn cầm trong tay đi, cũng không biết hắn đã làm gì, màn hình ti vi khẽ vang lên một tiếng, lại xuất hiện một vết nứt ở trên đó, hắn trái lại giống như có chút không hài lòng, nhếch miệng cười: “Lúc đầu mới đến cái thế giới này, may mà còn có chút đồ cũng mang đi theo, bằng không có khả năng thật sự bị mày ám toán rồi.” Hắn nhếch mép cười với Bách Hợp, lộ ra hàm răng trắng hếu: “Được rồi, hiện tại ôn chuyện cũng đã xong. Mày muốn cách chết như thế nào?”
Bách Hợp nhớ tới Nguyên Lâm Hữu đang đứng ngoài cửa, cuống quýt chạy vội vào trong phòng. Phong Lệ Dương có lẽ là hơi tự tin, cũng không thèm ngăn cản ý đồ của cô, trái lại có chút hưởng thụ loại cảm giác giống như mèo bắt chuột này.
Mấy tấm bùa chú đã được Bách Hợp giữ trong lòng bàn tay, cô về đến phòng liền đóng cửa lại, nửa tháng nay cô sợ Phong Lệ Dương sẽ bất chợt xuất hiện, vì thế đã đổi mới cánh cửa phòng mình, đổi thành cánh cửa chống trộm vừa dày vừa nặng. Thế nhưng chỉ mất một lúc, tiếng cười khẽ của Phong Lệ Dương ở bên ngoài, tiếng móng tay cào trên cửa chống trộm vang lên vô cùng chói tai. Bách Hợp vừa mới thở được một hơi, liền nhìn thấy nguyên bản cánh cửa chống trộm vừa dày vừa nặng giống như đậu hũ, một ngón tay nhỏ dài trắng nõn nhô ra, nhẹ nhàng rạch trên cánh cửa. Chẳng mất bao lâu liền biến thành năm ngón tay, chỉ nhẹ nhàng cào một cái, cánh cửa sắt kia liền bị cào nát, Phong Lệ Dương cúi đầu, khuôn mặt tươi cười lộ ra ngay tại cái lỗ bị hắn cào nát, vẻ mặt u ám: “Không chạy nữa? Nếu mày không muốn chạy nữa, tiếp theo cũng đến lượt tao ra tay rồi.”
Bách Hợp không nói hai lời, cầm lấy tấm bùa trong tay đã sớm chuẩn bị, miệng niệm chú ngữ liền dán lên trán của Phong Lệ Dương. Dựa vào gần như vậy, tay của Phong lệ Dương còn đang cào trên cửa chống trộm, chưa kịp phản ứng, hiển nhiên liền dán bùa rất dễ dàng.
Thân thể hắn bỗng dừng hai giây, dần dần lá bùa giống như có chút không chống đỡ được liền lay động, Bách Hợp lại móc ra tấm bùa đã vẽ trước đó, không nói hai lời liền dán lên mặt hắn. Bắt đầu còn có hiệu quả, nhưng chưa đến nửa phút sau, cơ thể Phong Lệ Dương vừa mới đầu còn cứng ngắc liền dần dần có chút buông lỏng, bắp thịt hai má của hắn mặc dù vẫn khó mà cử động, nhưng lại lộ ra nụ cười cổ quái: “Mấy thứ này? Tổn thương tao? Trước đây thì được, giờ thì, không…” Hắn còn chưa nói hết, không biết Nguyên Lâm Hữu đã lẻn vào phòng từ lúc nào liền xuất hiện sau lưng hắn, trong tay cầm một cây kim châm, lập tức đâm vào người hắn.
Pháp thuật tỷ thí với bùa chú Bách Hợp không thể thắng, Phong Lệ Dương có thể tu luyện các loại pháp thuật, có thể giết người trong vô hình, nhưng đứng trước khoa học kỹ thuật hiện đại, lại vẫn như cũ khó mà chống cự.
Phong Lệ Dương mới tiếp nhận cỗ thân thể này chưa được bao lâu, mặc dù hút tinh khí của một số phụ nữ để bồi bổ cho chính mình, nhưng chung quy vẫn thiếu thời gian, căn cơ quá mỏng, vì thế cơ thể tuy ngoài mặt thoạt nhìn được hắn cải tạo vô cùng cường hãn, nhưng kì thực chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi. Lúc này thuốc Nguyên Lâm Hữu cầm tới không biết là cái gì, Phong Lệ Dương vừa mới bị tiêm xong, cánh tay hắn muốn xé lá bùa dán trên trán ra thoắt cái có chút cương cứng, theo bản năng muốn quay đầu nhìn Nguyên Lâm Hữu, Bách Hợp lập tức nắm cà vạt của hắn, từ sau cửa ghìm chặt cổ hắn.
Nguyên Lâm Hữu nhớ tới lần trước tay Phong Lệ Dương nắm thành tư thế cổ quái, liền vội vàng gắt gao đè hắn xuống, cứ như vậy lá bùa trên trán Phong Lệ Dương không bóc ra được, trong cơ thể lại không biết bị tiêm vào thứ thuốc gì, chẳng mất bao lâu, đầu hắn tự nhiên gục xuống một bên vai, cả người bất tỉnh nhân sự.
“Nhanh, khiêng hắn đi đi.” Bách Hợp vừa nãy vươn tay qua cửa chống trộm, lúc này trên cánh tay đều là vết máu bị cửa cắt qua, nhưng cô hiện tại lại không để ý tới cái này, cô biết Phong Lệ Dương có bản lĩnh gì, đặc biệt là sau khi hút tinh khí của nhiều phụ nữ như vậy, thuốc của Nguyên Lâm Hữu dù cho có hiệu quả hơn nữa, vẫn có thể suy đoán ra không trị được hắn bao lâu.
“Trực tiếp giết hắn không được sao?” Nguyên Lâm Hữu kéo cổ áo, nới lỏng áo sơ mi ra một chút, lúc này mới mang vẻ mặt âm trầm hỏi.
Bách Hợp lắc đầu, vội vàng mở cửa ra, ra hiệu Nguyên Lâm Hữu cõng hắn lên: “Vừa đi vừa nói, hiện tại không có thời gian.”
“Anh cũng thấy rồi đấy, Phong Lệ Dương hiện tại hoàn toàn biến thành một người khác, không gạt gì anh, hắn ta có một loại bản lĩnh, bây giờ anh giết hắn, hắn có khả năng cũng sẽ không chết. Nhưng sẽ lại thức tỉnh trên thân thể người mà anh có khả năng không quen biết.” Thần hồn hiện tại của Phong Lệ Dương đã quá cường đại rồi, dù cho có giết cỗ thân thể này của hắn, hắn hoàn toàn có khả năng đi tìm kí chủ khác, đến lúc đó không biết hắn trốn ở nơi nào, địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, càng phiền toái hơn.
Nếu như lần sau hắn lại trốn đi tu luyện xong pháp thuật trước rồi xuất thủ báo thù với mình, Bách Hợp căn bản trốn không thoát. Vì thế cô không định giết Phong Lệ Dương, nhưng lại muốn cho hắn một bài học khó quên suốt đời! Lúc hai người đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy một đống xác chết bên trong, nhất là thi thể Lưu Nhu thấy được rõ ràng. Phỏng đoán trong lòng Bách Hợp không khỏi càng thêm chính xác: “Hắn ta chắc hẳn dựa vào phụ nữ để tu luyện pháp thuật, tôi muốn anh tìm một người giỏi về cắt thiến, khiến cho hắn tạm thời không có cách nào chữa trị cơ thể hoàn toàn.”
Chỉ cần chặt đứt phương pháp khôi phục công lực của Phong Lệ Dương, làm cho hắn không thể đi tìm đàn bà được nữa, cứ như vậy liền giống như chặt đứt đường lui của hắn, khiến hắn về sau cũng không thể gây ra sóng gió lớn gì.
Nguyên Lâm Hữu nghe thấy lời này của Bách Hợp, lại nhìn thấy gương mặt lạnh như băng kia của cô, gắng gượng rùng mình một cái.
Dựa vào quyền thế địa vị của Nguyên gia, muốn tìm một vị bác sĩ giải phẫu như vậy quả thực quá dễ, thừa dịp lúc Phong Lệ Dương còn chưa tỉnh lại, Bách Hợp để cho bác sĩ không chút do dự cắt đi mệnh căn của hắn. Thuốc Nguyên Lâm Hữu tiêm vào người Phong Lệ Dương vốn là loại có thể khiến cho người ta hôn mê cả ngày, thế nhưng nửa tiếng trôi qua, cuộc giải phẫu vừa mới hoàn thành chưa được bao lâu, Phong Lệ Dương đã tỉnh lại.
“Bọn mày đã làm gì tao?” Cho dù thần hồn của hắn có mạnh hơn nữa, nhưng lúc này Bách Hợp vẽ bùa cho hắn lần nữa, lại cho hắn ăn cổ trùng, có lẽ ít nhiều có chút thương tổn, trong giọng nói khàn khàn lại lộ ra mấy phần u ám, hắn nhanh chóng cảm thấy được cơ thể chính mình thay đổi, đưa tay mò xuống phía dưới, trừng mắt nhìn Bách Hợp, trong mắt lộ ra sát ý không che giấu chút nào: “Mày đáng chết, tao muốn bằm thây vạn đoạn mày, khiến cho mày cả đời không thể siêu sinh!”
Lời hắn vừa dứt, Bách Hợp chỉ cảm thấy trong đầu đau nhức giống như bị kim đâm, sắc mặt chớp nhoáng trắng bệch, chỉ vào vị bác sĩ đang đứng cạnh Phong Lệ Dương: “Lại tiêm tiếp cho hắn, hắn muốn chạy!”
Cùng lúc Phong Lệ Dương dùng tinh thần công kích Bách Hợp, bản thân hắn kỳ thực cũng chịu đủ giày vò. Nếu như là thời điểm hắn khỏe mạnh, đương nhiên hắn không cần lo lắng đến chút pháp thuật phản phệ nho nhỏ này, nhưng lúc này hắn vừa mới tiếp nhận cỗ thân thể này của Phong Lệ Dương, bên ngoài tuy cơ thể này cải tạo trở nên mạnh mẽ dễ nhìn, nhưng thực sự bên trong lại trống rỗng, đối phó với mấy người phàm còn được, kỳ thực thực lực của hắn lúc này xác thực cũng không mạnh được bao nhiêu, nữ nhân của hắn còn chưa đủ nhiều, nếu cho hắn thêm một năm rưỡi nữa, hắn có khả năng căn bản cũng không sợ đám người này, nhưng lúc này vẫn còn chưa được.
Ống tiêm lần nữa đâm vào cơ thể hắn, nhưng thuốc mê vừa mới vẫn còn tác dụng với Phong Lệ Dương lúc này rất nhanh đã mất đi công hiệu, thừa dịp Phong Lệ Dương còn chưa chạy, bác sĩ lại cầm lấy một ống tiêm khác, tiêm cho hắn một loại thuốc khác, lúc này mới khiến cho hắn an tĩnh nằm xuống.
Loại tình huống này đích thực quá quỷ dị, nhưng quỷ dị hơn còn ở đằng sau. Hai ngày sau, mặc dù Phong Lệ Dương bị khống chế không có bao nhiêu thời gian thanh tỉnh, nhưng chỗ hắn bị thiến lại bắt đầu mọc dài ra, mọi người không thể không lại làm giải phẫu cho hắn lần nữa. Nguyên Lâm Hữu đến tận lúc này mới tin những gì Bách Hợp nói, Phong Lệ Dương có khả năng cũng không phải người bình thường.
Cứ lặp lại nhiều lần như vậy, cho đến tận hơn hai tháng sau, tình trạng cơ thể sinh trưởng của Phong Lệ Dương mới chậm chạp đi nhiều, lúc trước chỗ bị cắt cứ hai ba ngày là lại mọc ra, nhưng cho đến hai tháng sau, lúc làm phẫu thuật lần nữa, hơn một tuần qua đi cũng không thấy dấu hiệu sinh trưởng, Phong Lệ Dương từ lúc bắt đầu bị tiêm một lượng lớn thuốc mê liền nhanh chóng tỉnh lại, càng về sau một liều thuốc mê có thể khiến hắn hôn mê rất lâu, tình hình như vậy không thể nghi ngờ đã chứng minh pháp thuật của hắn yếu đi, mọi người không khỏi đều thở dài nhẹ nhõm.
Mấy tháng sau, lúc vào kì một lớp 12 Bách Hợp được nghỉ định kì, Phong Lệ Dương trong nửa tháng trước vào lần thiến cuối cùng thân thể cũng không mọc lại nữa, Bách Hợp cũng không tiếp tục cho người tiêm thuốc mê cho hắn. Sau hơn một tuần, Phong Lệ Dương tỉnh lại, hắn hiện tại gầy như que củi, bởi vì hằng năm nằm trên bàn mổ, khiến cho cơ thể hắn thoạt nhìn có chút sưng phù, ánh mắt âm lệ, nhưng cũng không còn khí thế như lúc ban đầu, trong nửa năm này tóc của hắn cũng dài ra, nhìn qua vô cùng chật vật.
“Xin chào, Phong Lệ Dương.” Bách Hợp khẽ mỉm cười với hắn, trên người Phong Lệ Dương lúc này cũng không còn cảm giác nguy hiểm mà hắn lúc đầu đem lại cho cô, hắn thay đổi đến mức giống như vô cùng yếu ớt, đến ngay cả cổ trùng mình lưu lại trong cơ thể hắn, hắn lúc này cũng không có cách nào để loại bỏ, loại cổ trùng này đương nhiên không phải gia tăng tinh thần lực cho hắn, mà là loại cổ trùng xác thực đủ để đòi mạng hắn. Như thế này rất tốt, thân thể hắn không thể sinh trưởng, từ giờ không có cách nào để lại thải âm bổ dương, vĩnh viễn bị vây khốn trong cơ thể của Phong Lệ Dương, hắn không phải rất thích cướp thân thể, đoạt xác của người khác sao? Hiện tại Bách Hợp liền dùng cơ thể của Phong Lệ Dương làm lồng giam lớn nhất cho hắn, khiến cho hắn cả đời này bị vây khốn ở bên trong.
Mười năm hai mươi năm sau, tinh thần lực của hắn bị hao mòn sạch sẽ. Cho dù là Phong Lệ Dương nguyên bản bị hắn tiêu diệt, thế nhưng hắn cũng không thể thoát ra. Không có tinh thần lực, dù hắn biết nhiều pháp quyết tu tiên, cũng không thể đông sơn tái khởi.
Đợi đến lúc hắn phải chết, nếu hắn không có thân phận tu tiên giả, kỳ thực chỉ là một người bình thường mà thôi, vì vậy hắn cũng không đoạt xác được, kết cục cuối cùng có lẽ sẽ trở thành một luồng u hồn rồi biến mất trong thiên địa này mà thôi. Đối với người như hắn mà nói, thà để cho hắn từ từ chết đi như vậy, chắc hẳn còn tàn nhẫn hơn so với việc cho hắn chết một cách thống khoái, khiến hắn có thể đầu thai chuyển kiếp đi? Mình báo thù thay Phong Bách Hợp như vậy, không biết cô ấy có hài lòng hay không.
Người trong phòng thí nghiệm sau khi biết tố chất cơ thể của Phong Lệ Dương muốn giữ hắn lại để làm thí nghiệm, Bách Hợp thấy cũng không sao cả, dù sao Phong Lệ Dương ban đầu ngốc nghếch kia cũng đã biến mất, hiện tại lưu lại là kẻ tu tiên kia, hắn hại nhiều mạng người như vậy, chắc hẳn cần phải trả giá, nếm chút khổ sở.
Nhưng nghe nói cuối cùng không có phương pháp tu luyện, Phong Lệ Dương giống như chiếc giếng nước dần khô cạn cũng không còn khiến cho đám người trong phòng thí nghiệm thấy hứng thú, hắn nhanh chóng bị vứt ra ngoài, bên người không có nữ nhân, càng huống chi hắn hiện tại cũng không thể hại nữ nhân được nữa. Nhất là khi hắn đến ngay cả tinh thần lực cũng đã cạn kiệt, trong cơ thể còn lưu lại cổ trùng có độc, Phong Lệ Dương giống như con bướm bị người ta cắt hết cánh, muốn bay cũng không thể bay được nữa. Hắn không thể lại đi theo đường tắt trước đây, hắn chỉ đành dựa vào bản lĩnh chân chính của mình để bắt đầu tu luyện pháp thuật, nhưng bởi vì lúc trước công lực nhờ hút đi tinh khí của đàn bà có được quá dễ dàng, lúc này hắn cũng không quen chậm rì rì ngồi tu luyện.
Huống hồ thời đại này linh khí mỏng manh, cho dù hắn có luyện cả đời, nhiều lắm cũng chỉ có thể đảm bảo cơ thể hắn khỏe mạnh sống thêm được hai năm nữa thôi, căn bản không thể lại giống như trong kịch tình, nhanh chóng bước vào giai đoạn tu tiên giả sơ kỳ. Nhất là khi hắn tu luyện được một tia pháp thuật, liền sẽ đối kháng với cổ trùng trong cơ thể. Phụ nữ ác độc xảo trá tai quái như Bách Hợp kia đã thả cổ trùng vào cơ thể hắn, hắn cứ lúc nào luyện ra được một chút linh lực, liền bị con trùng kia ăn đến sạch sẽ không còn một mảnh, không cần đến ba năm, cả người hắn cũng đã uể oải.
Sau khi Bách Hợp tốt nghiệp đại học, Phong Lệ Dương chưa đến ba mươi tuổi nhìn qua giống như người đàn ông trung niên đã bốn mươi tuổi, những năm này mỗi ngày hắn đều trôi qua rất không tốt, vốn Nguyên Nhã Lan ở bên cạnh hắn lại bị người nhà họ Nguyên đón trở về, không có tiền viện trợ, hắn không thể lại mua dược liệu bồi bổ thân thể mình, không có vốn liếng thân thể khỏe mạnh, hắn cũng không dụ dỗ nổi đàn bà, không hút được tinh khí trên người họ, thứ hắn có chỉ là một cơ thể tàn tạ, cùng với một con cổ trùng hút đi sinh mệnh của hắn. Trước đây vốn muốn làm một vố lớn trong thế giới này, ôm mục tiêu xưng bá toàn thế giới, cuối cùng chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Vừa tốt nghiệp đại học, Nguyên Lâm Hữu liền cầu hôn Bách Hợp, những năm gần đây trừ người nhà ra, Bách Hợp có thể coi như là người con gái quen thuộc nhất, thời gian quen biết lâu nhất của Nguyên Lâm Hữu. Trong mắt người ngoài hai người sớm đã trở thành một đôi, trong lòng Nguyên Lâm Hữu, cũng nhớ kỹ lúc trước ở khu nghỉ dưỡng vùng ngoại thành kinh đô, cảnh tượng thiếu nữ từng cứu anh một mạng dưới ánh trăng, có lẽ loại cảm giác này cũng không chắc là yêu mà mọi người hay nói, nhưng có thể khiến hắn nhớ trong nhiều năm như vậy, giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, loại cảm giác này cũng nhất định đã vượt qua khỏi ngưỡng bạn bè bình thường.
Cũng không biết anh đã nói gì với nhà họ Nguyên, đối với việc anh cầu hôn, vậy mà người nhà họ Nguyên tỏ thái độ cam chịu, những năm này liên tiếp từ trung học đến đại học, mọi người đều đồn đãi Bách Hợp là bạn gái của Nguyên Lâm Hữu, hai người bởi vì sự việc của Phong Lệ Dương mà hợp tác một quãng thời gian, rơi vào mắt người khác lại giống như người yêu thân mật bình thường.
Gả hay không gả cho Nguyên Lâm Hữu, trái lại Bách Hợp cũng không sao cả, dù sao lần này cô tới hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, đời sống hôn nhân kì thực cũng không nằm trong suy nghĩ của cô, nhưng lúc Nguyên Nhã Lan tìm tới cửa muốn khiến cô cách xa anh trai mình một chút, Bách Hợp lại thay đổi chủ ý.
Kể từ sau khi Phong Lệ Dương bị thu thập, Nguyên Nhã Lan liền bị người nhà họ Nguyên giam giữ, cô ta từ đầu còn từng trốn đi, nhưng sau khi không tìm được Phong Lệ Dương, cô ta cũng không phải đối thủ của người nhà, bị mang trở về, trốn thêm mấy lần, vợ chồng họ Nguyên đương nhiên không còn kiên nhẫn với cô ta, Nguyên Nhã Lan cũng vì thế mà cho rằng Bách Hợp chia rẽ tình yêu của mình, hận Bách Hợp đến thấu xương, lúc hai người gặp mặt, thường xuyên không tránh được châm chọc khiêu khích.
Nếu Nguyên Nhã Lan không nói những lời này, Bách Hợp có lẽ còn không chắc gả cho Nguyên Lâm Hữu, hiện tại Nguyên Nhã Lan vừa mở miệng, Bách Hợp nhớ tới cái chết của nguyên chủ trong nội dung vở kịch cũng có ảnh hưởng của Nguyên Nhã Lan, đương nhiên liền đáp ứng lời cầu hôn của Nguyên Lâm Hữu.
Trong hôn lễ, Nguyên Nhã Lan rơi nước mắt nhìn cô gái lúc trước chính mình vốn coi thường gả vào Nguyên gia, mà cô ta xuất thân đại tiểu thư Nguyên gia cao quý, bởi vì sự việc với Phong Lệ Dương mà biến thành một vụ bê bối, thế gia đại tộc chân chính không ai nguyện ý lấy cô ta, cuối cùng cha Nguyên chỉ đành gả cô ta cho một phú thương nước ngoài ở rất xa, mặc dù ăn mặc không lo, tiền bạc cũng có, nhưng rời xa quê hương, địa vị lại không như lúc trước, đương nhiên trong lòng phiền muộn không vui.
Vốn dĩ địa vị hai người vô cùng khác biệt, trong nhiều năm sau vậy mà biến thành một tuồng hí kịch. Bởi vì Phong Lệ Dương ngã xuống, cảnh tượng Nguyên Nhã Lan trở thành người đàn bà đầu tiên của Phong Lệ Dương, đi theo Phong Lệ Dương quật khởi mà được người nịnh hót tôn kính, đương nhiên sẽ không tồn tại.
Nhiều năm về sau, nơi đầu đường thủ đô, có một ông lão vẻ mặt chán nản miệng luôn tự xưng bổn tọa, trong miệng luôn kêu gào mộng đẹp xưng bá thế giới.