Lúc Bách Hợp đi tới nơi này, ý niệm tới tới lui lui trong lòng chính là, muốn dẫm nát Hạ Thiên Băng dưới chân, muốn cho nàng ta quỳ ở trước mặt mình, thừa nhận tất cả nhục nhã mà ngày xưa Hạ Bách Hợp đã từng bị nàng ta làm.
Oán khí của nguyên chủ với Hạ Thiên Băng cực kỳ nặng, hơn nữa hận ý cũng lớn, lúc Bách Hợp tiếp thu hết nội dung vở kịch rất dài này, đè não đến đau nhức, nàng cắn chặt răng cố gắng xoa đầu mình, thật lâu sau cảm giác đau nhức mới biến thành chóng mặt, dần dần trở lại bình thường.
Tuy bây giờ Tinh Thần lực của Bách Hợp đã tăng cao hơn trước rất nhiều, nhưng gặp phải người vốn có sở trườn tu tiên, hơn nữa còn tràn đầy oán hận như Hạ Bách Hợp, muốn hoàn toàn áp chế bản năng trong thân thể, thì với nàng vẫn có vài phần cố hết sức. Lần này Hạ Bách Hợp và Hạ Thiên Băng đồng thời ngã xuống ao, Bách Hợp thì do Tinh Thần lực đã đạt tới 50, nên đã tỉnh lại trước, nhưng không đến một khắc, nàng liền nghe được bên ngoài vang lên tiếng bước chân, giọng nói đang đè nén lửa giận của một phu nhân vang lên: “Tiểu tiện nhân kia đã hại con gái của ta hôn mê bất tỉnh, vậy mà bây giờ còn dám tỉnh lại?”
Bách Hợp không nghĩ tới Hạ Thiên Băng cũng đã tỉnh lại, hẳn là nàng ta chuyển thế làm người ba đời, hơn nữa mỗi đời đều tu luyện pháp thuật, cho nên Tinh Thần lực cao hơn hẳn người bình thường, Bách Hợp nghĩ vậy, không khỏi có chút cảnh giác. Hạ Thiên Băng được ông trời chiếu cố, trọng sinh nhiều lần, Tinh Thần lực và tâm tính đều cứng cỏi hơn người thường, chính vì nàng ta tu luyện nhiều lần, cho nên mỗi một lần nàng ta tấn cấp đều hết sức thuận lợi, loại kinh nghiệm này mang đến cho nàng ta rất nhiều chỗ tốt, khiến cho nàng ta khắc phục được rất nhiều vấn đề gọi là tâm ma trong quá trình tu luyện.
Người này sau khi trọng sinh tâm ngoan thủ lạt, Bách Hợp cũng không định chống lại nàng ta vào lúc mình còn chưa có bất kỳ chuẩn bị gì, người này không chỉ có y thuật hiện đại, nàng ta còn có một không gian có thể gieo trồng kỳ hoa dị thảo. Tu luyện vốn là chuyện phải dựa một nửa vào công tác chuẩn bị, nếu bị nàng ta chú ý sớm, Bách Hợp cũng biết chính mình nhất định sẽ không có được kết quả gì tốt.
Bởi vậy nàng vẫn giả bộ bất tỉnh, lúc một phụ nhân mặc cung trang đỏ thẫm có khí thế hiên ngang dẫn một đám nha đầu bà tử bước vào, Bách Hợp điều chỉnh hô hấp của mình, giả bộ vẫn còn đang mê man, chỉ cảm thấy có một bàn tay ấm áp tay trìu mến sờ lên mặt mình vài cái, rồi sau đó lại cẩn thận thu về.
“Chăm sóc cho tiểu thư, nếu nàng ấy tỉnh, phải báo cho ta biết trước tiên! Lấy hũ Ngọc Phong mật mà cất kỹ trong nhà ra thoa lên môi cho Bách Hợp!” Phu nhân hạ giọng dặn dò vài câu, lại ngồi một lúc lâu, cầm tay Bách Hợp vuốt nhẹ, rồi lúc này mới ra khỏi phòng.
Giả bộ bệnh mấy ngày liên tiếp, trên thực tế Bách Hợp cũng không phải đang hôm mê thật sự, nàng vẫn luôn đang thử tu luyện những công pháp nhập môn của Vô Cực Môn trong trí nhớ nguyên chủ, tuy nói bởi vì trước kia nàng chưa từng tiếp xúc với công pháp tu chân, vì vậy ngay từ đầu luyện cũng không phải vô cùng thông thuận, nhưng vì trước đây chính Hạ Bách Hợp từng tập võ, nên hiện tại chuyện chính yếu của Bách Hợp chính là làm quen với cách vận hành pháp lực này, chỉ cần dưỡng thành thói quen, điều dưỡng tốt cỗ thân thể này của mình, thì về sau tiến vào Vô Cực tông, dù nàng không có nhiều ngón tay vàng như Hạ Thiên Băng, nhưng tối thiểu cũng phải không để thua kém nàng ta quá nhiều.
Cách lúc hai người tiến vào Vô Cực tông còn gần một năm, Bách Hợp đầu tiên là nằm trên giường âm thầm làm quen với gân mạch thân thể nửa tháng, thẳng đến nửa tháng sau, nàng mới giả bộ như mình mới tỉnh lại.
Sau khi mẹ của Hạ Bách Hợp biết được nàng tỉnh lại đã ôm nàng khóc một hồi lâu, Hạ phụ cũng từng xuất hiện, an ủi Bách Hợp nửa ngày sau đó mới rời đi.
“Bây giờ một lòng của cha con đều bị tiện nhân kia mê hoặc, yên tâm, tiểu tiện nhân Hạ Thiên Băng kia, mẹ sẽ không bỏ qua cho nó đấy, dám đụng vào con gái của mẹ, hừ.” Mỗi ngày Hạ phu nhân chắc chắn đến thăm con gái hai lần, cho dù bà rất bận rộn, nhưng vẫn luôn không gián đoạn, lúc này ánh mắt bà hiện lên oán hận, Bách Hợp cau mày, vội vươn tay cầm chặt tay Hạ phu nhân: “Mẹ, chuyện này mẹ tạm thời đừng so đo, về sau con với Hạ Thiên Băng đều tiến vào Vô Cực tông, đến lúc đó lại thu thập nàng ta, nếu lúc này xảy ra chuyện, không tốt cho mẹ.”
Trong nội cung vở kịch, Hạ Thiên Băng cũng không phải người lương thiện gì, bởi vì trải qua mấy đời, làm cho lòng dạ của nàng ta cực kỳ lạnh băng vô tình. Trong nội dung vở kịch, cũng bởi vì Hạ phu nhân muốn xả giận thay con gái, chỉ là ngoài miệng khó xử vài câu thôi, nhưng cuối cùng đã bị nàng ta dùng kế làm cho thân bại danh kiệt, cuối cùng suýt nữa không còn ở Hạ gia được nữa, vẫn là sau khi Hạ Bách Hợp tiến vào Vô Cực tông, bởi vì thân phận địa vị của con gái trong Vô Cực tông, về sau cuộc sống của Hạ phu nhân mới đỡ hơn một chút, nhưng đến cùng bà ấy cũng không thể sống lâu, qua đời rất sớm, nghĩ đến cũng biết có lẽ cuộc sống cũng không như ý.
Nghe được lời an ủi này của con gái, ánh mắt Hạ phu nhân không khỏi hiện lên kích động, bà ấy không xuất hiện nhiều trong nội dung vở kịch, cũng không coi là người tốt lành gì, nhưng với Bách Hợp, bà ấy lại là một người mẹ thật sự đau lòng con gái. Hạ phu nhân khóc một lát, lại cẩn thận lấy một cái túi thơm ra khỏi tay áo, nhét vào trong lòng Bách Hợp: “Con giữ kỹ, thứ này, sau khi tiến vào Vô Cực tông cũng có thể dùng, qua một năm nữa là phải vào tông rồi, tình huống Hạ gia như vậy trong lòng con cũng rõ ràng, không có khả năng giúp đỡ con cái gì, con của mẹ, chính con phải cẩn thận.”
Trong nội dung nguyên văn của vở kịch cũng không có tình huống như vậy phát sinh, Bách Hợp nhìn thấy ánh mắt Hạ phu nhân lộ ra thần sắc lúng túng, hỏi hai câu thấy bà ấy vẫn không chịu nói ra, cuối cùng chỉ dặn nàng nghỉ ngơi sớm rồi liền vội vội vàng vàng dẫn người rời đi. Đợi bà ấy đi khỏi, Bách Hợp liền mở túi thơm ra, khi nhìn thấy mấy khối tinh thạch hơi vẩn đục nằm trong đó, mới biết Hạ phu nhân hẳn đã trộm linh thạch bảo vật trấn gia của Hạ gia đưa cho nàng.
Chỉ là mấy khối linh thạch hạ phẩm, vào lúc này Hạ gia xem là bảo bối, nhưng kỳ thật sau khi Bách Hợp tiến vào Vô Cực tông, thứ này mỗi tháng đều có hai khối, nhưng lúc này một tấm lòng yêu con của Hạ phu nhân, trong lòng Bách Hợp do dự một chút, cuối cùng vẫn cất vào. Việc Hạ phu nhân trộm linh thạch cũng không xảy ra trong nội dung vở kịch, vật như vậy ở Hạ gia quá trân quý, cho nên ngày thường cũng không có người sẽ thường xuyên đi xem xét, bởi vậy Hạ phu nhân mới có thể hành động thuận lợi như vậy. Còn Bách Hợp, sau khi tiến vào Vô Cực tông một năm, mấy khối linh thạch hạ phẩm không đáng gì với các tu sĩ chân chính, nhưng với người mà ngay cả đai môn tu luyện còn chưa bước vào như nàng liền lộ ra cực kỳ quan trọng, nếu muốn đấu thắng Hạ Thiên Băng, Bách Hợp phải thử đánh cược một lần.
Đương nhiên nàng cũng không muốn hại Hạ phu nhân gặp xui xẻo, bởi vậy Bách Hợp chuẩn bị tạm thời cầm linh thạch, trong vòng một tháng nếu Hạ gia phát hiện linh thạch bị trộm, đến lúc đó nàng lại kêu Hạ phu nhân trả lại, chỉ là đến lúc đó nàng phải nghĩ biện pháp khác.
Không có linh thạch tu luyện, hơn nữa Bách Hợp không quen với cách tu luyện này, khiến cho nàng tiến triển cực kỳ chậm chạp, dựa theo tốc độ tu luyện như vậy, có khả năng đến sang năm khi Bách Hợp tiến vào Vô Cực tông thì tối đa cũng chỉ có thân thể mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi, hiệu quả cũng không lớn. Bách Hợp đợi nửa tháng, Hạ gia cũng không phát hiện chuyện linh thạch bị trộm, lúc hỏi lại Hạ phu nhân, vẻ mặt bà ấy tự tin nói sự việc đã giải quyết, trong lòng Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới lấy linh thạch mà mình đã cất ra.
Phương pháp sử dụng linh thạch cũng không phức tạp, chỉ là dùng chút ít linh khí trong đó đưa linh khí vào trong cơ thể mình mà thôi, bởi vì cũng không phải linh thạch cao cấp gì, cho nên linh khí trong này cũng có hạn, nhưng với người mới tu luyện, hiệu quả lại rất rõ ràng, lúc Bách Hợp dùng hết mấy khối linh thạch hạ phẩm này, nàng đã có thể cảm giác được linh khí đang tán loạn rất rõ ràng trong cơ thể.
Mỗi ngày nàng tranh thủ thời gian dưỡng bệnh, ngoại trừ ngồi trong phòng tu luyện, Hạ phu nhân rút ra thời gian rảnh đi thăm nàng, thì thời gian còn lại chính là ngẩn người. Hạ Thiên Băng vẫn luôn trốn trong viện mình không ra, cũng hẳn là đang chờ đến lúc Vô Cực tông thu đồ đệ vào một năm sau như Bách Hợp, một khi tiến vào Vô Cực tông, đó mới xem như chính thức bước vào hàng ngũ tu tiên giả, mà quan trọng nhất, cũng là bước đầu tiên trong nhiệm vụ của Bách Hợp.
Tranh thủ thời gian nghỉ trưa ngồi luyện một lát, đáng tiếc hiệu quả lại cực kỳ nhỏ bé, đã không có linh thạch trợ giúp, cái loại cảm giác linh lực được dẫn vào trong cơ thể hai ngày trước Bách Hợp cũng không còn cảm nhận được nữa, ngồi khô cũng chỉ khiến cho chính mình khó chịu mà thôi, huống chi đã ngồi cả buổi nàng còn cảm thấy lưng mình hơi đau, mặc dù tư chất của cỗ thân thể Hạ Bách Hợp này tốt, nhưng thể chất lại không thấy tốt bao nhiêu, nhưng đây cũng là bệnh chung của rất nhiều tu tiên giả, trừ một vài tu sĩ ngoại từ tu tập pháp thuật còn chuyên luyện thể, thì bình thường thân thể của tu tiên giả đều không cường tráng, Bách Hợp chợt nhớ tới thuật Luyện Thể Tinh Thần của mình, không khỏi đứng dậy.
Lúc này kỳ thật nàng ngồi yên cũng căn bản không có ích lợi gì, không có linh thạch trợ giúp, nàng muốn dựa vào bản lĩnh của mình mình ngồi tu luyện, sợ là có ngồi suốt cả năm cũng không bằng nửa tháng dùng linh thạch, dưới tình huống trả giá và hồi báo không tương xứng, Bách Hợp nhất quyết bỏ qua kế hoạch tu luyện sớm mà lúc đầu còn dự tính.
Nhưng nàng không định ngồi yên, kỳ thật trước tiên có thể bắt đầu tu luyện thuật Luyện Thể Tinh Thần, tuy Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn xem ra cũng không thích hợp vào lúc này, nhưng ít ra thuật Luyện Thể có thể rèn luyện nội tình của thân thể mình tốt hơn một chút hẳn là không sai. Bách Hợp liền vội vàng nhảy xuống giường, nàng thử bắt đầu luyện tập động tác trong thuật Luyện Thể Tinh Thần, ngay từ đầu cực kỳ khó, nhưng sau khi tập mấy động tác, trong thân thể liền đổ mồ hôi, một tia linh khí cực mỏng liền bắt đầu dần dần chui vào trong cơ thể nàng.