Cũng không biết hai người này đang nói tới nàng nào, Bách Hợp hơi buồn cười, Lục Tiệm Ly ở trong nội dung vở kịch là người đoạn tụ thật, trong nội dung vở kịch của Tô Bách Hợp cả đời hắn không có cưới phi, nhưng nghe nói lại cùng một nam tử thần bí qua lại, không lưu lại đời sau, bởi vậy vào lúc này Bách Hợp không có nghĩ hắn sẽ làm gì không đứng đắn ở trên.
“Không được!” Giọng nói lạnh như băng lại từ chối, tiếng cười âm trầm vang lên, khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy, đồng thời cũng mang vài phần thê lương:”Ta đợi rất lâu rồi, đã có chút thiếu kiên nhẫn, ngươi cũng muốn trở về chứ? Ta nghĩ, việc có trở lại được không mấu chốt ở trên người nàng, ngươi đừng quên, giờ ngươi đã nhảy xuống, chẳng lẽ còn muốn thoát ra không nhiễm bụi trần trở lại?
Sau đó loáng thoáng nghe được tiếng tranh luận, nhưng Bách Hợp không nghe rõ ràng.
Một bàn tay có chút lạnh sờ hai bên gò má Bách Hợp, khiến nàng lạnh run lập cập, nhưng lúc này mí mắt nặng hơn nghìn cân, bàn tay theo khuôn mặt đi xuống, hạ xuống bên hông, theo vạt áo chui vào bên trong, một lúc sau đôi môi mềm mại ẩm ướt kề sát lại, ở trên khuôn mặt nàng nhẹ nhàng chuyển động, lúc bắt đầu có chút trúc trắc, sau đó động tác dần dần mạnh hơn, Bách Hợp muốn trốn, nhưng bên trong thân thể mềm nhũn không có khí lực, may là Lục Tiệm Ly chỉ thích nam nhân không thích nữ nhân, nàng tự an ủi chính mình, nhưng thân thể ngày càng lạnh,quần áo dần dần tuột xuống, một thân thể dán lại.
Vốn tâm tư có chút hỗn loạn, một cảm giác đau bén nhọn truyền đến, Bách Hợp lập tức tỉnh táo lại. Nàng cắn chặt môi, cảm giác vô lực vẫn còn, hai mắt trừng lớn, vào lúc này vẻ mặt Lục Tiệm Ly lạnh lùng như nhiễm một lớp đỏ rực như lửa, trong mắt có một loại tâm tình không cách nào tả nổi, mái tóc đen nhánh từ hai bên gò má hắn rơi xuống, che bên mặt Bách Hợp, đem hai người bốn mắt nhìn nhau hình thành một không gian nhỏ, có lẽ nhìn thấy Bách Hợp tỉnh lại, trong nháy mắt Lục Tiệm Ly bị Bách Hợp nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt hắn, hắn giống như hơi lúng túng đưa tay che một bên mắt của Bách Hợp, môi vừa bắt đầu có chút vụng về ở gò má Bách hợp chuyển động, cuối cùng rơi xuống môi nàng.
Không nghĩ tới người thích nam nhân cũng sẽ chạm vào nữ nhân, khi mở mắt ra, vẻ mặt có chút mờ mịt. Bên cạnh đã không có người, quần áo hôm qua ngổn ngang trên người nàng, bên hông buộc nút thắt qua loa, rõ ràng là,rõ ràng người buộc cũng chưa quen thuộc làm chuyện như vậy, có vẻ hơi ngổn ngang. Bốn phía im ắng, buổi sáng không có ai đến gọi nàng. Không biết đã là canh giờ nào rồi.
“Vương phi tỉnh chưa?” Vừa rồi bên trong có động tĩnh, bên ngoài liền có tiếng động, Bách Hợp có chút hoảng loạn, cửa “chi dát” một tiếng bị người đẩy ra, một phụ nhân búi tóc tròn đi vào, nhìn thấy vẻ mặt Bách Hợp trắng bệch, nàng ngẩn người, hướng Bách Hợp thi lễ:”Lúc này Lão vương phi sợ nô tỳ ầm ĩ vương phi nghỉ ngơi, giờ đang yên lành sao người lại khóc?”
Bách Hợp lau mặt, lúc này mới phát hiện tay mình run cầm cập, nàng thở sâu một cái, khiến mình bình tĩnh lại, giả vờ bình tĩnh khoát tay áo, phụ nhân kia an ủi nàng một lúc, thấy vẻ mặt Bách Hợp mệt mỏi không muốn nói chuyện, nên đi nhanh ra ngoài, không tốn nhiều công sức, mặc một bộ tà áo màu tím áo đơn, tóc còn chưa buộc lên thì Lục Tiệm Ly đi vào, trong thần sắc lạnh nhạt có phần giống như vẻ hoảng loạn của Bách Hợp, tuy vẻ mặt miễn cưỡng trấn định nhưng môi nhếch lên, khóe môi hơi run.
“Làm sao vậy?” Lục Tiệm Ly nhìn Bách Hợp, im lặng không lên tiếng ngồi xuống, trời rất lạnh, bên ngoài đã có bông tuyết bay lất phất, hắn mặc áo mỏng, người cũng không thấy lạnh, dưới vạt áo mơ hồ thấy được xương quai xanh tinh xảo cùng lồng ngực như ẩn như hiện, bên hông chỉ dùng túi lưới nhẹ nhàng buộc lấy, hiện ra chân dài eo nhỏ, đường cong nam nhân hiện ra vẻ mê hoặc gợi cảm.
Những sợi tóc dài đen nhánh của hắn nhẹ buông xuống khuôn mặt bạch ngọc, vẻ ngoài lạnh băng của hắn có chút dịu đi, thấy Bách Hợp không ý gì đáp lại mình, khóe miệng Tiệm Ly lộ ra nụ cười khổ, ngồi xuống chỗ Bách Hợp, kéo nàng vào lồng ngực:”Xin lỗi.” Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, không biết xin lỗi vì hành vi ngày hôm qua hay vì cái gì khác.
Trong đầu, một ý nghĩ kỳ lạ chợt lóe lên, nhưng không chờ Bách Hợp bắt được thì bản thân nàng lại cảm thấy quá buồn cười, theo bản năng phủ nhận ý nghĩ này.
Nét mặt Lục Tiệm Ly phức tạp nhìn chằm chằm Bách Hợp, hắn không muốn xúc phạm tới nàng, nhưng hắn không thể làm gì khác. Hắn ở trong thế giới này ngây ngốc lâu như vậy, tuy nói đã tìm được vài thứ, nhưng cũng mất đi càng nhiều, lúc trước vì bảo vệ lời hứa không để nàng cùng bất kỳ người nàng phát sinh quan hệ mà nàng không muốn, mấy lần ở trong nhiệm vụ hắn đã ra tay giúp nàng, nhưng Lý Duyên Tỷ nằm mơ cũng không nghĩ tới, cuối cùng chính tay mình phá hủy lời hứa này, cũng đạp tan hi vọng của nàng chính là bản thân.
Nghĩ đến đây, Lý Duyên Tỷ bây giờ đã là Lục Tiệm Ly cười khổ.
Xuất thân của hắn cũng không phải từ những chủng tộc cấp thấp trong không gian này, từ nhỏ đã trời sinh xuất chúng, nguyên nhân vì tuổi trẻ khí thịnh, thực lực hơn người, hắn gây ra đại họa, cuối cùng gặp một đám lão gia hỏa lấy mạng sống để đánh đổi phong ấn. Chẳng qua ban đầu thực lực của hắn không phải đám người kia có thể phong ấn được, có lẽ là chán ghét, không có mục tiêu để tồn tại, hắn để mặc đám người kia chia thất tình của bản thân ra, phong ấn riêng rẽ, chỉ để lại chủ thể là Lý Duyên Tỷ.
Không biết đã qua bao nhiêu năm, sau khi tỉnh lại, lực lượng linh hồn của Lý Duyên tỷ do từng bị phong ấn nhiều năm mà bị tổn thương lớn, thực lực của hắn không bằng 1/10 thời kì cực thịnh, hắn dùng chút sức mạnh còn lại, sáng tạo ra 3000 thế giới lớn, đem rất rất nhiều thế giới nhỏ dung nhập vào đó, tìm kiếm người có thể thay hắn làm việc, tiến vào trong những thế giới này, mang về những phần nhỏ của hắn để có sức mạnh nuôi dưỡng những tổn thương.
Một cô gái phổ thông Bách Hợp tiến vào không gian của hắn, lúc đầu hắn đối với nàng không có chú ý nhiều, trừ việc thấy nàng thức thời hơn người khác, không đến nỗi khiến hắn phiền chán tức giận, thậm chí hắn cảm thấy vô cùng hài lòng, đó cũng không phải một cô gái vô cùng xinh đẹp, chỉ là sống nhiều năm như vậy, Lý Duyên Tỷ đối với xấu đẹp không để ý lắm, so với những nam nữ đã chết bị chính mình gọi vào trong nhiệm vụ, vừa đến đã tham lam muốn đạt được nhiều chỗ tốt hơn, người thức thời đúng mực sẽ khiến hắn thấy hài lòng, hắn chú ý tới cô nhiều hơn, hơn nữa Lý Duyên Tỷ biết đó không phải là hiện tượng tốt.
Vì Bách Hợp, hắn đã phá lệ cũ nhiều lần, thậm chí khi nàng tiến vào nhiệm vụ không muốn cùng mục tiêu nhiệm vụ phát sinh tình cảm gút mắc thì hắn cũng trợ giúp nàng, mãi đến khi nàng gặp phải một trong những thất tình của hắn. Xa cách nhiều năm, lúc trước tách ra thất tình đã sớm sinh ra tư tưởng độc lập, thậm chí một người trong số đó khiến Bách Hợp cảm thấy sợ sệt, vì thế thay nàng giải quyết nhiệm vụ phiền toái kia, Lý Duyên Tỷ cũng tiến vào nhiệm vụ cùng thất tình hòa làm một.
Vào thời gian không thích hợp cũng không phải địa điểm thích hợp, hắn làm việc lỗ mãng, cuối cùng bị vây ở trong nhiệm vụ, mà một trong những thất tình có ý thức tự chủ kia không biết vì sao lại chậm chạp không chịu xóa đi ý thức, cùng hắn tồn tại.
Nhiều lần ở bên trong nhiệm vụ, Lý Duyên Tỷ vẫn tuân thủ lời hứa lúc trước đáp ứng sẽ bảo vệ nàng không thân cận cùng với nhân vật bên trong vở kịch, thậm chí ở những lần nhiệm vụ trước, hắn còn lấy thân phận khác canh giữ ở bên người Bách Hợp, nhưng hắn không nghĩ tới,một trong những thất tình sẽ ảnh hưởng lớn tới mình như vậy, hơn nữa, quan trọng nhất, hắn không nghĩ tới, lúc trước vì trợ giúp mà hắn tiến vào để rồi bị nhốt ở trong chính 3000 thế giới mà mình sáng tạo ra, bây giờ muốn rời khỏi thế giới này, chỉ có thể lấy phương thức đó mới có thể thoát ra.
“Làm cũng đã làm, còn giả bộ cái gì?” Trong đầu một giọng nói phẫn nộ vang lên, Lý Duyên Tỷ mơ hồ tưởng tượng được một “chính mình” khác lúc này đang tỏ dáng vẻ âm trầm, hắn híp mắt, giọng nói kia lộ ra mấy phần bi thương cùng bất đắc dĩ:”Ta hao tổn tâm cơ không chiếm được, ngươi lại có thể có được dễ như ăn cháo, là bởi vì trời sinh ta không nên tồn tại?”
Lý Duyên Tỷ không lên tiếng, hắn chỉ yên lặng nghe giọng nói kia cười gắn trong đầu, thật lâu sau, ánh mắt của hắn lạnh nhạt, trong đầu giọng nói có chút nổi giận kia cũng chậm rãi yên lặng.
Lục Tiệm Ly khôi phục vẻ lạnh nhạt và khó chịu, Lục Tiệm Ly chỉ nhẹ nhàng ôm Bách Hợp vào trong lòng, ánh mắt nhìn nàng có chút xa lạ, dường như thông qua vẻ mặt này, nhìn thấy khuôn mặt kia hốt hoảng mang theo vài phần thất lạc.
Bách Hợp tưởng rằng mình với Lục Tiệm Ly trở thành vợ chồng chân chính ở bên trong vở kịch, ai ngờ ngoại trừ đêm động phòng, hắn cũng không còn chạm vào nàng, lúc đầu lão vương phi Tĩnh Dương còn tươi cười với nàng, sau đó lại biến thành lạnh lùng, trước khi người phủ Tĩnh Dương Vương rời khỏi kinh thành, Tô Bách Dung từng đến xem nàng một lần, giống như đã gỡ bỏ được nút thắt, giờ nàng cùng Liễu Nguyên Thiệu trôi qua vô cùng tốt, nàng còn lo lắng cho Bách Hợp, nhưng không giống như trước đây mang theo chấp niệm, nàng chỉ hi vọng Bách Hợp sẽ sống tốt, sau khi từ bỏ thân phận trước đây là Tô Bách Hợp, giờ Tô Bách Dung đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều, lấy thân phận tỷ muội để hai người gặp mặt một lần, muốn nói cái gì đó, nhưng phát hiện mình không nói gì được.
Trước khi theo phủ Tĩnh Dương vương rời kinh thành, Bách Hợp đến thăm Hạ thị, bởi vì mình gả tới phủ Tĩnh Dương vương Lục gia, giờ địa vị của Tô phủ cũng như nước lên thì thuyền lên, điều này hợp ý nguyên chủ 12 tuổi, nhiệm vụ lần này Bách Hợp trả giá không ít, nếu như không xong được, cũng phải hoàn thành, chỉ là bản thân như mất đi cái gì đó, trong lòng như trống đi khoảng, không thể bù trở lại.