Chương 10: Xú Hao

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Tần Lâm thủy chung vùi đầu suy nghĩ, xem ra ở thời đại này, nếu như không có người trong quan trường che chở, cho dù có kỹ thuật tiên tiến của đời sau cũng rất khó làm ra một phen sự nghiệp của riêng mình...

Đang trù trừ, chợt một vị học đồ bên trong sương phòng chiếu cố Ngưu thị đi tới, thần sắc có mấy phần nghi hoặc, ấp a ấp úng nói:

- Bệnh nhân phát ra sốt cao, ừm, dường như… dường như Thanh Hao kia không có hiệu quả gì…

Trên giường gỗ bên trong sương phòng, hai chiếc mền dày mà Ngưu thị đắp lúc mới tới y quán đã bị bỏ ra, đổi lại là một mảnh vải thật mỏng. Nhưng lúc Ngưu thị được đắp hai cái mền lạnh tới nỗi sắc mặt tím bầm, hiện tại hai má trở nên đỏ rực, môi nóng như thiêu trở nên nứt nẻ, trong đôi mắt lờ đờ hiện đầy tia máu, miệng rên rỉ lẩm bẩm những lời vô nghĩa.

Lục Viễn Chí giơ tay sờ trán Ngưu thị, gương mặt mập mạp tròn trịa chỉ trong thoáng chốc trở nên khổ sở:

- Sốt cao quá, nhìn qua có vẻ bệnh tình nghiêm trọng, dược hiệu hầu như không có tác dụng gì…

Vừa nghe như vậy, Ngưu Đại Lực sững sờ, cầm lấy tay lão nương lòng đau như cắt, nước mắt dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lăn xuống:

- Con thật là bất hiếu, đã lớn như vậy mà không thể cho mẹ được hưởng phúc lấy một ngày, còn khiến cho mẹ phải lao tâm lao lực đi đánh cá gì đó, khiến cho mắc bệnh nặng như vầy. Ngưu Đại Lực ta quả thật không ra gì…

- Theo toa thuốc Bàng tiên sinh là đúng chứng, Trửu Hậu Phương đã ghi, 'Thanh Hao một bó, hai thăng nước, giã lấy nước dùng, trị liệu sốt rét có hiệu quả', chắc là sẽ không sai.

Lục Viễn Chí gãi đầu lẩm bẩm một mình, chỉ chốc lát sau xoay người hỏi:

- Tiểu sư muội, muội học y giỏi hơn ta, có biện pháp gì chăng?

Trong số đệ tử của y quán, y thuật của Lý Thanh Đại chỉ kém một mình Đại đồ đệ Trương Kiến Lan, nếu bàn về kiến thức trong sách thậm chí còn hơn Đại sư huynh một bậc, chỉ kém một chút kinh nghiệm lâm sàng, cho nên Lục Viễn Chí có nghi nan liền hỏi nàng.

Về phần đồng học của Tần Lâm càng không cần phải nói.

Bất quá Thanh Đại cũng không trả lời vấn đề của Lục Viễn Chí, mà là cúi thấp đầu như đang suy nghĩ chuyện gì, gương mặt xinh đẹp phản chiếu ánh nến chập chờn lộ vẻ mê người, khẽ cau mày liễu.

Cùng lúc đó, Tần Lâm cũng sờ cằm trầm tư, ánh mắt tựa hồ nhìn Thanh Đại, coi như không thấy Lục Viễn Chí, hoàn toàn xuất thần ngơ ngác.

Lục Viễn Chí đầu óc mơ hồ: hai người này, hẳn không phải là...

Trương Kiến Lan cũng nhận được tin tức tình huống bệnh nhân không ổn, ngáp dài từ bên kia học đường đi tới, miệng vẫn còn đang oán trách bọn học đồ Bạch Liễm:

- Các ngươi thật là chuyện bé xé ra to, cần phải biết bệnh có nặng nhẹ chậm gấp, có câu "bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như nhả tơ", cho dù là thuốc đến bệnh trừ cũng không nhanh tới mức trong lúc nhất thời nửa khắc lập tức thấy hiệu quả. Đứa con ngốc của bệnh nhân không biết chuyện, các ngươi làm đã nhiều năm ở y quán như vậy cũng không hiểu chuyện nữa sao? Nửa đêm canh ba gọi người ta...

Thình lình y nuốt chửng những lời sau đó vào bụng, bởi vì Ngưu Đại Lực đã quay đầu lại, đôi mắt to như chuông đồng của y như đang phun ra lửa.

Trong lòng cảnh giác, Trương Kiến Lan thấy mình sắp sửa xuất sư làm y quan nơi vương phủ, không cần thiết đấu khí với tên Ngưu Đại Lực ỷ mạnh thô lỗ này. Nếu như chọc cho y nổi giận đánh cho một quyền, không phải là oan uổng hay sao?

Trương Kiến Lan vội vàng đổi thành khuôn mặt tươi cười, tràn đầy tự tin nói:

- Có Bàng tiên sinh ra toa thuốc, tưởng bệnh nhân sẽ không có gì đáng ngại…

Ngưu Đại Lực lườm y một cái, nói oang oang: Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

- Vậy thì tốt. Nếu như mẫu thân ta có bề gì, ta đây sẽ không tha cho ngươi!

Trương Kiến Lan dở khóc dở cười, lòng nói toa thuốc là Bàng tiên sinh ra, thuốc là Tần Lâm giã, Lục Viễn Chí lưu lại quan sát bệnh tình, vì sao có vấn đề lại trách ta?

Ngưu Đại Lực hừ lạnh một tiếng, ý uy hiếp không cần nói cũng biết: ai bảo thái độ ngươi không tốt như vậy, ta cứ trách ngươi thì đã sao?

Trương Kiến Lan không thể làm gì, nhìn thấy Tần Lâm cùng Lục Viễn Chí ngăn ở trước giường bệnh, lập tức cảm thấy bực bội trong lòng:

- Này này, người học y không tinh mau tránh ra, đừng làm chậm trễ ta coi bệnh. Hừ hừ, ngay cả chút bệnh nho nhỏ như vậy cũng không xử lý được, rốt cục cũng phải nửa đêm gọi ta dậy…

Lục Viễn Chí tránh sang bên nhường chỗ, Trương Kiến Lan tiến tới trước giường bệnh, chỉ liếc mắt nhìn liền sắc mặt đại biến, cổ họng như bị đột ngột nghẹn ngang, thẫn thờ một lúc lâu sau cũng không nói nửa lời, rốt cục mới ấp úng lên tiếng nói:

- Làm sao… làm sao có thể như vậy được? Thanh Hao trị sốt rét, đây chính là Trửu Hậu Phương viết giấy trắng mực đen, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

Lời còn chưa dứt, Ngưu Đại Lực đã chộp lấy cổ Trương Kiến Lan, nhấc bổng y lên:

- Không thể nào, không thể nào, lời ngươi nói chỉ là đánh rắm. Mẫu thân ta bệnh nằm trên giường như vậy, chẳng lẽ là giả hay sao?

Chỉ có mũi chân Trương Kiến Lan chạm đất, nhìn chằm chằm Ngưu Đại Lực như hung thần ác sát muốn ăn tươi nuốt sống mình, Đại đồ đệ y quán, Lương Y Phó Đại nhân vương phủ tương lai lập tức toát mồ hôi trán. Con ngươi y xoay chuyển liên hồi, suy nghĩ kế thoát thân, thế nhưng toa thuốc do Trửu Hậu Phương ghi lại cũng không có hiệu quả, còn có thể có biện pháp gì khác?

Vốn là còn không ít phương thuốc thanh nhiệt giải hàn có thể sử dụng, nhưng bàn về hiệu quả cũng không bằng Thanh Hao, Ngưu Đại Lực lại không chịu nói lý lẽ, Trương Kiến Lan chỉ sợ dùng không có hiệu quả ngược lại chọc giận tên mãng phu này, muốn nói lại không dám nói.

Cả đám y quán đệ tử, học đồ đều bị đánh thức, thấy tình hình như vậy đều cảm thấy buồn cười, dù sao Trương Kiến Lan cũng là Đại đồ đệ y quán sắp xuất sư, bèn cố nén cười, luôn miệng tìm lời khuyên giải Ngưu Đại Lực. Ai ngờ bệnh tình mẹ già nghiêm trọng, tính xấu Ngưu Đại Lực phát tác, quả đấm to bằng miệng chén vung liên tục trên đỉnh đầu Trương Kiến Lan, không chịu buông y ra.

Mắt thấy hung tính Ngưu Đại Lực phát tác, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ bị quyền của y nện vào đầu, Trương Kiến Lan bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, đột nhiên tình thế cấp bách sinh trí, há miệng kêu lên:

- Tiểu nhân y thuật có hạn, có đánh chết tiểu nhân cũng bằng vô dụng. Phương thuốc là do Bàng tiên sinh ra, có gì ngươi đi hỏi Bàng tiên sinh đi!

Đám đệ tử Lục Viễn Chí nghe nói như vậy đều cảm thấy Trương Kiến Lan quá tệ hại, cũng cùng đối mặt nguy hiểm như vậy, nhưng vừa rồi Tần Lâm vì bảo vệ Thanh Đại cũng dám đứng ra ngăn cản Ngưu Đại Lực, Trương Kiến Lan lại đổ chuyện lên đầu lão sư, phẩm cách như vậy quả thật hết sức kém cỏi.

Lập tức có mấy tên đệ tử lui ra, không khuyên giải nữa, các đệ tử ngày thường có quan hệ khá tốt với Trương Kiến Lan lúc này cũng lộ ra vẻ xấu hổ.

Ngược lại Ngưu Đại Lực cảm thấy Trương Kiến Lan nói rất có lý, bèn buông y ra

Trương Kiến Lan vừa xuống đất lập tức bảo Bạch Liễm mau mau chạy tới Kinh Vương phủ, tìm Bàng Hiến cũng được, hoặc là trực tiếp nói cho Thái sư phụ Lý Thời Trân biết chuyện này. Mặc dù có thể sẽ ra vẻ mình kém cỏi bất tài trước mặt Kinh Vương thiên tuế, nhưng cũng còn đỡ hơn bị tên mãng phu Ngưu Đại Lực này nổi giận đánh chết tươi tại chỗ.

Ánh đèn lúc sáng lúc tối, sắc mặt Ngưu thị trên giường bệnh càng ngày càng đỏ, hô hấp cũng càng ngày càng gấp rút như kéo bễ, tâm trạng của bọn Trương Kiến Lan, Lục Viễn Chí cũng càng ngày càng trầm xuống.

Y quán cách Kinh Vương phủ không phải là xa, không bao lâu Bạch Liễm đã chạy trở lại, thở không ra hơi vịn lấy khung cửa thở dốc. Lục Viễn Chí bưng nước tới cho y uống, lúc này mới tỏ ra buồn bã nói:

- Tối nay Kinh Vương thiên tuế hứng chí ngất trời, nói muốn đốt đuốc uống thâu đêm yến tiệc không say không nghỉ, lệnh cho võ quan Nghi Vệ Ty canh giữ ở đại môn vương phủ, bất cứ là ai cũng không được ra vào, cho nên ta không vào được vương phủ.

Ngưu Đại Lực cười hắc hắc lạnh lùng, bóp các khớp xương ngón tay kêu răng rắc liên hồi, không có hảo ý nhìn chằm chằm Trương Kiến Lan.

Trương Kiến Lan bị nhìn chằm chằm cả người sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, nơm nớp lo sợ nói:

- Bàng tiên sinh… Bàng tiên sinh hẳn không làm gì sai… Lão nhân gia học y với Thái sư phụ ba mươi năm, khắp Kỳ Châu ai dám nói người là lang băm, phương thuốc này tuyệt đối không sai được.

- Đó là ngươi lấy thuốc sai lầm phải không?

Ngưu Đại Lực cười hung tợn hơn nữa.

Hai tay Trương Kiến Lan lập tức múa loạn:

- Không sai không sai, quả thật là Thanh Hao thượng đẳng, ngươi ngửi thử nước thuốc này, mùi thơm ngát xông vào mũi đúng không. Tiệm thuốc chúng ta không hề có thuốc giả, cho ngươi hỏi khắp Kỳ Châu ai ai cũng sẽ trả lời như vậy.

Dứt lời y liếc mắt nhìn Tần Lâm, đảo mắt mấy vòng lại nói:

- Nói không chừng giã thuốc có vấn đề…

Ngưu Đại Lực hồ nghi, chúng đệ tử y quán trừ Lục Viễn Chí ra, ánh mắt nhìn Tần Lâm cũng tỏ vẻ nghi hoặc. Y thuật Bàng Hiến tuyệt đối chắc chắn, Thanh Hao lại là thuốc tốt trị liệu sốt rét do Trửu Hậu Phương ghi lại, tiệm thuốc mình lại không hề có thuốc giả bao giờ. Như vậy công đoạn duy nhất xuất hiện sai lầm chỉ có thể là ở chỗ Tần Lâm giã thuốc.

Tần Lâm vốn đang một mực cúi đầu trầm tư, lúc này chợt cầm chén từng đựng qua nước thuốc ngửi một cái, chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Trương Kiến Lan:

- Ngươi nói nước thuốc này mùi thơm ngát xông vào mũi ư? Vậy thuốc này không đúng.

Trương Kiến Lan thẹn quá hóa giận:

- Chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi y quán chúng ta dùng thuốc giả sao? Thanh Hao thượng đẳng này sau khi giã ra lấy nước có mùi thơm ngát, nếu như có giả chút nào, vậy ta chính là con cháu của ngươi!

Dứt lời y bèn nhìn đám đệ tử học đồ nói:

- Thái sư phụ mở y quán đã mấy chục năm, Kỳ Châu thành ai ai cũng biết, hôm nay lại bị đệ tử mình hoài nghi bán thuốc giả, chẳng phải là trò cười cho thiên hạ, chuyện này không thể nào nhịn được!

Cho dù là có đệ tử khinh thường nhân cách của Trương Kiến Lan, lúc này cũng có cùng chung kẻ thù với y, thần sắc bất thiện nhìn Tần Lâm. Thân làm đệ tử lại hoài nghi sư phụ mình bán thuốc giả, đây quả thực là khi sư diệt tổ, không bằng cầm thú.

Tần Lâm lắc đầu một cái, kiên trì ý kiến của mình:

- Không nên có mùi thơm loại này, có phải đã lấy nhầm thuốc rồi không?

Đời sau điều kiện vệ sinh Trung Quốc cải thiện, xác suất phát bệnh sốt rét giảm xuống, nhưng sốt rét vẫn hoành hành ở Đông Nam Á cùng châu Phi. Tổ chức y tế thế giới phổ biến trồng trọt Thanh Hao rộng rãi ở Trung Quốc để luyện chế thuốc đặc trị sốt rét. Tần Lâm từng thấy ở vùng ngoại ô loại cây này trồng thành từng cánh đồng.

Tuy rằng hắn không quen y học lâm sàng, cũng không có ấn tượng đặc biệt sâu sắc gì với Thanh Hao, nhưng hắn nhớ rất rõ ràng, lúc ấy Thanh Hao được trồng trên quy mô lớn cũng không toát ra mùi thơm gì, ngược lại vò nát lá còn có chút mùi thối.

Nhưng Trương Kiến Lan cũng không cho là như vậy, y bất quá chỉ cười hắc hắc, không ít học đồ mồm năm miệng mười bàn tán:

- Đây rõ ràng là Thanh Hao thượng hạng, ai ai cũng biết, làm sao sai được?

- Tần sư đệ chưa quen thuộc dược liệu, cũng có thể nhận lầm, Trương sư huynh lại không thể nào lấy nhầm. Chúng ta bao nhiêu con mắt cũng có thể thấy rõ ràng, đây chính là Thanh Hao thượng hạng.

Ngay cả Lục Viễn Chí quan hệ rất tốt cùng Tần Lâm, lúc này cũng không có biện pháp nói chuyện thay hắn.

Giữa ánh nến chập chờn, chợt Thanh Đại ngẩng gương mặt nhỏ nhắn mê hồn lên, thanh âm trong trẻo vang lên, giọng điệu như chém đinh chặt sắt:

- Tần sư đệ nói đúng, thuốc này, đúng là lấy nhầm.

Trương Kiến Lan vừa tức vừa giận, còn chưa kịp lên tiếng cãi lại, Thanh Đại đã nói tiếp:

- Trương sư huynh, Thanh Hao mà chúng ta thường nói chính là Hương Hao, nhưng chẳng lẽ huynh đã quên còn có một loại Xú Hao?!

Trương Kiến Lan chợt nghẹn ngang cổ họng, cắn môi không nói, y đã phát hiện sai lầm của mình, một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, đủ để hủy diệt danh dự tốt đẹp bấy lâu nay, đủ để hủy diệt tiền đồ y quan vương phủ của y.

Mà sự sai lầm này, là bởi vì Tần Lâm mới bị vạch trần!

- Thanh Hao, người Giang Đông gọi là Y Hao, vì mùi thối của nó giống như con Y (một loại khỉ thượng cổ). Người Bắc gọi là Thanh Hao…

Thanh Đại cất tiếng đọc lên nội dung trong Bản Thảo Cương Mục, giọng trong trẻo dễ nghe, trong đêm khuya vắng người đầu mùa hè này nghe như tiếng trời vang vọng.

Chúng đệ tử, học đồ nín thở lẳng lặng lắng nghe, cũng không biết là vì muốn nhớ kiến thức y học, hay là vì muốn nghe thanh âm trong trẻo như tiếng trời kia không sót chữ nào.

Mặc dù Bản Thảo Cương Mục còn chưa xuất bản, nhưng đệ tử y quán Lý thị đã sớm tiếp xúc qua bản gốc chép tay của Lý Thời Trân, lúc đi học cũng được giảng dạy nội dung này, thật ra thì đoạn văn này cũng không xa lạ gì.

Cũng tức là nói, Thanh Hao bình thường trong sách thuốc là chỉ Hương Hao, nhưng cũng có loại Xú Hao (Hoàng Hoa Hao) xưng là Thanh Hao, trị liệu sốt rét sử dụng Thanh Hao phải là Xú Hao mới đúng.

Hiểu đạo lý này, các học đồ vội vã tới kho thuốc mang Xú Hao tới, từ từ giã lấy nước cho Ngưu thị dùng. Quả nhiên dược vật đối chứng, bệnh lui nhất thời ba khắc, sắc mặt đỏ ửng của Ngưu thị đã dần dần biến mất.

Lục Viễn Chí chợt hiểu ra, bội phục Thanh Đại mười hai phần:

- Rốt cuộc vẫn là tiểu sư muội nhớ rõ, Thanh Hao bình thời chúng ta vẫn nói chính là Hương Hao, lúc chưng cất rượu thêm một chút rất thơm. Xú Hao có mùi cổ quái, cho không cũng không ai lấy, nhưng ai biết Thanh Hao trị sốt rét sử dụng trên thực tế lại là Xú Hao!

Thanh Đại đắc ý vô cùng, chiếc mũi nhỏ nhắn gần như hất ngược lên trời, nói đùa với thiếu niên mập:

- Tài học không phân sau trước, kẻ nào thành đạt là trên, Lục Viễn Chí ngươi phải gọi ta là sư tỷ mới đúng. Tần sư đệ, có đúng không?

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]