Chương 634: Khí Bá Vương Thật Sự

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Để hạn chế hải thương Nhật Bản và Bồ Đào Nha Tây Ban Nha tới mua bán, thực hành chế độ chuyên bán đối với hàng hóa quan trọng như hương liệu, trân châu, đồng, tiêu thạch… Chỉ có thể cho phép thương nhân Trung Quốc và thương nhân ba nước của mình kinh doanh, cấm chỉ trực tiếp bán ra cho thương nhân Nhật Bản và Tây Dương.

Còn có một điểm nhỏ liên quan tới thuế suất, vốn là Tần Lâm trợ giúp hai nước bán đảo Trung Nam đối phó Miến Điện Đông Hu vương triều, thuế suất đã giảm một nửa, lần này chuẩn bị nói tới một phần tư là được. Nhưng sứ thần Lưu Cầu Lương Xán chủ động yêu cầu giảm xuống đến một phần mười, lúc ấy khiến cho sứ giả hai nước kia phải sa sầm nét mặt.

Dù sao các nước Xiêm La, Giản Bộ Trại vẫn có sức tự vệ, không giống như Lưu Cầu, giàu nứt đố đổ vách nhưng nước nhỏ binh yếu, nguy cơ mất nước chỉ trong sớm tối.

Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, thật ra thì lần này đàm phán vấn đề thuế suất vẫn chỉ là phụ, mấu chốt là phải xác nhận địa vị bá chủ đại dương của Doanh Châu Tuyên Úy Sứ. Phải giống như Uông Trực năm xưa, ‘Hiệu lệnh ba mươi sáu đảo, ai dám không theo’, sau đó chính là độc quyền mua bán của Ngũ Phong hải thương.

Mặc dù tất cả hải thương Trung Quốc và thương nhân ba nước cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ ưu đãi, nhưng phần lớn sẽ không cách nào cạnh tranh với một quái vật khổng lồ như Ngũ Phong hải thương vậy.

Cuối cùng thuế suất thi hành chỉ còn một phần tư của quá khứ, bởi vì thuế suất quá khứ là một phần mười, cho nên hiện tại hạ xuống một phần bốn mươi, hoặc là 2,5 %. Đây đối với chuyện mua bán trên biển hết sức có lãi, quả thật cũng chẳng khác nào không thu thuế.

Nhưng Lương Xán vỗ ngực nói:

- Tần tướng quân, Kim Tuyên Úy Sứ thâm tình như vậy, tệ quốc không biết lấy gì báo đáp, bất kể thế nào chỉ cần thuyền treo cờ Ngũ Phong hải thương tới Lưu Cầu ta, tệ quốc tuyệt đối chỉ thu thuế 1% mà thôi. Dù là như vậy, sau khi trở về quốc chủ cũng sẽ trách hạ quan không biết lễ phép, quá mức không khách sáo với hai vị quý nhân.

Đó là dĩ nhiên, Lưu Cầu thông qua hải mậu kiếm được đầy túi, thế nhưng nước nhỏ binh yếu, quân lực yếu tới mức ai ai cũng muốn tấn công bọn họ. Người Tây Dương, người Đông Dương tới dồn dập, không ai tỏ ra khách sáo. Trên dưới Lưu Cầu quốc đều cảm thấy nếu như Đại Minh không chịu trực tiếp xuất binh bảo vệ, sợ rằng mất nước chỉ xảy ra trong vòng mười năm.

Lúc này Doanh Châu Tuyên Úy Sứ bằng lòng cung cấp bảo đảm an toàn, quả thật là giúp người trong hoạn nạn. Quân thần Lưu Cầu lập tức xem như cọng rơm cứu mạng, chớ nói lập ra thuế suất ưu đãi cho Ngũ Phong hải thương, mở ra thương mậu toàn diện, cho dù là chia nửa quốc khố, rất có khả năng bọn họ cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

Tần Lâm cười híp mắt, cung kính không bằng tuân mệnh, vô cùng miễn cưỡng đón nhận hảo ý của Lương Xán.

Bọn Chu Thuận Thủy, Quy Bản Vũ Phu cũng sắp sửa hôn mê, Tần trưởng quan thật là yêu nghiệt, trên thực tế địa vị bá chủ đại dương phương Đông, mua bán chuyên doanh, chúng ta động đao động thương đánh nhau sinh tử cũng khó thu được vào tay, hắn chỉ cần đàm phán trên bàn đã thu được, người khác còn thiên ân vạn tạ, e sợ hắn không đáp ứng...

Nào có thoải mái như ngoài mặt vậy, Tần Lâm cùng Từ Văn Trường trắng đêm lật xem hồ sơ mật Cẩm Y Vệ, kết hợp với hướng phát triển của lịch sử, kết cục biến hóa phương Đông phương Tây nhờ vào ký ức của Tần Lâm, cuối cùng mới định ra kế hoạch khéo léo theo đà phát triển này.

Thổ Nhĩ Kỳ tạm thời không gia nhập liên minh này, bởi vì Malacca ở trong tay Bồ Đào Nha, Ấn Độ dương là thiên hạ của người Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Thổ Nhĩ Kỳ cùng Trung Quốc không có liên lạc thực chất, chỉ duy trì quan hệ triều cống trên danh nghĩa. Cho dù là có tham gia, trước mắt thuyền đội Kim Anh Cơ cũng không đi tới được Hồng Hải và vịnh Ba Tư.

Đồng thời Mục Lạp Đức chẳng qua là một thương nhân thích mạo hiểm, thông qua hối lộ hoạn thần được Tô Đan sủng ái mà lấy được thân phận cống sứ. Không giống như mấy vị cống sứ khác là đại biểu toàn quyền cho quốc vương mỗi người, cũng sẽ không dám tự tiện làm chủ.

- Đáng tiếc, kể từ khi Barbarossa Hayreddin vĩ đại qua đời vào ba mươi năm trước, Thổ Nhĩ Kỳ chúng ta, không, toàn bộ thế giới Islam cũng không có anh hùng nào có thể đối kháng với đám Cơ Đốc trên biển.

Sắc mặt Mục Lạp Đức tỏ ra tịch mịch thê lương, vuốt chòm râu bạc rậm rạp thở dài một trận, rốt cục cười lên:

- Dĩ nhiên, Thổ Nhĩ Kỳ chúng ta rất cao hứng có thể thấy hạm đội Kim thuyền chủ đánh bại tín đồ Cơ Đốc ở Ấn Độ dương. Khi hạm đội của ngài đánh bại tín đồ Cơ Đốc, đến vịnh Ba Tư, chắc chắn Tô Đan, Thủ tướng, Nguyên soái sẽ tới chúc mừng ngài.

Kim Anh Cơ đang nép mình bên cạnh Tần Lâm như con chim nhỏ, nghe vậy ngồi thẳng người, ánh mắt kiên định mà tràn đầy tin tưởng, hắng giọng nói:

- Tương lai sẽ có một ngày như vậy.

Bọn Chu Thuận Thủy, Củng A Tài, Quy Bản Vũ Phu nghĩ đến cờ Ngũ Phong hải thương lặng lẽ đã hai mươi năm, từ nay về sau sẽ tung bay trên Đông Hải Nam Dương, trong lòng ai nấy vô cùng kích động, nhất tề lạy phục xuống:

- Đạp sóng cỡi mây, lật nhào bể cả, Ngũ Phong thuyền chủ uy chấn Đông Hải

Trời ơi… Tần Lâm liếc nhìn về phía sau, quan sát Kim thuyền chủ đang cười dịu dàng, thần thái nghiêm trang tựa như Thiên Phi nương nương, thầm nhủ thì ra khí bá vương của nàng còn lợi hại hơn ta nhiều.

Đã định như vậy, sứ thần các nước lục tục về nước, cũng đã đến lúc Tần Lâm và Kim Anh Cơ sẽ phải ly biệt. Hôm ấy Thanh Đại, Từ Tân Di cùng Tần Lâm đến bến thuyền bên ngoài Đông Tiện môn đưa tiễn. Chợt thấy có một cỗ kiệu hương đằng nhỏ, bốn tên người làm áo xanh nón trắng, Trương Tử Huyên đã sớm chờ ở bến thuyền.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực e sợ thiên hạ bất loạn, lập tức nháy nhó với nhau: có tuồng hay xem rồi, ha ha, lần này Tần trưởng quan chúng ta sắp có tuồng hay xem…

- Tử Huyên tỷ tỷ, tỷ cũng tới sao?!

Thanh Đại cười ngọt ngào tiến tới nghênh đón, Từ Tân Di gấp đến độ giậm chân, muốn kéo nàng lại cũng không kịp.

- Đúng vậy...

Trương Tử Huyên mỉm cười gật đầu một cái, cũng không thèm nhìn tới Tần Lâm vừa cười xấu xa, chẳng qua là thần sắc nghiêm nghị nhìn Kim Anh Cơ nói:

- Tuân mệnh gia phụ đặc biệt tới đưa tiễn Kim Tuyên Úy Sứ xuôi Nam. Chúc hào kiệt Doanh Châu dương oai dị vực, đạp bằng vạn dặm ba đào Nam Dương, cũng hy vọng tương lai lúc Kim tướng quân tung hoành tứ hải, còn nhớ mình là Doanh Châu Tuyên Úy Sứ của Đại Minh.

Quả nhiên chuyện đạt thành hiệp nghị cùng sứ thần hải quốc, cuối cùng không gạt được Thái Sư Trương tiên sinh.

Bất quá Tần Lâm cũng không có ý định gạt người, vội vàng vỗ ngực nói:

- Có ta làm trung gian bảo đảm, xin Thái Sư bất tất phải nhọc lòng, tiểu muội không tin được người khác, còn không tin được ngu huynh sao?

Trương Tử Huyên mặt như sương lạnh, cũng không để ý tới hắn chút nào, con ngươi thâm thúy chỉ nhìn chằm chằm Kim Anh Cơ.

- Hì hì, Thái Sư cũng quá đa tâm...

Kim Anh Cơ cười khúc khích, mặt ửng đỏ, mắt híp như tơ liếc Tần Lâm một cái:

- Chức Doanh Châu Tuyên Úy Sứ của ta phải truyền thừa đời sau, ta là nữ nhân, muốn truyền thừa vậy phải có hài nhi... Hì hì, các ngươi vẫn chưa yên tâm sao, thật đáng ghét, chẳng lẽ muốn cho ta nói trắng ra hay sao?

Trời ơi, như vậy còn chưa phải là nói rõ hay sao? Cho dù là kẻ ngu cũng hiểu được, Kim Tuyên Úy Sứ muốn truyền thừa đời sau, cũng phải mang thai hài tử Tần Lâm.

Tần trưởng quan bị vô số đạo ánh mắt bắn tới, không thể làm gì khác hơn là vội vàng giả vờ ngây ngốc.

Lục mập cùng Ngưu Đại Lực liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời thở dài một tiếng, bản lãnh này của Tần trưởng quan, cho dù là chúng ta thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp.

- Thanh Đại tỷ tỷ, Từ tỷ tỷ...

Cuối cùng Kim Anh Cơ cười xấu xa, ánh mắt rơi vào trên người Trương Tử Huyên:

- Còn có Tử Huyên tỷ tỷ, các vị hãy bảo trọng, tiểu muội xin đi trước một bước!

Thanh Đại chớp chớp mắt to trong suốt, trong lòng kinh ngạc: kỳ quái thật, vì sao nàng gọi mình là tỷ tỷ? Còn có Tử Huyên tỷ tỷ, hẳn còn nhỏ tuổi hơn Kim tỷ tỷ một chút.

Gương mặt tuyệt mỹ vô luân của Trương Tử Huyên lập tức trở nên đỏ bừng, dĩ nhiên nàng biết Kim Anh Cơ nói như vậy là có ý gì.

Tần Lâm ở bên cạnh cười sung sướng, dáng vẻ mắt la mày lét giảo hoạt vô cùng. Từ Tân Di hận đến hàm răng ngứa ngáy, siết chặt nắm tay muốn làm thịt hắn.

Không ngờ rằng sau khi Kim Anh Cơ nói lời từ biệt lên thuyền, lúc đi lên ván thuyền chợt nôn khan một cái, tiếp theo lẩm bẩm nói:

- Kỳ quái, không hiểu vì sao lại thèm thứ gì chua chua, ô mai, mứt quả gì đó…

A, chẳng lẽ nàng đã có… nhanh như vậy? Sắc mặt Từ Tân Di chợt tái xanh, Trương Tử Huyên cũng có chút không được tự nhiên, duy chỉ có Thanh Đại còn đang cười ngây thơ.

Tần Lâm ặc một tiếng trong cổ họng, trợn tròn hai mắt, đưa tay gãi đầu: tính ngày tháng hẳn là không có khả năng lớn lắm…

Kim Anh Cơ bước chân vội vã đi vào khoang thuyền, che bụng cố nén, rốt cục lát sau trong khoang thuyền truyền ra tiếng cười xấu xa của Ngũ Phong thuyền chủ. Miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng khẽ nhếch lên, ánh mắt yêu mị cong thành vầng trăng, giống như con tiểu hồ ly mới vừa ăn trộm.

Cũng biết nàng chỉ giỏi trêu cợt người! Tần Lâm mơ hồ nghe thấy tiếng cười trong khoang thuyền, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn theo bóng buồm dần dần đi xa, tên này bắt đầu tính toán một phen.

- Sao hả, vẫn còn lưu luyến hay sao?

Giọng Từ Tân Di chua như giấm, thầm hạ quyết tâm sau này cũng không thể cho Tần Lâm ‘cắn’ nữa, phải như vậy mới được, vạn nhất thật sự bị Kim tiểu yêu tranh trước, sẽ mất mặt biết bao…

Tần Lâm đề khí hóp bụng, mắt hổ rưng rưng, dùng giọng hết sức truyền cảm nói:

- Ta đã quyết sẽ không trói buộc nàng, bởi vì nàng phải đi chinh phục bể cả mênh mông…

Ba vị mỹ nhân đồng thời xuất thủ đánh hắn ngã lăn xuống đất, ngay cả Trương Tử Huyên cũng không nhịn được đá hắn một cước, không có gì khác, tên này giả bộ thật là đáng ghét.

Ba vị tiểu thư lên kiệu đi một lượt, cuối cùng vẫn là Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đỡ trưởng quan mình dậy.

- Thời khắc mấu chốt, chỉ có huynh đệ có thể dựa vào!

Tần Lâm cảm khái thở dài:

- Tại sao trong mắt của ta thường ngậm lệ nóng, bởi vì ta yêu các nàng vô cùng sâu nặng...

Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực nhìn nhìn lẫn nhau, xem ra sau khi Kim trưởng quan đi rồi, trưởng quan chúng ta thật sự có vẻ không bình thường.

Phịch một tiếng, hai người lập tức buông tay, tên mập phất tay một cái:

- Tần ca, ngài tự mình sâu nặng đi, huynh đệ ta vẫn cảm thấy vịt quay Tiện Nghi phường hợp khẩu vị hơn!

- Vịt quay ư? Thật ra thì ta cảm thấy Thủy Lục Bát Trân của Đắc Ý lâu tỏa hương thơm ngát bốn phía, hương vị ngọt ngào, còn hơn cả vịt quay.

Đúng vậy, tên mập vỗ tay một cái, lời này nói đúng vào tâm lý của ta, ủa, không phải là lão Ngưu, là ai nói? Tần trưởng quan!

Quay đầu nhìn lại, Tần Lâm đã từ dưới đất bò dậy, ánh mắt vô cùng giảo hoạt, cười to một tiếng:

- Toàn thể cẩm y quan giáo thẳng tiến, mục tiêu Đắc Ý lâu!

Chúng quan giáo hân hoan khích lệ, cao giọng hát quân ca xông về phía Đắc Ý lâu, tiếng ca vang dậy dọc đường:

- Cẩm y thân quân, có bao nhiêu anh hùng hào kiệt tỏ lòng kính trọng. Cẩm y thân quân, có bao nhiêu chuyện thần kỳ truyền dương khắp nơi, võ nghệ tinh xảo, có một không hai…

-----------

- Ôi, chỉ chậm một bước, ta vẫn muốn gặp Kim Tuyên Úy một lần. Nàng chỉ là một nữ tử yếu ớt lại có thể thống lĩnh mấy vạn chu sư tung hoành trên biển, thật là nữ trung hào kiệt!

Hai tay trắng như ngọc của Chu Nghiêu Anh chống trên khay trà, nhẹ nâng gương mặt trái xoan hơi có vẻ thon gầy, ánh mắt linh động lóe lên vẻ sùng bái.

Bị tường Hoàng cung cao cao nhốt kín, Trưởng Công tràn đầy ước mơ vô hạn đối với cuộc sống tự do tự tại trên biển của Kim Anh Cơ. Dĩ nhiên cũng chỉ có thể là ước mơ mà thôi, đáng thương Chu Nghiêu Anh ngay cả tường thành kinh sư cũng chưa từng vượt ra khỏi. Dựa vào Tần Lâm cùng Từ Tân Di trợ giúp, cộng thêm Phùng Bảo cùng Lưu Thủ Hữu cũng mắt nhắm mắt mở, mỗi tháng cho nàng xuất cung chơi một lần cũng đã là hạnh phúc lớn lao.

Ngày nào Trưởng Công chúa ở trong cung cũng bấm ngón tay tính toán ngày tháng, chờ tới ngày được xuất cung đi chơi.

Bất quá vào giờ phút này còn có người đáng thương hơn nàng, A Sa đầu cài châu hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh phấn trắng ửng đỏ, trông mềm mại đáng yêu khiến cho người ta hận không được cắn một cái. Nó mặc một bộ cung trang kiểu mới vào thời ấy, toàn thân trên dưới khó chịu vô cùng, mông nhấp nhổm liên hồi như đang ngồi trên bàn chông.

Nghe Chu Nghiêu Anh hết lời khen ngợi Kim Anh Cơ, A Sa lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn: hừ, Kim yêu nữ có gì đặc biệt hơn người, sư phó ta mới là đệ nhất cao thủ đương kim thiên hạ... Ủa, nhắc tới có chút kỳ quái, tại sao lần trước lúc bí mật gặp mặt, nhắc tới Kim yêu nữ, biểu lộ sư phó trở nên là lạ như vậy?!

Từ Tân Di cầm lược, thừa dịp A Sa xuất thần lại bới đầu lên cho nó, trang điểm hết sức khác người, chọc cho A Sa nhăn nhó mặt mày giống như đang chịu hình phạt.

- Trời ơi, đây không phải là phúc oa (Fuwa, linh vật Olympic 2008) sao?

Tần Lâm đi tới, nhìn thấy A Sa liền sợ hết hồn:

- Không đúng, thoạt nhìn mặt bên lại giống như hải bảo (linh vật của Hội chợ Thế giới Thượng Hải 2010).

Nhìn thấy Tần Lâm mặt phấn Chu Nghiêu Anh liền ửng đỏ, nhỏ giọng ấp úng hỏi:

- Tần tỷ phu, cái gì là phúc oa, hải bảo?!

- Cái đó là vật cát tường của quốc gia…

Tần Lâm nghiêm trang trả lời, thuận tiện đưa tay vỗ đầu A Sa vài cái giống như vỗ quả bóng da, chọc cho A Sa le lưỡi nhìn hắn.

Chu Nghiêu Anh không hiểu nhưng cũng không tiện tiếp tục hỏi thăm, ngược lại kéo kéo vạt áo Từ Tân Di:

- Từ biểu tỷ, có thể... có thể cho muội mượn ít tiền hay không?

- Này này…

Tần Lâm không nhịn được khẽ véo gò má Chu Nghiêu Anh:

- Tốt xấu gì muội cũng là Trưởng Công chúa triều Đại Minh, còn tìm lão bà ta mượn tiền, có lầm hay không vậy?

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]