Đầu tiên tìm một khách sạn nhỏ ở gần đấy cho cha mẹ an tâm ở tạm, Bách Hợp gọi điện thoại kiểm tra tài khoản, quả nhiên bên trong không còn tiền. Trịnh Bách Hợp đi làm được vài năm, tiền lương mỗi tháng vừa nhập vào sổ sách có lẽ đã bị Triệu Tấn chuyển đi rồi. Triệu Tấn phòng bị cô đến mức ấy rồi, Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, cúp điện thoại quay đầu điện thoại cho chủ nhà.
Lúc trước thuê căn nhà này, trên danh nghĩa là Bách Hợp thuê, lúc đầu cũng là tiền của cô, từ đó về sau đến chỗ chủ thuê nhà kí hợp đồng cũng đều là Trịnh Bách Hợp, lúc ấy chủ thuê nhà còn bắt Bách Hợp đặt cọc trước ba tháng tiền thuê nhà. Bách Hợp bàn bạc với chủ nhà muốn hủy bỏ hợp đồng, chủ thuê nhà không nói hai lời lập tức đồng ý.
Lúc chủ nhà cho Bách Hợp thuê nhà vốn cho rằng sau này chỉ có Bách Hợp ở lại, không nghĩ rằng cuối cùng đến cả một đám người, ba tháng trước lúc chủ thuê nhà đến thu tiền chứng kiến trong nhà đầy ắp người, vốn trong lòng đã hơi không thoải mái, chỉ vì ngại điều khoản hợp đồng nên không há mồm đuổi người mà thôi. Lúc này Bách Hợp chủ động nhắc tới, chủ thuê nhà ngược lại là cầu còn không được, hẹn gặp mặt Bách Hợp rồi hủy bỏ hợp đồng, lại trả lại tiền thuê nhà còn thừa và tiền đặt cọc. Bách Hợp một lần nữa cầm tiền trên tay đi tìm nhà mới, vừa thuận lợi liên hệ với chủ nhà mới xong, Triệu Tấn đã gọi điện thoại tới rồi.
“Trịnh Bách Hợp, em lại phát điên gì nữa vậy? Nhà bị đòi lại rồi!” Triệu Tấn quát to đến kinh người. Lúc này cho dù không gặp mặt, Bách Hợp cũng có thể đoán được bộ dạng của anh ta như thế nào. Ở đầu bên kia điện thoại anh ta không ngừng mắng chửi, Bách Hợp không chút nghĩ ngợi dập điện thoại của anh ta, khi anh ta lại gọi tới, Bách Hợp trực tiếp kéo số của anh ta vào danh sách đen. Trước khi Triệu Tấn thờ ơ với cô ấy, anh ta yêu cầu Trịnh Bách Hợp phải quan tâm tới mọi chuyện của người nhà họ Triệu, nhưng đối với chuyện của Trịnh Bách Hợp lại không để trong lòng, số điện thoại của ba mẹ nhà họ Trịnh anh ta cũng không lưu. Bởi vậy lúc này khi Bách Hợp kéo anh ta vào danh sách đen, anh ta lại không thể làm được gì.
Anh ta là người vô cùng sĩ diện, lúc này Bách Hợp chặn điện thoại của anh ta, chắc chắn về sau anh ta sẽ không có mặt mũi nào nói với người khác rằng mình bị Bách Hợp cúp điện thoại, bởi vậy ngược lại ngừng gọi đến.
Căn nhà Bách Hợp tạm thời ở lại cách căn hộ khi trước Trịnh Bách Hợp thuê không xa, không cần quá nhiều công sức, từ cửa sổ nhìn ra, Bách Hợp và ba Trịnh mẹ Trịnh đều thấy một đoàn người nhà Triệu Tấn tức giận thu dọn hành lý đi ra từ trong chung cư, tuy bởi khoảng cách xa, không nghe rõ người nhà họ Triệu nói cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt lúc này của họ cũng có thể đoán được cũng không phải điều tốt đẹp gì.
“Tiểu Hợp, con quyết định không kết hôn với Tiểu Triệu nữa sao?” Tuy hôn nhân đại sự không phải trò đùa, nhưng lúc mẹ Trịnh hỏi cái này, trong lòng lại thầm thở phào. Hai vợ chồng bọn họ chỉ có một đứa con gái, cũng hi vọng con được sống hạnh phúc, trước kia, hết lần này tới lần khác, Trịnh Bách Hợp giống như bị yểm bùa, khăng khăng muốn gả cho Triệu Tấn. Họ Triệu kia rõ ràng không phải người tốt để kết hôn, mấy ngày nay thấy địa vị của Trịnh Bách Hợp trong nhà họ Triệu, ba Trịnh mẹ Trịnh nhìn vào trong mắt gấp ở trong lòng, vốn đang lo lắng ngày sau, hiện tại không nghĩ tới Bách Hợp lại nhanh chóng tỉnh ngộ.
“Mẹ, mẹ yên tâm, trước kia là con không hiểu rõ lời mẹ, về sau con sẽ không như thế nữa.” Bách Hợp kéo tay mẹ Trịnh, nghĩ đến một sự kiện trong nội dung vở kịch: “Khi con trở về thành phố một chuyến đón ba mẹ, có một người phụ nữ gọi điện thoại cho con, cô ta nói đã qua lại với Triệu Tấn được hai tháng.”
Trong những năm tháng Triệu Tấn qua lại với Trịnh Bách Hợp cũng mập mờ với những người phụ nữ khác, nội dung vở kịch trước khi hai người kết hôn, Trịnh Bách Hợp về quê nhà đón ba Trịnh mẹ Trịnh đến đây bàn bạc hôn sự. Triệu Tấn từng đưa một người con gái về nhà, nhưng bởi vì nhà mẹ đẻ Trịnh Bách Hợp nguyện ý chi tiền mua nhà lại còn ghi tên Triệu Tấn và cha mẹ anh ta, so sánh với người con gái nghèo khó cũng xuất thân nông thôn như Triệu Tấn, vì trong nhà nghèo quá không thể đi học đại học, trong nhà còn có một em trai nhỏ tuổi, cho nên cuối cùng Triệu Tấn vẫn lựa chọn kết hôn với Trịnh Bách Hợp.
Chuyện này lúc đầu Trịnh Bách Hợp cũng không biết, đến sau khi cô ấy ly hôn, trong lúc vô tình gặp được một người họ hàng với nhà họ Triệu, người ta lỡ miệng nói cô ấy mới biết được chuyện này. Lúc trước họ hàng nhà họ Triệu gặp mặt cô gái kia đều thích, chỉ vì nhà cô gái kia quá nghèo, cuối cùng Triệu Tấn mới chia tay với cô gái kia. Người nhà họ Triệu lừa gạt Trịnh Bách Hợp chuyện này suốt mười năm, lúc Bách Hợp nhớ tới đoạn này của nội dung vở kịch, trong cơ thể nguyên chủ còn mơ hồ truyền đến cảm giác đau lòng.
Ba Trịnh nghe nói như thế giận tím mặt, ho hai tiếng đang muốn mở miệng, Bách Hợp tựa như trấn an vỗ vỗ tay ông: “Ba đừng tức giận, con sẽ không kết hôn với Triệu Tấn.”
Hơn nữa cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Triệu Tấn, món nợ trước kia Triệu Tấn thiếu nguyên chủ, Bách Hợp muốn anh ta phải trả cả vốn lẫn lời.
Bất luận là từng bước thăng quan tiến chức hay cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn về sau.
Có lẽ vì đã thoát khỏi đám người nhà họ Triệu, bệnh tình vốn vô cùng nghiêm trọng của Trịnh Bách Hợp, trong nội dung vở kịch, sau mười ngày truyền nước vẫn chưa khỏe lại, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng Bách Hợp cảm thấy cơ thể ngoại trừ lúc đầu không khỏe rất nhanh chóng tốt lên, dường như ngay buổi chiều cả nhà họ Triệu đi khỏi, lúc ấy tinh thần cô đã tốt hơn nhiều, một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau tinh thần sảng khoái, nhìn mình trong gương trước khi đi làm, khuôn mặt trơn bóng mềm mại khỏe mạnh, Bách Hợp không dám tin sờ vào một cái.
Còn chưa bước vào thang máy công ty, cánh tay Bách Hợp bị người ta kéo lại, sức lực của người kia lớn tới mức Bách Hợp phải lui về sau mấy bước mới đứng vững. Bách Hợp quay đầu lại nhìn thấy gương mặt tái mét của Triệu Tấn, sắc mặt thoáng chốc tối lại:
“Buông tay!”
“Hôm qua em phát điên cái gì vậy? Em trả nhà lại làm gì? Em đột nhiên trả nhà lại, cha mẹ chị cả của anh ở đâu đây?” Ngày hôm qua bị ép dọn nhà hẳn là khiến Triệu Tấn lo nghĩ cả đêm. Nội dung vở kịch sau khi Trịnh Bách Hợp và Triệu Tấn làm vợ chồng mười năm, cô biết rõ tính cách của anh ta, người này bất kể là cãi nhau với Trịnh Bách Hợp hay sự vô tình nhẫn tâm về sau, lúc anh ta thấy Trịnh Bách Hợp bất lực thương tâm rơi lệ, bản thân vẫn có thể ăn ngon ngủ được như trước, lúc này thấy anh ta chỉ vì một căn hộ mà biến thành bộ dạng này ở nơi làm việc, khóe miệng Bách Hợp nhếch lên, xem thường:
“Bọn họ ở chỗ nào đâu có gì liên quan tới tôi? Hai người chúng ta chia tay rồi, không kết hôn!”
Triệu Tấn nghe vậy, lập tức nở nụ cười lạnh, buột miệng nói: “Em nói không kết hôn thì sẽ không kết hôn? Mặt mũi của chúng ta đặt ở đâu? Muốn chia tay cũng được, em phải bồi thường mười vạn cho phí thanh xuân của anh!”
Lúc này đang là giờ đi làm cao điểm, rất nhiều người đang đứng đợi trước thang máy, quan hệ yêu đương giữa Triệu Tấn và Trịnh Bách Hợp cũng không phải bí mật gì trong công ty, hai người này bắt đầu yêu nhau từ lúc học đại học, ngày thường chưa từng cãi nhau, vậy mà lúc này nói tới chuyện chia tay, tất cả mọi người đều quay đầu hiếu kì nhìn chằm chằm vào hai người. Triệu Tấn vô ý thức đứng phía sau lưng Bách Hợp, giảm thấp âm thanh, nói: “Ngày hôm qua em còn muốn chủ thuê nhà trả lại tiền thế chấp.”
“Cho anh mười vạn phí tổn thất thanh xuân, có thể!” Bách Hợp nhẹ gật đầu, lấy điện thoại di động trong túi ra: “Tiền thế chấp chủ thuê nhà trả lại đưa cho anh cũng được.” Triệu Tấn nghe nói như thế, trên mặt không tự chủ được lộ ra vẻ vui mừng, chỉ là không đợi anh ta mở miệng, Bách Hợp lại nói tiếp: “Tiền lương mấy năm nay của tôi, trừ năm đầu tiên đi thực tập ở bên ngoài được một ít, mỗi tháng theo như tính toán được năm nghìn, anh cầm tổng cộng bốn năm tiền lương của tôi, như vậy tổng cộng anh giữ của tôi hai mươi tư vạn. Trừ tiền thế chấp của chủ thuê nhà và mười vạn phí tổn thất thanh xuân, anh giữ của tôi mười bốn vạn. Tôi ở nhà anh làm trâu làm ngựa mấy năm, cái đó sợ là đến nhân viên làm thêm giờ cũng thu nhập được tới mấy vạn, mặt khác anh có tình nhân ở bên ngoài, khiến trái tim tôi bị tổn thương, bồi thường cho tôi hai mươi vạn phí tổn thất thanh xuân!”
“Em điên rồi!” Lúc đầu trên khuôn mặt Triệu Tấn khi nghe thấy Bách Hợp đồng ý trả thù lao còn lộ ra vài phần vui vẻ, sau khi nghe xong cứ thế tối lại, nghiêm nghị nói: “Cái gì mà bên ngoài gặp tình nhân, cái gì mười bốn vạn, anh thấy em đang muốn tiền đến điên rồi!”
“Tôn Tiểu Tịnh, chắc anh không quên chứ?” Lúc này Bách Hợp nói ra một cái tên, Tôn Tiểu Tịnh này là người con gái từng được Triệu Tấn mang về nhà trước khi Triệu Tấn và Trịnh Bách Hợp kết hôn, nhưng người nhà họ Triệu luôn lừa gạt chuyện này, Triệu Tấn cũng tâm cơ thâm trầm, nếu không phải mười năm sau trong lúc vô tình Trịnh Bách Hợp mới biết được chuyện này, chỉ sợ đến khi cô ấy chết cũng không biết có một người như thế tồn tại.
Trên mặt Triệu Tấn lộ ra vẻ xấu hổ, bí mật bị bóc trần khiến anh ta thẹn quá hoá giận lại không biết làm sao, anh ta hừ lạnh một tiếng, bối rối quay đầu về phía thang máy, lại xông tới Bách Hợp, cảnh cáo:
“Tôn Tiểu Tịnh gì đó tôi không biết, cô đừng có mà tung tin đồn thất thiệt cho tôi, đã chia tay rồi, về sau đừng tới tìm tôi nữa!”
Anh ta suy nghĩ thật dễ dàng, nói Bách Hợp muốn chia tay còn phải đưa tiền chia tay cho người đàn ông như anh ta, lúc này vừa nghe thấy bí mật của mình bị vạch trần, không chột dạ ngược lại còn khoái chí, nhưng anh ta muốn vui sướng cũng không có cửa đâu. Bách Hợp cười lạnh một tiếng, đợi một bên thang máy khác rồi đi vào trong công ty.
Bởi vì cơ thể Bách Hợp lúc này không cảm mạo thời gian dài như Trịnh Bách Hợp, dĩ nhiên công việc vốn giao vào tay Triệu Tấn cũng không giao nữa mà do một mình cô hoàn thành. Công ty vốn có ý muốn bồi dưỡng Bách Hợp, thành tích ở trường học của Trịnh Bách Hợp vô cùng xuất sắc, trong nội dung vở kịch là Triệu Tấn chui vào lấp chỗ trống của Trịnh Bách Hợp. Sau khi Bách Hợp tiến vào trong nhiệm vụ thay Trịnh Bách Hợp hoàn thành công việc chính cô ấy cũng sắp làm xong, lãnh đạo công ty hài lòng, giao chức vị tổ trưởng vốn dành cho Triệu Tấn vào tay Bách Hợp.