Điều tra nàng lui tới một vòng, trên căn bản chính là tài tử giai nhân thành Kim Lăng, thơ hội Yến Tử lần đó trong số chư vị ngồi ở đây, trừ Tần Lâm, Thường Dận Tự cùng Từ Tân Di ra, hết thảy đều có chút giao tình cùng nàng hoặc nhiều hoặc ít.
Nhưng Ân gia cũng không phải là quyền quý, chẳng qua là gia cảnh giàu có mà thôi, những công tử tiểu thư Thượng Thư, Thị Lang kia ỷ mình quý phái, không mấy để ý tới nàng, cho nên vị tiểu thư này ở trong tài tử giai nhân Kim Lăng thuộc về kẻ gần như ngoài lề.
Cũng chính vì vậy, Thường Dận Tự cùng Từ Tân Di điều tra cũng không mấy tiến triển. Cơ hồ tất cả những người được hỏi tới đều phải cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó mới hờ hững đáp lại:
- A, ngươi muốn hỏi vị Ân tiểu thư kia ư, có chút ấn tượng, dường như mỗi lần thi hội đều tới. Không có nghe nói nàng đặc biệt thích người nào.
Đây chính là nỗi buồn của kẻ xuất thân trung lưu mà ra sức chen vào cao tầng, mặc dù Ân tiểu thư có thể coi là xinh đẹp, nhưng vẫn còn kém Trương Tử Huyên được xưng sắc nước hương trời rất xa, so với Lý Thanh Đại, Từ Tân Di cũng kém hơn không ít, trong một đám đông oanh oanh yến yến khó có thể đưa tới sự chú ý của người khác.
Mà dù gia thế của nàng có thể duy trì nàng tham dự các công tử tiểu thư tụ hội, nhưng lại không có chút trợ lực nào khác. Không tránh khỏi tự ti mặc cảm trước mặt một đám thiên kim tiểu thư Thượng Thư, Bố Chính Sứ, biến thành một nhân vật có thể có có thể không.
Thậm chí sau khi nghe nói Ân tiểu thư chết, các tài tử giai nhân có tên ghi trên quyển văn tập trân quý kia của nàng, từng ngâm thơ đối xướng cùng nàng cũng keo kiệt không rơi được vài giọt nước mắt đồng tình thương hại, chỉ tặc lưỡi nói mấy tiếng đáng tiếc. Chỉ có một ít người hưng phấn vượt quá đau buồn làm vài áng thơ văn kỷ niệm kiếp nữ tử phù dung sớm nở tối tàn, phát huy tài thơ văn của mình.
Tư liệu vụ án Tần Lâm thu thập được bước đầu cho thấy, người bị hại Ân tiểu thư là mẫu thiếu nữ ngoan ngoãn an phận trong thời Vạn Lịch, ngoại trừ đi tham dự thơ hội hay hội khăn tay với các thiên kim khuê các ra, cơ hồ không ra khỏi cửa, ngày ngày ngâm thơ đối xướng tự cho là thanh cao, lại không được quần thể mà nàng hướng tới chân chính tiếp nhận.
Từ trong thơ nàng Tần Lâm suy đoán, có lẽ vì vậy mà nàng tương đối buồn khổ, ý nghĩa lời thơ có chút mùi vị không bệnh mà rên.
Một thiếu nữ có cuộc sống đơn giản như vậy, nếu như là dẫn dụ, ai có thể tìm được cơ hội? Nếu như là uy hiếp, nàng có điều gì có thể khiến cho người khác nắm cán?
Bất kỳ cuộc điều tra nào cũng phải có đầy đủ đầu mối làm trụ cột, hiện tại Tần Lâm đối diện với tình cảnh muốn thổi xôi mà không có gạo, hắn cần thời gian tiến hành điều tra càng thêm tỉ mỉ tinh tế hơn.
Đã xuất hiện đầu mối tội phạm giết người hàng loạt thăng cấp, sau hai lần gây án còn để cho hắn có đủ thời gian sao? Có thể nào sẽ xuất hiện vụ án giết người thứ ba càng nghiêm trọng hơn nữa hay không?
Thật may là trừ tấn công, còn có phòng thủ.
Tần Lâm tìm Bạch Hạo cùng chúng Cẩm Y Hiệu Úy Thiên Hộ Sở tới, xoa xoa huyệt Thái Dương nói cho bọn họ biết:
- Giết người hàng loạt lúc gây án đều có quán tính đặc biệt, nếu như ta đoán không lầm, tội phạm lần sau gây án rất có khả năng vẫn áp dụng thuốc mê, cũng tiến hành vào ban đêm... Cho nên chư vị phải nghiêm phòng tử thủ, tăng cường tuần tra ban đêm bên trong bên ngoài thành, hơn nữa ở xung quanh thâm trạch đại viện có nữ tử trẻ tuổi mạo mỹ, tuyệt không thể khinh thường chút nào!
Bạch Hạo Thân là Tổng Bộ Đầu Thuận Thiên phủ nghe đến đó chợt môi khẽ nhếch, ngập ngừng một chút cuối cùng không nói gì, nhưng sắc mặt lộ vẻ vui mừng.
-----------
Lưu Nhất Nho trở về Nam Kinh rồi!
Liên quan tới vụ án Bạch Liên giáo cướp bạc, kích động phản loạn, chiếu mệnh kinh sư chậm chạp không xuống, bởi vì công văn đi lại giữa Dương Châu cùng kinh sư không phải là chỉ một ngày. Vụ án trọng đại như thế, liên quan tới chuyện Bình Giang Bá Trần Vương Mô bị gạt ra khỏi nhóm lớn quan viên cao cấp, nội các triều đình tấu báo, Cửu Khanh lớn nhỏ đình nghị, nội các bàn bạc, Ty Lễ Giám phê chuẩn... trải qua cả bộ trình tự như vậy, trong nhất thời nửa khắc làm sao có thể có thánh chỉ?
Nếu như Bạch Liên giáo gây chuyện lớn hơn, sự thể khẩn cấp, chắc chắn ý chỉ triều đình sẽ xuống nhanh hơn một chút. Tình cảnh hiện tại đã tra rõ vụ án, dẹp yên phản loạn trở lại bình thường, Ty Lễ Giám, nội các, Lục bộ, Ngự Sử ngôn quan, lục khoa Cấp Sự có thể ung dung không vội vã. Nói không chừng Trương Cư Chính đang ra sức đẩy mạnh cải cách triều chính mới, cũng muốn lợi dụng cơ hội này động tay động chân một phen, cho nên ý chỉ phát ra chậm cũng có thể hiểu được.
Khâm Sai Chính Sứ phá án, Hình bộ Thị Lang Nam Kinh Lưu Nhất Nho chạy về Nam Kinh vào lúc này, rốt cục có tính toán thế nào?
Dù sao mới vừa trở về Nam Kinh, y liền lấy thân phận Khâm Sai Chính Sứ triệu tập quan viên có liên quan, Trung Quan Phó Sứ Hoàng công công, Đông Xưởng Hoắc Trọng Lâu, Cẩm Y Vệ Tần Lâm, Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế Trinh có mặt đầy đủ.
Bốp! Lưu Nhất Nho vỗ bàn, giận dữ vô cùng nói với các quan:
- Lãng lãng càn khôn, đường đường phó đô, lại làm ra tội ác khinh miệt triều Đại Minh ta như vậy. Cưỡng gian rồi giết chết phụ nữ, phát tán lời đồn, nhiễu loạn lòng người, mưu đồ bất chính, yêu phỉ Bạch Liên giáo thật đúng là ghê tởm!
Hoàng công công cùng Hoắc Trọng Lâu mới vừa trở lại, không biết nội tình cũng không nói, Tần Lâm cùng Vương Thế Trinh liền giật mình kinh hãi. Vụ án Đoạn Bình bị hại ở Vũ Hoa đài và Ân tiểu thư bị hại ở nhà, hai vụ án này thuộc về vụ án giết người hàng loạt đơn thuần, trong tất cả đầu mối không có điểm nào có liên quan với Bạch Liên giáo.
Dù sao đạo quan trường Tần Lâm vẫn còn kém một chút, Vương Thế Trinh phát giác dụng ý Lưu Nhất Nho đầu tiên, lập tức đứng lên, không chút do dự phản bác:
- Nam Kinh là hạt địa của bản quan, xảy ra hai vụ án nhân mạng tất nhiên bản quan có hơi cai trị sai lầm, cô phụ ân thánh. Nhưng hai vụ án này cũng không có dấu hiệu yêu phỉ Bạch Liên giáo nhúng tay vào, Lưu lão tiên sinh nói như vậy, xin thứ cho Vương mỗ không dám tán đồng.
Thì ra Lưu Nhất Nho tính toán một phen, trong vụ án Bạch Liên giáo mưu phản cướp bạc, y không lập được chút công lao nào, hoàn toàn là Tần Lâm lập công. Hoàng công công, Tần Lâm, Lý Quăng, Hoắc Trọng Lâu cùng quan viên địa phương Dương Châu dâng tấu chương cho triều đình đều viết như vậy.
Cho dù là y đã bổ túc, trong tấu chương dâng lên khoác lác rằng mình chỉ huy thích đáng, ngồi trong trướng tính toán quyết thắng ngoài ngàn dặm gì đó, nhưng ngay cả chính y xem qua cũng cảm thấy đỏ mặt, thầm nhận thấy những nội dung này quả thật giống như đánh rắm.
Ngay sau đó Nam Kinh xuất hiện trọng án cưỡng gian rồi giết người hàng loạt, đối với Lưu Nhất Nho cơ hồ tuyệt vọng, cơ hội lại xuất hiện.