Beta: Sakura
“Ai hưởng thụ chứ, là..là ngươi chiếm tiện nghi của người ta! Ngươi…ngươi không biết xấu hổ, buông ta ra!” Giọng nói có chút thẹn quá hóa giận của Hạ Hậu Thấm Nhi truyền tới, trong lúc hai người đấu võ mồm, máu tươi vốn chảy xuống cằm Nhiếp Diễm đầu tiên nhỏ giọt xuống mặt hồ, sau đó lại có hai giọt nhỏ xuống ngọc bài vốn đang đeo trước cổ Nhiếp Diễm, ngọc bài khi nãy mới còn óng ánh trong suốt trong nháy mắt liền chậm rãi hiện lên từng đợt tia sáng màu vàng nhạt nhu hòa, tia sáng lập tức vây quanh Nhiếp Diễm, mà lúc này Bách Hợp đang ở giữa sườn núi lại mang sắc mặt trắng nhợt, cơ thể vô lực ngã nhào xuống đất, trong nháy mắt đó cô cảm thấy sức sống trong cơ thể mình như bị người ta mạnh mẽ rút đi, bỗng chốc giống như mất đi một vật quan trọng tương liên với sinh mệnh mình, không cần phải nói, linh khí trong ngọc bài nhất đinh đã bị Nhiếp Diễm hấp thụ, hơn nữa ngọc bài hẳn là đã bị Nhiếp Diễm nhận chủ rồi.
“Ngọc bài của em…” Bách Hợp đột nhiên gào thét không ra tiếng, cơ thể mềm nhũn ngã xuống cạnh Lý Duyên Tỷ, anh chỉ dang cánh tay ra, liền dễ dàng kéo thiếu nữ mềm mại yêu kiều vào trong lòng, lúc này trong mắt Bách Hợp giống như phủ kín một tầng sương mù màu xám tro, sắc mặt thoáng chốc vô cùng khó coi, chân mày Lý Duyên Tỷ cau lại, vừa định mở miệng nói chuyện, Bách Hợp lại cắn chặt răng, quay ra chỗ khác nhìn một cái, đột nhiên trở tay nắm chặt Lý Duyên Tỷ, trong mắt lộ ra vài phần kiên quyết:
“Giúp em…” Cô không muốn chết, nhưng cái cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể khó mà giữ được tính mạng giống như lúc trước trở thành Tần Bách Hợp lại tới nữa, phảng phất tựa như sau một khắc cô sẽ vì cỗ thân thể của Nhiếp Bách Hợp tử vong mà biến mất, Bách Hợp cố nén cảm giác hoảng loạn trong lòng, đưa tay muốn nắm lấy áo của Lý Duyên Tỷ, trong lúc hỗn loạn cô mơ hồ nhớ tới lần nhiệm vụ của Tần Bách Hợp, Lý Duyên Tỷ từng giúp cô kéo dài tính mạng. Hiện tại cô muốn sống tiếp, Lý Duyên Tỷ lại ở ngay bên cạnh, Bách Hợp cố đưa tay giữ chặt hắn, sức lực lớn đến mức giống như sợ hãi Lý Duyên Tỷ sẽ biến mất vậy.
“Thực ra, tôi…” Mí mắt Lý Duyên Tỷ cụp xuống, dưới ánh trăng gương mặt trắng nõn kia của hắn không chút thay đổi, Bách Hợp trong chớp mắt có ý định lùi bước, nhưng ngay sau đó cô lại cắn răng, nhắm mắt lại không dám nhìn gương mặt kia của hắn: “Trước đừng nói!”
“…” Khóe mắt Lý Duyên Tỷ thoáng hiện lên một tia sáng. Khóe miệng khẽ nhếch lên, lúc mây đen ngăn trở ánh trăng, dưới ôn tuyền đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau lúc này cũng khó mà phân tách, cô nam quả nữ dây dưa một chỗ, hơn nữa hai bên đều ** toàn thân, lại thêm Nhiếp Diễm vừa mới không biết thứ gì bị hút vào cơ thể, khiến khắp người hắn đều lâng lâng, hắn nhịn không được ôm Hạ Hậu Thấm Nhi chặt hơn chút nữa, nghĩ cũng không thèm nghĩ liền vọt ra khỏi ôn tuyền, dẫn tới một mảng lớn bọt nước theo sau, hắn nhặt quần áo trên mặt đất bọc lại cơ thể hai người liền rời đi trong tiếng thét chói tai của Hạ Hậu Thấm Nhi, cuối cùng chỉ lưu lại tiếng ‘nức nở’ ái muội.
Đợi hai người vừa rời đi, Bách Hợp ở phía trên ôn tuyền liền thở phào nhẹ nhõm. Dù cho biết rõ Nhiếp Diễm ở trong ôn tuyền cũng không thấy cô, nhưng khi nãy lúc có người trong lòng cô vẫn gấp gáp lo sợ như cũ. Hiện tại người vừa đi, lá gan của cô cũng to thêm liền nhào vào trong lòng Lý Duyên Tỷ, lúc Lý Duyên Tỷ đưa tay đẩy cô ra, Bách Hợp lại tiến sát thêm mấy lần, chỉ là cuối cùng sức lực không địch lại được hắn, trong lúc gấp gáp cô nhịn không được có chút thấp thỏm lo âu hỏi: “Cầu xin anh?”
Lý Duyên Tỷ lắc đầu, trên mặt vẫn là bộ dạng trong trẻo lạnh lùng như cũ, lúc này anh ngồi sau vách núi. Bách Hợp dạng chân ngồi trên người anh, quần áo anh vốn mặc chỉnh tề đều đã bị cô kéo cho xốc xếch. Tư thế của hai người lúc này mang theo sự thân mật không thể nói rõ, tay Lý Duyên Tỷ vịn ở bên hông Bách Hợp, trong mắt lộ ra vẻ băng lãnh ẩn nhẫn, hai bên thái dương rịn ra từng tầng mồ hôi.
Nếu như anh trực tiếp lấy thân phận chủ nhân của tinh không để xuất hiện trong nhiệm vụ, hai bên trán của anh vốn sẽ không thể đổ mồ hôi, nhưng lúc này Bách Hợp cũng không ý thức được điểm này, cô chỉ nghĩ tới nếu như Lý Duyên Tỷ cự tuyệt cô, vậy thì lời thề Nhiếp Bách Hợp 16 tuổi rời khỏi Nhiếp Phủ vừa phá vỡ, linh khí trong ngọc bài bổn mệnh hiện tại lại bị Nhiếp Diễm hấp thụ sạch, lần này cô không cần Lý Duyên Tỷ nhắc nhở cũng có thể cảm giác được bất cứ lúc nào cũng có một cái lưỡi hái tử thần treo ngay trên đầu mình.
Không hoàn thành tâm nguyện của Nhiếp Bách Hợp trái lại còn có khả năng sẽ chết trong nhiệm vụ, cô dựa vào cái gì để Lý Duyên Tỷ cứu cô? Bách Hợp trong chốc lát cảm thấy có chút thấp thỏm lo âu không biết phải làm sao, đôi đồng tử của cô đều có chút run lên, vẻ mặt tuy cố gắng trấn định nhìn chằm chằm Lý Duyên Tỷ, nhưng khóe môi mím chặt cùng vẻ cầu xin giữa mi tâm lại lộ ra chút điềm đạm đáng yêu.
“Tôi có lời muốn nói với em.” Lý Duyên Tỷ cố ý kéo dài âm điệu, đôi mắt của anh âm u tựa như đầm sâu không thấy đáy, dung mạo của anh dưới ánh trăng được vẽ lên một nét u tối dày đặc, lúc anh từ trên cao nhìn xuống Bách Hợp, bởi vì ngược sáng mà Bách Hợp không nhìn rõ thần thái nhất định phải có được trong mắt anh, chỉ thấy được môi mỏng mềm mại dưới sống mũi mím thành một đường thẳng cùng chiếc cằm trắng nõn như ngọc của anh.
“Có thể để sau hãy nói được không?” Bách Hợp thận trọng đề nghị, dù sao hai người thân mật cũng không phải lần đầu, cô hi vọng có thể sau khi đảm bảo được tính mệnh của chính mình rồi mới nói tới chuyện khác.
Chân mày của Lý Duyên Tỷ giống như cau lại, cơ thể anh căng thẳng cứng ngắc, lực đạo trên tay vịn bên hông cô lúc này lớn đến nỗi khiến cho Bách Hợp có chút đau, cô run rẩy cởi xiêm y của Nhiếp Bách Hợp, không kéo được nút thắt trên quần áo của Lý Duyên Tỷ, chí ít cô có thể cởi đồ của mình trước: “Trước đừng nói, để sau rồi nói.” Bách Hợp mang bộ dạng nôn nóng, Lý Duyên Tỷ lại chỉ lắc đầu: “Em sẽ hối hận.”
Cô để cho Lý Duyên Tỷ – người cứu được mạng mình chạy mất mới thật sự sẽ hối hận, Bách Hợp không để cho Lý Duyên Tỷ lại có cơ hội nói chuyện, cô lo sợ phải nghe thấy lời anh không đồng ý giúp mình, đành mặt dày thò tay ôm lấy cổ anh, dán người lên thân anh.
Trong Nhiếp phủ lúc này đã loạn thành một đống, Hạ Hậu Thấm Nhi giống như vô lí biến mất khỏi phủ, mọi người tìm gần một canh giờ cũng không thể tìm ra, trong khi Nhiếp phủ còn đang náo loạn đến long trời, lại chẳng có ai chú ý tới Bách Hợp vốn bị mọi người cho là ở trong sương phòng ngủ mê man lúc này lại bị Lý Duyên Tỷ ôm vào trong ôn tuyền, dòng nước của suối nước nóng vây bọc hai người, Bách Hợp không nhịn được thờ phào một hơi, cảm giác hai chân không chạm tới đáy khiến cô có chút sợ hãi, hai tay gắt gao ôm chặt lấy Lý Duyên Tỷ, lo sợ anh sẽ ném mình xuống, sau khi ôm chắc anh rồi, lại mặc cho đôi chân nhỏ dài trôi lơ lửng trong ôn tuyền, thân thể cô mềm nhũn mới ngáp một cái, mặt tựa vào trước ngực anh, nhớ tới lời hắn nói trước đó, liền lười biếng mở miệng hỏi:
“Đúng rồi, lúc trước anh định nói gì?”
Bên khóe môi Lý Duyên Tỷ lộ ra một tia cười rất nhỏ, đôi mắt híp lại, thân thể anh ở trong nước đổi sang một tư thế khác, khiến cho Bách Hợp dựa vào thoải mái hơn chút, đưa tay sờ mái tóc đen dài tán loạn của cô, trong đêm tối ánh mắt của Lý Duyên Tỷ cũng không che giấu đi sự càn rỡ của mình, ánh mắt lãnh đạm lại mang theo sự sắc bén rơi xuống người cô, thấy cô hơi híp mắt lại, gò má đỏ ửng lộ ra thần sắc tươi tỉnh, hắn khẽ nói: “Thực ra tôi định nói với em, tôi bước vào thế giới này cũng không bị lưu lại, tôi có thể giúp em, nhưng không ngờ em lại rất thích dùng phương pháp này.”
Giọng nói của anh tựa như mang theo chút hoài nghi cùng khó hiểu, động tác trên tay thay cô vuốt tóc lại dịu dàng cẩn thận, gương mặt anh vốn lãnh đạm lúc này lại lộ ra nụ cười có vài phần tà khí, tựa tiếu phi tiếu nhìn Bách Hợp vốn dựa vào ngực anh lúc trước còn mang bộ dáng lười biếng, đôi mắt híp lại thoáng cái trợn to, con ngươi như muốn rời ra khỏi hốc mắt, khóe miệng Lý Duyên Tỷ hàm chứa ý cười, cảm thấy thân thể cô lập tức cứng ngắc, lại giả bộ không biết hỏi:
“Làm sao vậy?”
Hai tay cô mềm nhũn, vốn đang ôm bên hông anh nhẹ buông xuống, toàn thân đều suýt chút nữa rớt vào trong ôn tuyền, Lý Duyên Tỷ không chút hoang mang kéo cô trở về, một tay khóa tại bên hông, hai người dán sát vào nhau, làn da của thiếu nữ mềm mại như tơ, kì thực hắn càng thích Bách Hợp ở trong tinh không hơn, đó mới là cô chân thực nhất, nếu như có thể có được, cảm giác nhất định sẽ tuyệt hơn hiện tại.
Đáng tiếc, muốn lập tức bắt được cô cũng không dễ chút nào, Lý Duyên Tỷ chỉ đành dùng cách thức từ từ mới có thể chậm rãi bức ép cô tiến vào thôi.
“…” Lúc này, trong lồng ngực Bách Hợp nổi lên một trận kích động, suýt chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài, sắc mặt cô xanh trắng đan xen một lúc lâu, thậm chí cô còn không dám ngẩng đầu nhìn mặt mũi của Lý Duyên Tỷ hiện giờ trông ra sao, chỉ hận không thể ngay lúc này tìm thấy một cái lỗ để cô chui xuống, Bách Hợp không dám ngẩng đầu, vì thế cô đã bỏ lỡ ánh mắt sáng ngời đầy thích thú của Lý Duyên Tỷ, lúc này Lý Duyên Tỷ tỏ vẻ lười nhác, khóe miệng hơi nhếch lên mỉm cười chứng tỏ tâm trạng của anh rất rốt.
“Anh có…có thể giúp em không?” Lúc Bách Hợp nói ra câu này, cô chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, cô hỏi một lần, Lý Duyên Tỷ liền nén cười gật đầu: “Được thôi, tuy hôm nay tôi chỉ khôi phục được hai ba phần công lực, nhưng vẫn có thể nghĩ ra cách khác, thật không ngờ em lại thích cách này”.
Mấy chữ “Em thích cách này” quanh quẩn mãi trong đầu Bách Hợp, khiến lòng cô rỉ máu, khóc không ra nước mắt.
Bách Hợp vốn định hỏi trước đó sao Lý Duyên Tỷ không nói ra câu này, nhưng cô lại nhớ đến Lý Duyên Tỷ hình như muốn nói chuyện với mình, vậy mà lúc ấy cô bởi vì chuyện ngọc bài bị Nhiếp Diễm nhỏ máu nhận chủ, một khắc đó cô sợ hãi mình có lẽ sẽ phải chết, nên mới theo bản năng cự tuyệt nghe biện pháp của Lý Duyên Tỷ, mà làm theo cách bản thân cô cho là có thể cứu được tính mạng của mình.
Cô nghĩ, dù sao Lý Duyên Tỷ cũng từng giúp cô như vậy, trước đó anh cũng không cự tuyệt, hiên tại cũng không đến mức từ chối mới phải, lúc hoảng loạn thì làm sao nghĩ ra được cách khác chứ?
“Bây giờ tôi lại bị vây khốn ở trong nhiệm vụ, nhưng mà tính mệnh của Nhiếp Bách Hợp chắc chắn giữ lại được rồi”. Bàn tay của Lý Duyên Tỷ véo nhẹ lên cánh tay bên hông Bách Hợp, vốn là động tác vô cùng tự nhiên thoải mái, nhưng toàn thân Bách Hợp lúc này lại cứng ngắc, khó mà hưởng thụ cảm giác đó.
Trời tạo nghiệt còn có thể tránh, tự tạo nghiệt không thể sống.
Lúc được Lý Duyên Tỷ đưa về phòng, sắc mặt Bách Hợp có chút mệt mỏi, cứ nghĩ đến những việc mình đã làm trong ngày hôm nay, cô không biết phải đối mặt với Lý Duyên Tỷ như thế nào, lại có loại xúc động muốn nôn ra máu. Lúc đám nha hoàn trong Nhiếp phủ chia nhau đi tìm Hạ Hậu Thấm Nhi không có kết quả quay trở về, Lý Duyên Tỷ cũng mới rời đi chưa được bao lâu, mái tóc của Bách Hợp vẫn còn hơi ẩm ướt, nhũ mẫu vừa nhìn thấy không kịp hỏi cô làm sao lại ướt sũng như thế, liền hoảng loạn lấy khăn thay cô lau tóc: “Đại tiểu thư, không tìm thấy Hạ cô nương, người xem chuyện này nên giải quyết thế nào?”